Yểm Nguyệt cực kì nặng tình, lại xem tình thân là quan trọng nhất, cho dù đã lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp với Tù Vân nhưng chỉ cần có mặt người của Đỗ gia bảo thì lại khó tránh khỏi phân tâm. Hơn nữa Yểm Nguyệt da mặt mỏng, không thể làm ra những cử chỉ thân mật với Tù Vân trước mặt mọi người, cho nên lúc có nhiều người thì Tù Vân khó tránh khỏi số phận bị làm lơ.
Ngược lại, ý muốn độc chiếm của Tù Vân đối với Yểm Nguyệt rất mạnh. Biết là không nên và không cần thiết, nhưng mỗi lần thấy những người khác đeo bám Yểm Nguyệt như kiến bu đường thì mùi dấm chua sẽ nồng nặc bay lên trong vòng mười dặm. Nếu không nghĩ sẽ khiến Yểm Nguyệt bị khó xử thì với cá tính của hắn, hắn đã sớm đuổi bọn họ đi từ lâu!
Sự thiếu kiên nhẫn không cách nào phát tiết toàn bộ đều phản ánh trên gương mặt tuấn mỹ nhiếp hồn của Tù Vân. Lâu ngày, mọi người cũng đã quen với việc mỗi khi đến tìm Yểm Nguyệt sẽ thấy đôi mắt vốn sâu thẳm của Tù Vân biến thành ánh mắt giết người, vẻ mặt đầy đe doạ rất trẻ con, mượn lời của Đỗ nhị thiếu thì chính là nhìn vào rất thú vị!
Một con người duy ngã độc tôn như vậy, vì Yểm Nguyệt đã phải phá lệ biết bao nhiêu?
Mà người bị liếc xéo nhiều nhất trong các huynh đệ Đỗ gia chính là Tứ thiếu gia.
Đỗ Tứ thiếu giao du rộng rãi, thường xuyên được bạn bè tặng những đồ vật mới lạ cổ quái. Nhớ đến Yểm Nguyệt suốt ngày ru rú trong nhà, Tứ thiếu sợ hắn bị người khác chê kiến thức thiển cận nên lần nào có hàng mới, người đầu tiên Tứ thiếu nghĩ đến chính là Yểm Nguyệt. Còn nữa, Đỗ Tứ thiếu trời sinh ruột để ngoài da, nói trắng ra tức là không có đầu óc, cho dù hôm qua bị người ta trừng liếc đến tê da đầu thì hôm nay vẫn hớn hở chạy tới làm vật cản to đùng.
Ngày hôm đó, Đỗ Tứ thiếu cầm “Bích Tuyền Lộ” mới vừa tới tay, hồ hởi tới chỗ ở của Yểm Nguyệt, sau khi nhìn quanh thì hỏi. “Tù Vân không có ở đây ư?”
Yểm Nguyệt buông sách trong tay xuống, dịu dàng cười. “Mới ra ngoài, lát nữa sẽ về”
Đỗ Tứ thiếu nghe vậy, trên mặt toả ra một cỗ hào quang và vui sướng như thể ‘trong nhà không có người lớn’. “Thật tốt quá, nếu hắn ở đây thì biết phải làm sao? Yểm Nguyệt, ngươi xem”. Hắn đưa ra bình rượu màu xanh ngọc, nâng niu trên tay như bảo bối. “Đây là bảo bối có thể khiến người khác vui sướng hơn cả thần tiên trên trời”
Hắn máy móc lập lại những lời mà bằng hữu khoác lác với hắn ban nãy cho Yểm Nguyệt nghe, ngay cả vẻ mặt ái muội cũng làm giống y chang. “Uống vào giống như cưỡi mây đạp gió, vô ưu vô sầu. Tên kia còn mập mờ nói cái gì nữa nhưng ta không nghe, chĩ biết rằng đây là đồ tốt”
“Rượu ư?”. Yểm Nguyệt tò mò hỏi.
“Ách, chắc vậy…”. Đỗ Tứ thiếu ngượng ngùng cười gượng. “Ta còn chưa thử qua, mấy hôm trước uống rượu bị sởi, bây giờ không dám uống nữa…”
Yểm Nguyệt cười. “Vậy chờ tứ ca khỏi bệnh rồi cùng thưởng thức cũng không muộn”
Đỗ Tứ thiếu lắc đầu. “Nếu chờ nữa thì sẽ phụ lòng bằng hữu, dù sao ta cũng có rất nhiều đồ tốt, ngươi không cần chờ ta. Yểm Nguyệt thử một chút xem, để ta yên lòng”
“Ừ”. Yểm Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Đỗ Tứ thiếu rót thứ rượu màu hổ phách long lanh ra chén rồi lập tức uống cạn.
“Thế nào?”. Đỗ Tứ thiếu tới gần Yểm Nguyệt, vội vàng hỏi.
Yểm Nguyệt cau lại đôi mày đẹp, hơi khó hiểu mà trả lời. “Không giống vị rượu cho lắm”
“Không giống vị rượu?”. Tứ thiếu nghe vậy giật mình, nghi ngờ nhìn kỹ thân bình. “Sao lại không giống vị rượu được? Rõ ràng ngửi rất có mùi rượu, chắc là uống ít quá rồi”. Hắn lại rót cho Yểm Nguyệt thêm một chén đầy, giục Yểm Nguyệt uống vào.
Vài lần sau, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Yểm Nguyệt sau khi uống gần nửa bình Bích Tuyền Lộ mà vẫn trắng như thường, không hề có bộ dáng say rượu, Tứ thiếu không khỏi nắm tóc. “Vậy thì lạ quá, không có khả năng”. Ngay cả Yểm Nguyệt là người tửu lượng kém nhất trong các huynh đệ mà còn không sao, chứng tỏ rượu này nhẹ biết bao nhiêu. Nhưng bằng hữu ở trước mặt vỗ ngực, khen không ngớt miệng mà bảo đảm, chẳng lẽ hắn lừa mình? “Yểm Nguyệt, ngươi chờ chút, ta đi tìm tiểu Lục thử xem”
Đỗ Tứ thiếu thật vất vả tìm được Nhị thiếu, Tam thiếu và Lục thiếu đang luyện kiếm trong thiên viện, sau khi kể rõ đầu đuôi thì muốn lấy huynh đệ ra thí nghiệm lần nữa.
Vẫn là Đỗ nhị thiếu can ngăn, do dự nhìn chiếc bình khắc hoa, mở miệng hỏi Tam thiếu bên cạnh. “Có mùi rượu nhưng không có vị rượu? Bích Tuyền... Bích Tuyền là vật dẫn của ba thứ, dẫn tình, dẫn lửa, dẫn tâm… Tứ đệ, nếu ta không lầm, Bích Tuyền Lộ không phải rượu”
“Í?”. Tứ thiếu và Lục thiếu - người suýt nữa bị hi sinh đều lớn tiếng nghi vấn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu Tam thiếu mới vỗ tay một cái. “Ta nhớ ra rồi, Bích Tuyền lộ là trấn cung chi bảo của Thần Tiên cung”
Tứ thiếu và Lục thiếu nghe vậy sắc mặt trắng bệch. Thần Tiên cung – dâm giáo nổi tiếng trên võ lâm, nếu là trấn cung chi bảo thì nhất định không tránh khỏi…
Nhị thiếu tàn nhẫn xác minh suy đoán của hai người. “Không sai, là xuân dược”
Trầm mặc.
Lại trầm mặc.
Sau đó Tứ thiếu “oa” một tiếng nhảy dựng lên, kinh hoảng kêu to. “Thảm rồi, thảm rồi! Ta cho Yểm Nguyệt uống”
“Cái gì?”. Những người khác trên mặt nổi gân xanh, một lúc sau Nhị thiếu mới hỏi. “Yểm Nguyệt uống bao nhiêu?”
Nửa bình ư? Nhị thiếu suy tư một lúc, sau đó nói với Tứ thiếu. “Bích Tuyền Lộ không khó giải, hiện tại ngươi có các biện pháp như sau: Một là đến tiệm thuốc mua Thiên Tiên Sâm kết liên và Hoả Diện Sơn Long quả, kèm theo mười vị thuốc khác, nấu ba ngày ba đêm rồi cho Yểm Nguyệt uống vào là được…”
“Thiên Tiên Sâm kết liên? Hoả Diệm Sơn long quả? Mấy thứ dược liệu vô giá này ngươi nói cứ như dễ dàng tìm được ở mấy hiệu thuốc ven đường vậy!”. Đỗ Tứ thiếu rống lên với Nhị thiếu.
Tam thiếu giậu đổ bìm leo. “Hơn nữa Yểm Nguyệt không có nội công, lúc độc phát cũng không nhịn được ba ngày ba đêm”
“Nói vậy cũng đúng”. Nhị thiếu gật đầu. “Vậy phương pháp thứ hai, đến mấy nơi phong nguyệt ở trấn kế bên tìm một nữ nhân về cho Yểm Nguyệt dập lửa”
Tam thiếu nói tiếp. “Ta nghĩ với cá tính của Yểm Nguyệt, dù đối phương là nữ tử phong nguyệt nhưng hễ có quan hệ xác thịt thì sẽ phụ trách đến cùng. Cho nên lúc tới lầu xanh ngươi nhớ chọn một em dâu tiêu chuẩn về, không cần trong sạch nhưng ít nhất phải hợp với người dịu dàng như Yểm Nguyệt”
Lục thiếu lúc này mới nghi vấn. “Nhưng nếu vậy, Tứ ca không sợ bị Tù Vân giết chết ư?”
Nhị thiếu hướng về phía Lục thiếu mà tán thưởng. “Không sai, cho nên tiểu Lục à, trước khi Tứ ca ngươi chết thì nhớ đối xử tốt với hắn một chút”
“Phương pháp thứ ba chính là Tù Vân. Ngươi hiện tại có thể xin hắn cứu Yểm Nguyệt, nhưng nếu vậy ngươi cần phải giải thích với hắn vì sao Yểm Nguyệt lại trúng mị độc. Đương nhiên ngươi cũng có thể chờ Tù Vân tự phát hiện, sau đó ngươi lại ở trước mặt hắn giải thích lý do Yểm Nguyệt trúng mị độc”
Hướng về khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Tù Vân giải thích vì sao Yểm Nguyệt lại trúng xuân dược mạnh mà hắn không biết? Bất kể là thời điểm nào, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ. “Hai phương pháp này khác nhau ư?”. Tứ thiếu vô lực hỏi, bắt đầu cảm thấy các huynh đệ nhà mình có chút hả hê.
Quả nhiên Nhị thiếu lộ ra nụ cười khiến Tứ thiếu muốn hộc máu. “Có chứ, bị chết rất thảm và bị chết thảm hơn nữa”. Hắn dừng một chút. “Khuyết điểm của cái sau là Yểm Nguyệt phải chịu dày vò, nhưng ưu điểm là ngươi có thời gian cao chạy xa bay”
Cao chạy xa bay? Đề nghị rất hấp dẫn.
Nhưng Tứ thiếu lại không nỡ để đệ đệ mình yêu thương vì sự dốt nát của mình mà bị hại. Trong lúc Tứ thiếu vẫn đang do dự thì Đại thiếu bước tới. “Các ngươi tập trung ở đây nói chuyện gì vậy?”
Lục thiếu khéo léo trả lời. “Bàn về việc tình thân và tính mạng cái nào quan trọng hơn”
Nhị thiếu giống như đột nhiên nhớ ra mà hỏi Đại thiếu. “Đúng rồi đại ca, ngươi biết Tù Vân đi đâu không?”
Đại thiếu trả lời. “Ta không rõ lắm, nhưng hồi nãy ta thấy hắn đã về, hiện tại chắc đã về phòng Yểm Nguyệt”. Hắn nhìn sắc mặt đột nhiên tái xanh của Tứ thiếu. “Sao vậy?”
Nhị thiếu thoải mái cười. “Tốt rồi, Tứ đệ, bây giờ ngươi không có quyền lựa chọn nữa, chỉ có thể chạy trối chết mà thôi”
Rõ ràng mới vừa nãy còn không sao, nhưng đột nhiên một cỗ hơi nóng từ bụng dưới dâng lên, lan tới tận xương, thiêu đốt mãnh liệt. Dục vọng nồng đậm không báo trước mà che phủ toàn bộ suy nghĩ, thân dưới lập tức có phản ứng, Yểm Nguyệt hầu như không thể kiềm chế được mà rên rỉ, suýt ngã ra đất. Vất vả lắm mới lấy lại một ít lý trí, hắn ngượng ngùng kinh hoảng lấy tay che sự biến hoá kịch liệt dưới thân, rất sợ bị người ta nhìn thấy.
Thở hổn hển, mặt ửng hồng, hai tay đang che lấy thân dưới rõ ràng ý thức được xúc cảm nóng như lửa đốt, cách một lớp quần áo mà cảm nhận được áp lực, cũng hi vọng được an ủi nhiều hơn. Yểm Nguyệt vừa nhẫn nhịn vừa lúng túng, thân thể run rẩy không ức chế được từng đợt vui sướng thiêu huỷ lý trí đang kéo tới. Hết lần này tới lần khác, trong đầu đột nhiên hiện lên những khiêu khích của Tù Vân, càng khiến hắn khát vọng và cảm thấy trống rỗng. Thân thể không nhịn được giãy dụa, nếu không phải còn một chút lý trí thì Yểm Nguyệt đã sớm dùng tay tự xử.
Thân thể co lại, càng nhẫn nại thì trên người càng nóng rực, Yểm Nguyệt nhíu chặt lông mày, môi thở gấp, màu da như bạch ngọc nổi lên một tầng ửng đỏ xinh đẹp, thêm phần quyến rũ. Vì kiềm chế rên rỉ tràn ra khỏi miệng mà Yểm Nguyệt dùng sức mím môi, lại không biết dáng vẻ này lại càng mê người.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, trong lúc kinh hoảng Yểm Nguyệt đã thoáng lấy lại lý trí sắp bị đốt sạch, gần như gập người xuống bàn, trong đôi mắt đẹp đầy nước mắt, hai gò má bị tình dục nhuộm thành màu hồng, đầy đáng thương mà ngước mắt nhìn người đang tới.
Lúc Tù Vân vào phòng thì nhìn thấy kích thích đầy hương diễm, cảnh tượng đầy chấn động như vậy.
Đứng yên bất động, đầu tiên hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mở ra thì đã khôi phục một chút bình tĩnh. Sau khi dò xét trong phòng thì hắn chính xác nói ra. “Tứ ca của ngươi đã đến ư?”
Yểm Nguyệt một lúc lâu mới tiêu hoá được vấn đề, chậm chạp gật đầu.
Trên mặt Tù Vân có chút cứng đơ, sau khi đến bên bàn cầm cái chén lên ngửi thì lập tức hiểu rõ, khoé miệng câu lên nụ cười tà ác, ngồi xuống bên cạnh Yểm Nguyệt, nhìn Yểm Nguyệt bằng ánh mắt vui vẻ, phức tạp mà yêu thương. Hoá ra cái tên Tứ ca không đầu óc của Yểm Nguyệt cũng làm được chuyện tốt…
Yểm Nguyệt vất vả lắm mới đè xuống một cơn sóng tình dục khác, khổ sở nhìn Tù Vân. Thấy hắn tỉnh bơ, Yểm Nguyệt không biết mở miệng thế nào, đầy trắc trở mà đến gần Tù Vân, vịn vai hắn, dâng lên đôi môi anh đào cám dỗ người ta phạm tội.
Yểm Nguyệt hiếm khi chủ động, Tù Vân đương nhiên cũng không khách khí. Sau khi kéo Yểm Nguyệt ngồi lên đùi mình thì hắn dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại kia, thừa dịp Yểm Nguyệt thở hổn hển mà mút vào đầu lưỡi nóng bỏng, quấn quýt dây dưa. Một tay hắn ôm eo Yểm Nguyệt, tay kia lại ấn lên hai điểm trước ngực người yêu.
Điểm mẫn cảm vốn sưng lên đau nhức, sau khi cảm nhận được nhiệt độ truyền vào thì càng khó chịu như thiêu đốt. Yểm Nguyệt nghiêng người về phía trước, van xin được vỗ về nhiều hơn, thế nhưng ngón tay đáng ghét đó cứ ngưng lại bất động. Yểm Nguyệt theo bản năng vùi vào ngực Tù Vân, khoé mắt rỉ ra hơi nước uỷ khuất, lông mày nhíu chặt, giống như không nói lời nào mà thúc giục.
Nhưng Tù Vân dường như cũng quyết tâm không làm ra động tác gì.
Trong chuyện tình ái của hai người, trước giờ Yểm Nguyệt luôn bị động. Phản ứng của Tù Vân khiến hắn lúng túng, nhưng dục vọng đang thiêu đốt quả thật khiến hắn không cách nào nhẫn nại. Hắn vừa chịu đựng khát vọng trong lòng, vừa thống khổ nhớ lại cách Tù Vân thường làm với hắn. Mặt hắn hồng lên ngượng ngùng, ngây ngô cởi vạt áo Tù Vân ra, in xuống rất nhiều nụ hôn trên xương quai xanh người kia, lại còn cọ xát khiêu khích. Thấy người bên dưới vẫn thờ ơ, hắn uỷ khuất mếu máo, ngón tay run rẩy lướt tới thắt lưng Tù Vân.
Tù Vân đè lại đôi tay sắp bức hắn phát điên kia, nâng lên cằm Yểm Nguyệt, ngắm nghía đôi mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói. “Nếu muốn làm gì ngươi có thể nói ra!”. Nếu tiếp tục như vậy nữa mình tuyệt đối sẽ đầu hàng.
Cho dù Yểm Nguyệt động tình trước nhưng Tù Vân vẫn thấy mình đầu tư tình cảm nhiều hơn. Hắn cho Yểm Nguyệt tình yêu của cả cuộc đời, nhưng Yểm Nguyệt còn phân tâm cho song thân, huynh đệ, già trẻ lớn bé trong Đỗ gia bảo, thậm chí là hai con chó ngốc nghếch chỉ biết chảy nước dãi mà Đỗ Uyển nuôi.
Hắn muốn biết sau này Yểm Nguyệt có thể vứt bỏ lễ giáo, tôn nghiêm mà mở miệng đòi hỏi hắn hay không. Hắn càng muốn chứng minh ở trong lòng Yểm Nguyệt, hắn không giống những người khác.
Nói? Nói gì? Yểm Nguyệt không đoán được tâm tư của người trước mặt, nhưng đối diện với đôi mắt còn khát cầu hơn cả hắn trên gương mặt anh tuấn của Tù Vân, tình dục bừng bừng trên người Yểm Nguyệt chuyển thành nhu tình như nước. Đôi mắt trong trẻo trở nên yên ả như nước bên hồ, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra vẻ say lòng người mà cười khẽ. “Rất yêu, rất yêu ngươi…”. Tình cảm của Yểm Nguyệt rất gọn gàng dứt khoát.
Tù Vân nghe vậy giật mình, nhìn chằm chằm đôi mắt đẫm nước khó nhẫn nhịn mà lại tràn đầy yêu thương của Yểm Nguyệt, lập tức dùng sức ôm hắn vào lòng, như muốn khắc vào sâu tận bên trong. Tù Vân vùi đầu vào cổ Yểm Nguyệt, tiếng cười trầm thấp truyền ra từ bên tóc hắn. “Ngươi làm vậy là phạm luật, nhưng vẫn chấp nhận được…”
Nói xong thì bế Yểm Nguyệt lên, bước tới chiếc giường che rèm mỏng.
Hôm sau, Đỗ Tứ thiếu chịu không nổi lương tâm cắn rứt, quyết định tự thú.
Tứ thiếu còn không quên lôi kéo Tam thiếu làm đệm lưng, lúc đó nếu xảy ra chuyện thì chỉ cần chạy nhanh hơn Tam thiếu là được!
Dọc đường Tứ thiếu hết lần này đến lần khác mô phỏng các tình huống và cách ứng đối, sau khi quẹo qua hành lang thì đúng lúc chạm mặt Tù Vân. Tứ thiếu lúc đầu vẫn hoảng hốt tái mặt, nhưng sau khi thấy biểu cảm lướt qua trên mặt Tù Vân thì lập tức chuyển sang trố mắt, ngay cả Tam thiếu cũng ngây ra như phỗng.
Hai người cứ ngây ra như vậy một lúc lâu, ngay cả Tù Vân rời đi lúc nào cũng không biết.
Vất vả lắm Tứ thiếu mới tìm về năng lực ngôn ngữ, ấp úng hỏi. “Tam ca… ngươi… thấy không?”. Không chừng là mình nằm mơ giữa ban ngày.
Tam thiếu cũng tràn ngập khó tin. “Thấy…”. Thấy Tù Vân cười với bọn họ.
Hai người còn đang chìm trong kinh ngạc vô biên, cho đến khi Tứ thiếu bị Đấu Tiêu xuất hiện một cách quỷ dị mà vỗ vai thì sợ đến mức hoảng hốt thét lên. “Oa!”
Đấu Tiêu vẫn thản nhiên như thường lệ mà làm lễ, trên mặt lại hiện ra ý cười sâu hơn ba phần so với bình thường. “Tứ công tử, chủ tử có chuyện muốn nhờ. Không biết…”
Đỗ Tam thiếu và Tứ thiếu rốt cuộc tới phòng Yểm Nguyệt mà gõ cửa. Tiếng trả lời khẩn trương và yếu ớt truyền ra, một lúc lâu sau mới thấy Yểm Nguyệt đỏ mặt, thân thể cứng đờ ra mở cửa.
Nhìn trên mặt Yểm Nguyệt không giấu được mệt mỏi và kiều diễm, Đỗ Tứ thiếu trong lòng không khỏi hổ thẹn.
Yểm Nguyệt mời hai huynh trưởng vào ngồi, giả vờ thản nhiên, ngón tay vuốt nhẹ lên thành chén, do dự một chút rồi mới lơ đễnh mở miệng. “Cái kia… Tứ ca… Rượu hôm qua ngươi mang tới, ta nghĩ ngươi đừng nên uống mới tốt”. Ánh mắt Yểm Nguyệt lảng sang bên, rất sợ Đỗ tứ thiếu hỏi nguyên do.
Đỗ Tứ thiếu cảm động muốn khóc, tới lúc này mà Yểm Nguyệt còn nghĩ đến mình! Hắn kích động nắm tay Yểm Nguyệt. “Yểm Nguyệt, ngươi yên tâm, Tứ ca bất luận thế nào cũng không uống”. Hắn dừng một chút, bàn tay bỗng nhiên nặng nề mà đau khổ nắm chặt. “Yểm Nguyệt, Tứ ca xin lỗi ngươi…”
Xin lỗi? Yểm Nguyệt lúc đầu là nghi hoặc, nhưng rất nhanh bị vẻ mặt khoa trương của Tứ thiếu dời đi chú ý, đương nhiên cũng không nghe được Tam thiếu lầm bầm. “Hắn đương nhiên không uống được, lúc nãy đã sớm nịnh bợ đưa hết cho Tù Vân rồi. Yểm Nguyệt bị bán mà còn không biết…”