Yểm Ngã Lai Thời Lộ

Chương 15: Chương 15




103
Không biết đã qua bao lâu, mùi máu nồng nặc trong không khí cuối cùng cũng tiêu tán một ít, chân ta gần như tê liệt.

Cách đó không xa, thi thể người đó vẫn nằm trên đất…
Hai năm trước, khi ngài ta còn uy nghiêm ngồi trên long ỷ, có từng nghĩ qua sẽ có ngày hôm nay?
Ta cúi đầu thấp xuống.

Triệu Linh Việt không biết đã thức dậy từ lúc nào, vào lúc này, giờ đây hắn đang nhìn ta chăm chú đến không chớp mắt, với đôi mắt đen láy ấy, núi non sông nước cũng trở nên trong vắt.

“Đóa hoa đó, ngươi vẫn còn thích chứ?” Hắn bỗng nhiên không đầu không đuôi nói ra lời này.

Ta ngây ngốc sững người hồi lâu, nhớ lại ngày hôm đó sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn và Nhạc Bình, ta đã lấy đóa hoa Cách Tang mình đã cất ra, không biết có phải là do ảnh hưởng của tâm lý, ta dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên nó.

Thấy ta không nói lời nào, Triệu Linh Việt hạ thấp giọng, nói: “Vốn dĩ ta chỉ muốn tùy tiện hái một đóa, nhưng khi trông thấy đóa hoa trên vách núi kia, ta lại cảm giác nhất định phải có được nó.”
104
Không phải nó thì không được.


Ta nghe vậy tay bỗng run lên, vội vàng đẩy hắn ra, rồi đứng bật dậy: “Sao còn chưa có người tới…”
Hai chân ta bị tê đến mức phải vịn vào tường, Triệu Linh Việt nhìn ta châm chọc, chậm rãi nói: “Ngươi sợ cái gì? Ta nói hoa, chứ có phải nói ngươi.”
Ta như bị đâm trúng, chốt lát bùng nổ: “Ta không sợ.”
Không ngờ tới sự bùng nổ này, ta lùi lại mấy bước, suýt giẫm phải…
“A – dừng lại, dừng lại!” Ta sợ hãi nhảy lên phía trước, không ngừng gào thét: “Ta giẫm phải phụ thân ngươi rồi!”
Ta nắm chặt ống tay áo của hắn, dưới chân như bị dính một chất lỏng nhớp nháp khiến ta vô cùng sợ hãi.

Triệu Linh Việt sắc mặt lạnh lùng, hắn có ý định chậm rãi uốn nắn ta: “Hắn không phải phụ thân của ta, mà là của ngươi.”
“…”
105
“Sao ngươi lại ở cùng Triệu Linh Thành?” Triệu Linh Việt cau chặt mày lại nhìn thẳng vào ta.

Ta lo lắng đến mức thở dài, đành phải ngồi xuống từ từ giải thích: “Hắn giả làm bộ dạng của Lục Trọng để lừa ta, ta đoán chừng vào ngày hôm đó lúc ở chùa Bạch Mã hắn đã giết Lục Trọng.

Bằng không thì, sao ngày hôm đó rõ ràng ta đã đâm ngất hắn, bệ hạ còn hạ lệnh cho người phong tỏa lối ra, tại sao không tìm thấy thi thể chứ, chẳng lẽ hắn còn có thể chắp cánh bay? ”
Triệu Linh Việt cúi đầu suy tư.

Nhưng ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: “Tại sao hắn lại đưa ta tới đây? Hắn là có chủ ý là gì? Tại sao bệ hạ lại giam cầm Tiên hoàng ở đây? Làm sao ngươi biết Tiên hoàng ở đây? Minh Nguyệt cũng biết sao? Triệu Linh Thành trốn ra ngoài để làm gì?”
Ta càng nghĩ càng thấy không đúng, đột nhiên nhảy dựng lên: “Triệu gia nhà các ngươi rốt cuộc còn giấu ta bao nhiêu chuyện!”
Triệu Linh Việt nghe thấy lời này, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu.”
Ta biết đây là bí mật của hoàng thất, bại lộ sẽ dậy sóng rất lớn, lớn nhất là liên quan đến chuyện của chính phủ, là chúa tể của hậu cung, ta không thể biết quá nhiều.

Ta không có lựa chọn nào khác, ỉu xìu nói: “Hỏi đi.”
“Ngươi có yêu bệ hạ không?”
Ta chợt ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt hắn vẫn vậy, tâm trạng không có chút gì thay đổi, chỉ yên lặng nhìn ta, như thể đang hỏi một câu không hề quan trọng.

“Ta…” Ta thấp giọng, nói: “Tất nhiên là ta yêu ngài ấy.”
“Ngay từ lần đầu tiên ta gặp ngài ấy, ngài đã đối xử với ta rất tốt rất tốt.

Đôi khi ta cảm thấy mình thật được sủng ái.


Bệ hạ anh minh như vậy, sao lại có thể thích ta chỉ vì một lời hôn ước hư vô mờ mịt vậy chứ?” Ta bật cười lên: “Nữ tử Trung Nguyên các người nhu mì, rung động lòng người, lúc ta mới tới đây, đến cả một chưởng quỹ quán trọ nhỏ bé cũng có thể nhận ra ta không phải nữ tử ở Trung Nguyên, có lúc ta cảm thấy, bệ hạ có phải vì vậy, mới nhìn ta lạnh lùng như thế?”
Hắn đứng nhìn và lặng lẽ lắng nghe những gì ta nói.

“Yêu hay không yêu, đối với ta cũng không quan trọng.” Ta thu hết can đảm mà nói: “Giống như lúc đầu ta từng cảm mến ngươi, không phải rất nhanh đã đồng ý cầu thân sao? Lúc đó ta đã chuẩn bị sẵn sàng, không cần biết bệ hạ cao, thấp, mập, ốm, khí chất ra sao, ngài ấy vẫn là phu quân của ta, không phải là ta gả cho ngài ấy, mà là toàn bộ Tây Bắc của chúng ta cũng sẽ kết chặt cùng với Bắc Ngụy, ta chưa bao giờ mưu cầu tình cảm từ ai, chỉ là may mắn thay bệ hạ, ngài ấy yêu ta, và ta cũng yêu ngài, chỉ đơn giản vậy thôi.


Triệu Linh Việt cười thành tiếng: “Thứ ngươi yêu không phải là ngài ấy, ta nói có đúng không?”
Ta vô cùng giận dữ: “Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy?”
106
“Ta dựa vào đâu mà nói những lời này…” Lời lẽ của Triệu Linh Việt bỗng nhiên trở nên dữ dội, hung hăng như muốn dọa người: “Nếu ngươi yêu ngài ấy, tại sao nửa đêm khuya khoắt lại liều mạng đến đây, ý nghĩa đồi bại muốn cùng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng? Nếu ngươi thật sự yêu ngài ấy, sao lại nói yêu hay không đối với ngươi chẳng quan trọng? Ngươi nói tình cảm của ngài ấy đối với ngươi là đột nhiên mà đến, ngươi vì sao mà yêu ngài ấy không phải là không giải thích được đó sao, ta hỏi ngươi, tên húy của bệ hạ là gì, ngươi có biết không? Ngài ấy tại sao lại yêu ngươi, ngươi có hiểu được không? Và tại sao ngài ấy chỉ yêu mình ngươi, ngươi có biết không?”
*Tên húy (tục danh hay tên thật): là tên được cha mẹ đặt lúc nhỏ.

Nhưng thời xưa, người ta quan niệm dùng húy để gọi người khác là một chuyện vô lễ, nên chỉ có vua chúa cùng với các trưởng bối gần gũi mới được gọi thẳng tên húy của nhau.

Cuối cùng, hắn còn đưa kết luận: “Ngươi đang gạt ta, cũng chính là đang tự lừa dối chính mình.”
Ta vô cùng tức giận mà bật cười: “Ta không yêu ngài ấy, chẳng lẽ là ta yêu ngươi?”
Hắn chợt sững sờ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bi thương khó xử.

Ta nhận ra mình đã lỡ lời mà gây họa, nhất thời cảm thấy rất hối hận.

“Ngươi không yêu ai cả, ngươi chỉ yêu bản thân mình.”
Thật lâu sau, một giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.


Ta chìm vào trong trầm tư sâu sắc.

107
“Trời gần sáng rồi.” Triệu Linh Việt đột nhiên nói: “Triệu Linh Thành hẳn là đang đi tìm ngọc tỷ.”
Hắn cười giễu cợt nói: “Chỉ là hắn, cũng xứng đáng nghĩ đến hoàng vị sao.”
Ta mở miệng, nhưng cũng không nói gì.

Vẻ mặt vừa rồi của hắn giống hệt bệ hạ.

Quả nhiên là huynh đệ ruột, đều không dễ chọc vào.

Ánh nến bị mai một khẽ chao động, in bóng lên gương mặt xanh xao nhàn nhạt của hắn, hắn dựa vào tường, nghiêng đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Đừng nhìn ta, nhìn cửa kìa.”
Tên này, bộ trên đỉnh đầu của hắn có mọc mắt hay sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.