Yêm Nô

Quyển 1 - Chương 5



Mới sáng tinh mơ, Nghiêm tổng quản đã bị Lê Sinh luôn luôn lạnh lùng bắt dậy. Không hổ là thiếp thân hộ vệ nhiều năm theo bên cạnh chủ tử, khuôn mặt diện vô biểu tình tựa như một pho tượng sáp.

“Ai ai… Chuyện gì cũng từ từ, đừng lay ta nữa.” Nghiêm tổng quản ở trong cái phủ này, ngoại trừ chủ tử ra thì không sợ bất cứ kẻ nào khác, duy độc với Lê Sinh này là còn sợ hãi ba phần.

Bị tha đến hướng cửa, thấy cửa phòng bị phá hỏng chứng tỏ khí lực của kẻ phá hoại lớn vô cùng, chẳng qua là bề ngoài quá nhã nhặn nên nhìn không ra mà  thôi.

Nhẹ buông cổ áo gã, Lê Sinh truyền lệnh, “Gia đang chờ ở Phù Dung các.”

Dứt lời, y cũng không quay đầu lại liền rời đi.

Sắc mặt Nghiêm tổng quản nhất thời biến đổi, nghĩ thầm m ớ i sáng s ớ m mà ch ủ  t ử  đã g ọ i ta, là có chuy ệ n quan tr ọ ng gì sao? Không ph ả i là có liên quan đ ế n ti ể u B ả o Nhi đ ấ y ch ứ?

Nơm nớp lo sợ, Nghiêm tổng quản cẩn cẩn dực dực quan sát khuôn mặt  của chủ tử: có vẻ khá khó chịu, cả người tỏa ra một luồng sát khí.

Một nha hoàn cấp tốc quét dọn bùn đất rác rưởi trên sàn nhà, một tên khác đang quỳ dưới đó mà lau chùi, ngay cả dưới gầm giường cũng không tha.

Không ai dám hé răng nửa chữ, thấy trên mặt chủ tử phủ ba thước sương lạnh, chỉ cần một người hầu hạ không cẩn thận là sẽ đưa tới hình phạt rất tàn nhẫn.

Rầm! Mạnh Diễm đập mạnh xuống bàn. Thấy cả người Nghiêm tổng quản run lên, khuôn mặt từng trải lập tức sầm xuống.

“Nói, hôm qua ngươi phái ai đến quét dọn?”

“Tiểu… Tiểu Bảo Nhi.”

“Tiểu Bảo Nhi…” Mạnh Diễm lim dim suy nghĩ, cân nhắc nô tà trong phủ này luôn do một tay Nghiêm tổng quản an bài, chỉ cần không phạm sai lầm gì, chuyện nhỏ thế này hắn cũng không có thời gian mà để ý tới. Thế nhưng hôm nay, hắn lại tỏ ra rất hiếu kì về hài tử hơn mười tuổi đã rơi vào tay hắn này. “Người từ đâu tới?”

“Ách,” Nghiêm tổng quản cũng không dám nói nó được đưa ra từ Đao tử tượng phô, vì vậy bịa luôn một lý do, “Hài tử này là nhi tử nhà hàng xóm của bà con xa với ta, bởi nhà quá nghèo, không thể cho hài tử đi học, viết chữ, nghĩ rằng tương lai nó phải ở hương dã thì sẽ không có tiền đồ nên đành nhẫn tâm thiến hài tử, lại qua thân thích ta nói tốt, nhờ ta đưa hài tử này vào cung.

“Gia, gia ngài đã biết… Ách, người khác rất ước ao hài tử được làm người hầu ở chỗ này…”

Mạnh Diễm hừ lạnh, “Thì ra là vậy. Ngươi thật lương thiện, dám dẫn trộm vào phủ.”

H ả?!

“Trộm…” Nghiêm tổng quản lập tức quỳ xuống, “Gia… Xin ngài bớt giận. Tiểu Bảo Nhi… đã trộm cái gì?”

“Hộp gỗ đàn hương.” Ngoài miệng nói, Mạnh Diễm không khỏi cười nhạt.

“A, tiểu Bảo Nhi… gan cũng lớn thật!” Ph ả i đánh gãy chân nó luôn m ớ i đư ợ c!

Mạnh Diễm bĩu môi, nghĩ: không ph ả i tr ộ m, ch ỉ  là cái c ớ  đ ể  đ ổ  t ộ i thôi.

Nhân sinh tẻ nhạt vô vị, hắn muốn nhưng không cách nào thừa nhận, tâm tình đã đè ép thời gian dài trong lòng đã hóa thành lửa giận, nhìn ai cũng không vừa mắt, kẻ nào cũng không hay ho.

Nhắm mắt lại, nhớ lại âm thanh nức nở nghẹn ngào kia là trong đầu hắn lại nảy sinh ý định độc ác, “Con cẩu kia tay chân không sạch sẽ, có một lần sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…”

Nghiêm tổng quản nghe thấy mà cả người run rẩy, lập tức dò hỏi, “Ngài có muốn tiểu nhân đuổi ngay nó ra ngoài không?”

Mạnh Diễm chậm rãi mở mắt, nhìn kỹ hộp gỗ đàn hương trên bàn, nhớ đến bộ dạng ‘tên trộm’ kia đặt lại nó vào chỗ cũ, cùng với tình cảnh lúc nó chạy khỏi cửa…

“Giữ nó lại.” Hắn lại mỉm cười, “Kẻ trộm trong phạm vi quản lý của ngươi, ngươi nghĩ ta có thể mở một con mắt, đóng một con mắt sao?”

H ừ!

Bỏ lại câu nói, Mạnh Diễm đứng dậy rời đi, lưu lại Nghiêm tổng quản đầy vẻ kinh ngạc, không biết chủ tử rót cuộc muốn đối phó với một tên nô tài tay chân không sạch sẽ thế nào.

**************************

Buổi trưa, Nghiêm tổng quản la hét trong trù phòng, vội vàng chỉ huy một đám bọn nha hoàn, “Mau mau lên, nhanh tay lên chút, chủ tử đang chờ dùng bữa đấy!”

Mắt thấy bọn nha hoàn nhanh nhẹn bưng món ăn lên, trù tử lại liếc nhìn Nghiêm tổng quản, thực sự không thoải mái. Choeng! Hắn nện vung xuống, đầy bụng tức giận.

Hắn rốt cục nhịn không được mà mắng hai câu, “Nghiêm tổng quản, ngươi đừng có cố gắng đâm chọc ở đây. Tay hài tử tiểu Bảo Nhi bị thương, sao có thể ôm rơm củi vào đây được hả? Sợ là lại rớt hết cả vào chân ngươi!”

Cầm con dao trong tay, dao sáng lóe lên chói mắt; trù tử nhấc dao lên chặt đầu gà. Phập! Ý niệm dâng lên trong đầu, mặc kệ tất cả, đổi chỗ khác làm cũng không  đến nỗi chết đói.

Ách!

Cơn tức giận của trù tử không nhỏ, Nghiêm tổng quản nhìn sắc mặt hắn, “Thế nào, ngươi sợ hài tử đó chân tay vụng về thật không?” Ngay cả trù tử cũng chê, có thể thấy tiểu Bảo Nhi làm việc chẳng ra gì, nên khấu trừ lương bổng, cũng phải phạt thêm.

Cắt thêm một đoạn hành, trù tử khó chịu nói, “Nó bất quá chỉ là một hài tử còn nhỏ, vào làm tôi tớ trong phủ này, không hiểu quy củ cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, ngài lại bẻ gãy tay nó, làm sao có thể làm việc được nữa?”

Nghiêm tổng quản chuyện bé xé ra to [1], thường ngày la hét đã thành thói quen, tự cho là mình vô cùng trung thành và tận tâm, ai chẳng biết hiểu gã căn bản chỉ ỷ vào chỗ dựa vững chắc là chủ tử, áp căn thị ỷ vào chủ tử đương chỗ dựa vững chắc, khi thiện phạ ác (bắt nạt người hiền lành, sợ người hung dữ)!

Nghiêm tổng quản nghe vậy, mắt nhìn chăn chú, thấy Kiều Bảo Nhi đang ôm một đống củi to đi vào, tay phải còn băng mảnh vải, lại nhìn thấy vạt áo trù tử bị mất một miếng lớn. Hóa ra…

Gã bĩu môi, “Vết thương đó không phải do ta sai người đánh.” Nhíu mày hừ hừ, “Không biết sao? Nó không nói cho người nghe nguyên chiều qua nó trốn trong Phù Dung các làm chuyện xấu xa; hôm nay ta còn đang  tìm thời gian đến tính toán với nó, ngươi lại dám xuất đầu (lên tiếng bênh vực) vì nó a.”

Kiều Bảo Nhi giật mình, lập tức sợ hết hồn như những người khác vì tranh chấp của hai người bọn họ, chớp mắt một cái cũng không dám.

Bầu không khí trong trù phòng nhất thời cổ quái, mọi người không dám thở mạnh, chỉ có tiếng nước nóng sôi sùng sục trong nồi. Trù tử cầm lấy dao phay, phập! phập! phập! ba nhát đã chặt xong một con gà, cũng bất chấp tất cả, nếu đã quyết định mặc kệ, làm việc cũng không cần chú ý nữa.

Tay cầm tôm nõn, ốc khô, hạt dẻ, thịt heo, thịt gà, vây cá, rau cải trắng đã chuẩn bị tốt, ném tất cả vào nồi lớn mà nấu. Món thập cẩm này coi như là món ăn cuối cùng mà hắn làm cho chủ tử dùng.

Đồ ăn này khó mà nuốt, nhất lại là một nồi tạp nham như thế này, chắc chắn Nghiêm tổng quản sẽ bị trách phạt. Cứ để cho gã biết tư vị trách phạt đó là thế nào.

Không quen nhìn chướng khí mù mịt trong phủ, người người cảm thấy bất an, chủ tử lại khó hầu hạ, Nghiêm tổng quản là người cay nghiệt hà khắc, trong khi đó tiểu Bảo Nhi lại quá thành thật, ngay cả Tiểu Cẩu Tử thân là yêm nô cũng khi dễ nó. Trù tử thở dài một hơi, rất nhiều chuyện lọt vào mắt hắn, lâu ngày cũng không cảm thấy bất bình nữa.

“Nó cũng là người được cha sinh nương dưỡng, không phải loại dê bò heo chó đợi làm thịt. Nghiêm tổng quản, chúng ta làm người cũng  đừng hà khắc quá, nói cũng không thể nói lung tung, chuyện gì rồi cũng sẽ có báo ứng cả thôi.”

“A.” Nghiêm tổng quản cười cười, coi lời hắn nói như đống thịt thối!

Hai tay chống nạnh, Nghiêm tổng quản bày ra tư thế, lời nói lạnh nhạt, “Dương đại trù, lời này hôm nay ngươi nói thì cũng như xong, mà ta cũng đã nghe bằng hết. Ở trù phòng, ngươi lớn nhất, chủ tử chúng ta ăn uống thế nào đều là do ngươi quyết định, ta đây không dám đụng vào ngươi. Thế nhưng chuyện của đám nô tài, không đến phiên ngươi quản!” Ngụ ý là muốn hắn yên phận một chút, bớt lo chuyện người.

“Ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết, tiểu Bảo Nhi bị thương là do chủ tử phạt; ngay cả cái này mà ngươi cũng dám quản a?”

Lách cách!

Mấy khúc gỗ từ rơi xuống, tay tiểu Bảo Nhi run run, nhớ lại ngày hôm qua thủ đoạn khi dễ kinh khủng của chủ tử…

Nó sợ đến chân tay mềm nhũn, liên tục nó, “Ta… Ta không trộm… cái gì hết.”

Mọi người “A!” một tiếng, vài ánh mắt bắn thẳng vào người Kiều Bảo Nhi.

Nó mở to đôi mắt kinh hoàng, chân tay luống cuống nhìn mọi người, như phát thệ, “Ta thực sự không trộm gì cả, không có, không có…”

Nghiêm tổng quản giương tay bốp! Một cái đánh vào nó, thét lên ra lệnh, “Mau nhặt củi lên, không được nói dối. Chẳng lẽ chủ tử lại nói oan cho ngươi? Trộm hay không trộm, đã bị bắt thì bị phạt cũng là đáng đời.”

“…” Oan khuất này không ai hiểu được. Kiều Bảo Nhi ngồi xổm xuống, nhặt gỗ lên.

Hừ, nghiêng đầu lại trừng trừng, Nghiêm tổng quản phun ra tiếng hừ lạnh, “Đại trù, ngươi đã nhìn thấy chưa? Tiểu Bảo Nhi đã cam chịu chuyện nó bị phạt. Sau này ngươi đừng có không phân biệt tốt xấu đã vội vàng chụp mũ; còn cái đạo lý đẹp đẽ của ngươi thì cứ đi lên nói với chủ tử ấy.” Hứ!

“Đừng tưởng rằng việc này thế là xong. Ha hả…” Khóe miệng Nghiêm tổng quản lộ ra một nụ cười quỷ dị. Coi bộ hài tử tiểu Bảo Nhi này chưa ở trong phủ được nửa năm đã bị chủ tử giết chết rồi.

“Thì ra là trộm đồ vật a…” Nữ tỳ Ngân Thúy bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra tiểu Bảo Nhi là bị ai phạt.

“Còn không phải như vậy sao? Lá gan cũng lớn thật đấy.” Thu Liên cũng mỉa mai, “Đại trù, ngươi tám phần mười cho rằng nó còn nhỏ mà đại phát từ bi sao? Mệt ngươi còn xé xiêm y, giúp nó bôi  thuốc, nối xương. Thật là…”

Tiểu học đồ (học trò/người học việc) của trù phòng cũng giật mình nói, “Chậc chậc, ta phục ngươi rồi đó nha, dám cả gan đến Phù Dung các trộm đồ. Ngươi không có đầu óc sao? Hay là không muốn sống nữa?”

Mọi người ngươi một lời ta một câu chế nhạo. Bọn họ cũng không bất ngờ gì chuyện nô tài mới vào dám đi trộm đồ. Ai có thể nghĩ rằng yêm cẩu hạ đẳng như nó làm được chuyện gì tốt chứ?!

Kiều Bảo Nhi khổ sở mà không giải thích được, trong đầu chỉ quanh đi quẩn lại câu nói đầy tính áp đặt kia: “Ta nói ngươi có là có.”

“Phi!” Ngân Thúy liếc tiểu Bảo Nhi, “Còn giả vờ đáng thương gì nữa, kẻ không biết an phận thì cũng đừng thấy lạ là tại sao mọi người lại không ưa nổi ngươi.”

Lén dò xét vẻ mặt người khác, những ánh mắt chán ghét coi thường kia như những mũi dao nhọn đâm vào ngực nó. Đợi mọi người đều huých vào người nó rồi mới đi ra hết, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào đại trù, thấy hắn không nói lời nào, Kiều Bảo Nhi mím môi, hét to, “Đại thúc, tin tưởng ta! Ta không trộm gì cả!”

Chớp mắt, viền mắt nó đã đỏ bừng. Nó có thể giả vở như không thấy người khác hoài nghi mình thế nào, nhưng nó không chịu được trù tử đại thúc hay lén đưa cơm cho mình cũng hoài nghi.

“Ta không trộm gì cả…” Bướng bỉnh lại kiên định, “Thực sự không có.”

Trù tử tiến lên, đưa tay lấy khúc gỗ nó đang ôm trong ngực, thở dài, “Ta tin ngươi không trộm gì cả.”

Bởi vì, trong phủ này dồn nén đến mức không còn ai là ngươi tốt nữa!

**********************

Sau nửa canh giờ, nồi thập cẩm khi nãy đã chín. Trù tử mở vung ra, hương vị thơm lừng xộc thẳng vào mũi, nếm thử hương vi, không ngờ món mà trù tử định phá cho hỏng lại được chủ tử coi trọng, liên tiếp mấy ngày sau đều khen không dứt rằng món này rất có hương vị.

Trù tử thở dài một hơi, quyết định sẽ tiếp tục ở lại đây làm việc, nguyên nhân không phải là vì hắn sợ ăn cháo cầm hơi, mà quan trọng hơn là hắn không nỡ để một hài tử còn chưa thành niên phải ở lại đây vừa phải chịu phạt lại vừa phải nhịn đói.

Trong phủ, tiểu Bảo Nhi cũng vì bị thương mà được giảm bớt công việc. Nghiêm tổng quản còn tăng thêm công việc cho nó, lại còn bắt nó phải làm thêm những công việc nặng nhọc. Tay tiểu Bảo Nhi không thấy khá lên chút nào, thậm chí còn có dấu hiệu chuyển biến xấu.

Trù tử ngẩng đầu, thấy một thân ảnh gầy gò loạng choạng gánh một thùng thức ăn hỏng đi qua cửa, nhãn  thần phút chốc tối sầm lại, nghĩ phía sau trù phòng có đặt các thùng thức ăn thừa mỗi ngày để nuôi heo, mỗi ngày ít nhất cũng phải được hai thùng lớn, trọng lượng đó cũng làm cho hài tử như nó không thở nổi.

Lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ, hắn tiện tay cầm lấy một cái chén lớn, múc một bát canh nóng hầm hập để lại cho Kiều Bảo Nhi.

Buồn bực không lên tiếng, hắn chờ tiểu Bảo Nhi làm xong việc rồi trở lại trù phòng, chờ nó giương đôi mắt trong suốt ngóng xem có thứ gì có thể ăn được hay không.

Nếu hắn không mở miệng kêu thì hài tử đó chỉ đợi một lúc là sẽ xoay người rời khỏi. Nó quá cam chịu số mệnh, mà cũng có thể đã thành thói quen bị người chà đạp…

*************************

Cọ rửa mao xí, thu dọn chuồng heo chuồng ngựa… Tất cả tiện dịch (công việc dơ bẩn, là các công việc phải tiếp xúc với phân rác…) đều đổ hết lên đầu nó. Kiều Bảo Nhi đứng sau cửa, chờ lão bá chuyên đến thu phân.

Tiểu Cẩu Tử bịt chặt mũi, không nhịn được mà kêu lên, “Lâm lão bá ngày hôm nay chậm quá, không phải bị làm sao rồi đấy chứ?!” Chà chà bùn đất, y không thích đứng dưới trời nắng gắt như thế này, cả không khí đềubị nhiễm một mùi hôi thối đến muốn chết, muốn ngất luôn đi cho xong.

“Lâm lão bá tới.” Tiểu Bảo Nhi nhìn thấy lão nhân gia đang đẩy xe đến từ xa xa, cười cười; nó không cần phải chờ đợi nữa. Lão nhân gia đã còng, bước đi khó tranh khỏi chậm chạp.

“Rốt cục lão cũng tới a.” Tiểu Cẩu Tử đẩy tiểu Bảo Nhi đang che trước cửa ra, y vội vàng tiến lên, nhìn thấy lão đầu nhi liền hét, “Này, đưa tiền đây.”

“Cầm, cầm.” Lâm lão bá lôi túi tiền ra, đưa vài đồng cho Tiểu Cẩu Tử.

Tiểu Cẩu Tử tức khắc rạng rỡ mặt mày. Đây là khoản y thu thêm được. Tiểu Bảo Nhi làm việc, y thu lại là kẻ nhận tiền.

Thấy tên kia đã đi, bộ dáng như rất vui vẻ thoải mái, Lâm lão bá tiếp tục cúi đầu đẩy xe đến cửa sau phủ đệ; hài tử tên tiểu Bảo Nhi đã mang mấy thùng phân ra đổ vào xe đẩy của lão.

Lâm lão bá thấy trên tay nó bị quấn băng, hỏi, “Bị thương sao?”

“Không có gì đáng ngại.” Tay Kiều Bảo Nhi run rẩy, chịu đựng đau đớn, không muốn để Lâm lão bá biết.

Thu phân xong, Lâm lão bá lại lấy túi tiền ra, lấy ra vài đồng đưa cho hài tử này.

Đặt thùng phân xuống, Kiều Bảo Nhi ngẩn ngơ. “Ta… Không lấy tiền này được.” Nó hoảng hốt nhìn xung quanh, sợ Tiểu Cẩu Tử thấy sẽ không vui.

“Cầm lấy rồi giấu đi.” Lão thường đến đây thu phân, lúc nào cũng chỉ thấy tiểu hài tử này làm việc, tiền là nên đưa cho hài tử này mới đúng.

“Đừng cho người ta thấy. Hài tử Tiểu Cẩu Tử đó tham tài khi dễ ngươi, đừng cho là ta mắt mờ không nhìn ra.”

“Không phải đâu…” Kiều Bảo Nhi lắc đầu, nói rõ, “Ta có lương bổng mà, thật đấy.” Nó xách thùng lên, lui tới sau cửa, nói với Lâm lão bá, “Hẹn gặp lại, lão bá đi hảo.”

Nó đóng cửa sau, từ chối lấy tiền của người lam lũ như Lâm lão bá, bởi nói cho cùng thì đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của lão bá cùng khổ mà thôi.

“Lâm lão bá a, không có nhi n ữ  (con cái) a, lão không thu phân thì cũng ph ả i đi làm kh ấ t cái thôi, còn không b ằ ng chúng ta n ữ a.” Tiểu Cẩu Tử đã từng nói với nó như thế.

Kiều Bảo Nhi mang hai thùng phân rỗng lớn đi về phía chuồng ngựa, trên đường không ngừng nghĩ: Lâm lão bá không có nhi n ữ, n ế u sinh b ệ nh thì ch ẳ ng ph ả i là không có ai chăm sóc cho sao…

Kiều Bảo Nhi chậm rãi quay đầu lại nhìn, đôi mắt trong suốt lộ chút thương xót, xuyên qua cánh cửa, hình bóng lão lại mơ hồ trùng khớp lên bóng dáng người thân.

Bây gi ờ  có ph ả i đa cũng đang c ố  s ứ c làm vi ệ c dư ớ i tr ờ i n ắ ng g ắ t th ế  này không?…

***********************

Mệt nhọc cả ngày, Kiều Bảo Nhi rón ra rón rén trở lại phòng, nghe thấy tiếng ngáy trầm trầm, thấy Tiểu Cẩu Tử đã ngủ say, bất giác thở dài một hơi, không cần phải lo sẽ đáh thức y, tránh cho y  lại mắng chửi nữa.

Sờ soạng đến chỗ y quỹ (tủ quần áo), lấy một bộ xiêm y ra, cẩn thận đẩy ngăn kéo lại, cúi xuống lấy chậu rửa từ dưới gầm giường ra, lại rón ra rón rén ra khỏi phòng.

Cả người đều bẩn thỉu, ngay cả nó cũng ngửi được mùi hôi thối trên người mình. Nó nghĩ may mà tối nay trù tử đại thúc hảo tâm xách nước giúp nó, còn giục nó mau đi tắm rửa.

Bụng đói kêu vang, trong đầu chỉ có hình ảnh những người khác đều bịt mũi đuổi nó ra khỏi trù phòng, không cho phép nó ngồi ăn chung với họ.

Cúi đầu xuống, dựa vào ánh trăng vàng rực mà đi vào phòng tắm, ven đường không ngừng nghĩ xem trù tử đại thúc đã để lại món gì trong lồng hấp cho mình; đôt nhiên bụng lại òng  ọc hưởng ứng.

Đi tới phòng tắm, Kiều Bảo Nhi lập tức cài then cửa, cảnh giác nhìn đông nhìn tây, thấy cạnh cửa còn có đồ đánh lửa, lò nấu nước và nồi lớn, còn có một đống củi chất cao thành ngọn núi nhỏ; bên trong phòng còn có một cái đại dục dũng (thùng lớn để tắm), ghế ngồi nhỏ, trên tường còn móc để trao xiêm y và thiết câu (móc sắt) để treo đèn.

Trong dục dũng, một làn khói lờ mờ lởn vởn, Kiều Bảo Nhi biết là trù tử đại thúc hảo tâm đã giúp nó đun nước nóng.

Cảm giác ấm áp chảy vào thân thể mệt mỏi uể oải. Nó tiến lên, treo xiêm y, đặt chậu rửa xuống, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.

Bởi vì Tiểu Cẩu Tử đã từng nói, nhìn vạn lần đừng cho người ta thấy bất cứ phần thân thể nào của mình, đây là điều tối kị. Nó ngồi trên ghế, lấy khăn từ chậu rửa ra che khố hạ, cẩn thận mở băng vải quấn trên tay ra, lộ ra mu bàn tay sưng phù, chỉ cần giật khẽ ngón tay thôi là đã đau đến co quắp.

Đôi mắt buồn bã nhanh chóng bị phủ một tầng hơi nước. Nó sợ tay cứ thế này thì không thể làm việc được nữa.

Sau khi trở về nhà, nó còn muốn buộc tóc cho Tứ Oa, Ngũ Oa a, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của hai đứa chơi đùa, còn hái hoa cho bọn nó nữa.

Lo lắng tích lũy cả một ngày rốt cục như vỡ đê, nước mắt làm tầm nhìn không rõ ràng nữa. Nó cầm gáo lên, giội ướt người, nước nóng rửa sạch những ô uế về phía lỗ thoát, mang đi những tổn thương dưới đáy lòng, mộng tưởng rằng ở đây chính là một cái khóa, có thể ngăn chặn tất cả những thứ thối nát bẩn thỉu ngoài cánh cửa kia, không bị người ta khinh thường, chế nhạo, khi dễ nữa, để nó không phải khổ sở tiếp tục chịu đựng nữa.

Chỉ dựa vào tay trái để chậm rãi tẩy trừ thân thể, đưa lưng về phía song cửa, mặc cho ánh trăng rơi xuống trên thân ảnh cô tịch, hôn nhiên không hề biết rằng có một bóng ma đang đứng ngoài cửa sổ, đường nhìn hung ác nham hiểm bám theo nhất cử nhất động của nó…

Nhìn một tên yêm cẩu đang tắm…

Ánh mắt hung ác độc địa xuyên qua cửa sổ, bắn về phía thân ảnh bé nhỏ gầy gò, khóe miệng hiện lên tiếu ý. Ha hả…

Theo hắn biết, từ trước đến nay, yêm cẩu luôn kiêng kị để người khác nhìn thấy thân thể mình. Chậc chậc, quả nhiên là không giống người bình thường.

Trước đây, thái độ của hắ đối với yêm cẩu luôn là giận dữ, cũng đừng hi vọng hắn sẽ nhìn thêm tên đó lần nào nữa, Hôm nay lại như muốn đào bới bí mật của kẻ khác, hắn lại thích bắt được nhược điểm của người khác, đó không thể nghi ngờ chính là một loại lạc thú.

Một lúc lâu sau, nhãn thần bễ nghễ dời khỏi cửa sổ, Mạnh Diễm đạp một cục đá dưới chân, cũng không đả thảo kinh xà, dứt khoát ở đó chờ đợi.

Có vẻ kiên nhẫn mà nhíu mày, thật vất vả rốt cục cũng nghe thấy được một tiếng cạch! két!, ‘kẻ trộm’ bị hắn nhìn từ nãy đến giờ đã rời khỏi phòng tắm.

Đã gần đến giờ hợi (~ 9-11 giờ đêm), hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn hướng mà hài tử này đi tới.

Mạnh Diễm bước nhanh lên trước, bắt gặp thân ảnh kia tiến vào trù phòng. Hắn đứng cách nơi thân ảnh kia biến mất vài bước chân, xem động tĩnh bên trong trù phòng.

Kiều Bảo Nhi vừa tắm xong, tóc còn ướt, nhỏ nước, cả người bất giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn. Nó một lòng chỉ nghĩ xem hôm nay có món gì trong lồng hấp; cái bụng đói ngấu khẩn cấp muốn nạp vài thứ vào.

Nhấc hai lồng hấp lên, mùi thơm ngây ngất làm nó run lên. “Trù tử đại thúc thật tốt.” Để lại cho nó món ‘phật khiêu tường’ đầy mĩ vị.

Khóe miệng cong cong, nội tâm đầy cảm kích. Ngay khi nó cố gắng cầm bát lên, mắt đột nhiên thấy một nam tử sải bước tiến vào trù phòng.

“Hóa ra ngươi đến đây làm kẻ trộm.”

A! Kiều Bảo Nhi phút chốc há to miệng, cả người chấn động. Choang! Một chén phật khiêu tường vỡ ra đầy đất

Mạnh Diễm nhíu mày, trừng mắt nhìn đống đồ ăn vương vãi đầu trên đất, tức giận bùng lên, “Ngươi thật là hoang phí, dám lãng phí đồ ăn.”

“Ta… Ta… không phải… cố ý…” Hai tay nó run run, chân cũng nhũn cả ra.

Mạnh Diễm bĩu môi, nhấc chân đến ghế dài ngồi xuống. “Hừ!” một tiếng, như đang nói về khí trời mà hỏi, “Ngươi sợ cái gì mà sợ thành như vậy?”

Kiều Bảo Nhi chớp mắt như hóa thành người câm, không phát ra nổi bất cứ âm thanh nào trước mặt nam nhân có vẻ mặt cực kì âm trầm, so với Nghiêm tổng quản còn kinh khủng hơn…

Mạnh Diễm nghiêng đầu cười cười, chỉ vào nó, “Ngươi nhìn thấy ta, tại sao không quỳ?”

Kiều Bảo Nhi hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống.

Đầu càng cúi càng thấp, thấy tối nay tất cả đồ ăn ngay bên chân mà không ăn được, nó đói quá a…

Quần mới mặc đã bị dơ, đau lòng nhất là đồ ăn trù tử đại thúc lén giữ lại cho nó làm nó cũng chẳng quá lưu tâm đến cái quần đã bẩn.

Tay trái nắm chặt vạt áo, tay phải lại không ngừng run rẩy, đầu ngón tay thiếu chút nữa là đụng đến đống đồ ăn đã rơi vãi đầy  đất. Nó chịu đựng cơn đói, không dám nhặt đồ ăn đã bẩn lên.

Mạnh Diễm cực kì hứng thú mà nhìn bàn tay phải sưng đỏ của nó, nghĩ đến chuyện nó là kiệt tác của mình, tức giận trong lòng đã nguôi đi không ít.

“Nhặt sạch sẽ đồ ăn trên mặt đất.” Hắn ra lệnh.

“Vâng.”

“Không được bỏ lại, phải ăn hết.” Hắn ác độc nói, muốn nhìn một tên yêm cẩu ăn sạch sẽ đồ ăn đã dính bụi bặm trên đất.

“A.” Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nháy mắt đã hiện lên ý cảm kích.

Cúi đầu xuống, nó không do dự bốc đồ ăn lên nhét vào miệng, nuốt xuống đồng đồ đã nhiễm đầy cát bị, tuyệt không ngại bẩn, không chê nó khó nuốt.

Khiến cho tay đầy mỡ, nước mắt hòa với thức ăn và cơm, tất cả đều bị nó nuốt hết vào bụng.

Nó rất sợ đói, bởi không ăn sẽ không có sức làm việc, ban đêm cũng khó ngủ. Nếu gần sáng mới ngủ được, nó sẽ lại ngủ quên, sợ Nghiêm tổng quản và những người khác lại cho ăn đòn.

Cảm giác sợ hãi đã áp đảo khuất nhục, từ lâu nó đã quên cái gì gọi là ‘tôn nghiêm’, mà nó cũng không hiểu nổi tại sao người khác lại gọi nó là ‘yêm cẩu’.

Nó không phải cẩu, chỉ nghĩ phải làm cho tốt bổn phận của mình, sau này sẽ có được ngân lượng đưa về nhà, cho người thân có cuộc sống tốt hơn.

“Chậc chậc, thực sự ăn a.” Mạnh Diễm kinh ngạc, không ngờ lại phát hiện ra hài tử này không chút nào do dự.

Đứng dậy, ngồi xổm trước mặt nó, nhìn hai tay nó đang bốc thức ăn đính đầy đất cát, vậy nó coi như báu vật mà nhét hết vào miệng.

Ngay cả đồ mà hắn đã giẫm nát dưới chân cũng không tha. Thực bẩn…

Chớp mắt, hắn đưa tay ra, sờ xuống cằm nó, nhíu mày nhìn nước mắt ngang dọc trên khuôn mặt nho nhỏ.  Mạnh Diễm kinh ngạc – tên yêm c ẩ u này còn nghe l ờ i hơn c ả  c ẩ u nô tài ngày xưa h ắ n nuôi. T ạ i sao?

Ch ẳ ng l ẽ …

“Ngươi, không có lòng tự trọng?”

Đồ ăn nhét đầy trong miệng, Kiều Bảo Nhi không có cách nào nói được, nhưng cũng không dám lắc đầu phản bác.

______________________________________chú thích:

[1] nguyên văn: nã trứ kê mao đương lệnh tiến (拿着鸡毛当令箭) = dùng lông gà làm cờ lệnh. Ngày xưa trong quân thường dùng một loại cờ nhỏ, trên đầu cán cờ có thêm một mũi tên, gọi là ‘lệnh tiễn’, có thể coi như chỉ thị của thượng cấp. Hơn nữa thời đó thường dùng giấy viết lệnh, trên giấy có thêm  lông một loài vật nào đó để làm dấu, số lượng càng nhiều thì lệnh đó càng khẩn cấp. Đương nhiên lông con gì đó thì vô dụng, cái quan trọng là lệnh trên giấy.

Sau này, câu này được dùng với nghĩa: một người nào đó dựa hơi kẻ trên để ra lệnh = dùng quyền mưu, lấy giả làm thật; hoặc mag nghĩa chuyện bé xé ra to, dùng chuyện khác để nói chuyện mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.