Yêm Nô

Quyển 2 - Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã có đề phòng, Mạnh Diễm lãnh đạm nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, phân phó, “Tiểu gia hỏa, ngươi ăn no chút đi.”

Kiều Bảo Nhi rất ngạc nhiên, chủ tử ra lệnh cho nó ngồi bên cạnh chứ không phải là hầu hạ.

Dụng tâm kín đáo mà gắp đồ ăn cho nó, gác đũa xuống, Mạnh Diễm nâng tay gác cằm, vẻ mặt biếng nhác chờ coi.

Kiều Bảo Nhi vẫn đang dùng bữa, không dám không nghe phân phó của chủ tử.

Bên trong phòng, bầu không khí lặng lẽ, Mạnh Diễm theo dõi nó một lúc lâu, bỗng nhiên áp sát mặt vào, ngậm lấy miếng nó sắp sửa đưa vào miệng.

Hơi thở hai người gần kề, đôi mắt thâm thúy nhìn thấu tâm tư tiểu tử kia, muốn xem thử rốt cuộc thế nào mới là ‘độc’!

Kiều Bảo Nhi khẽ nhếch miệng, bị nhìn đến không được tự nhiên, đầu chậm rãi lui về sau, theo phản xạ tự nhiên mà muốn nới rộng khoảng cách.

Mạnh Diễm nhai đồ ăn, cắn a cắn, quyết định đánh cược một lần, xem thử tiểu tử kia đến bao giờ sẽ hạ dược đầu độc hắn.

Nghi ngờ tất cả, hắn coi tiểu tử kia như tổ tông mà đối đãi – lệnh nó phải nếm trước ba bữa, chén nước qua tay phải đợi thêm một chút… Hừ, rốt cuộc ai mới là nô tài đây?

Nguy cơ ẩn dấu đã làm lẫn lộn quan hệ chủ tớ hai người. Mạnh Diễm hỏi, “Sang nay ngươi đã cho dế ăn chưa?”

“Ta đã cho ăn.”

“Chỗ chân bị trật có còn đau nữa không?”

Kiều Bảo Nhi cúi đầu đáp lời, “Không đau nữa.”

“Ân, sau khi ăn xong, ngươi thu dọn sạch sẽ rồi đi theo Nghiêm tổng quản cầm một lồng sắt nhỏ đến đây, mang thêm cả ít đậu nành nữa, ta dạy ngươi cách bắt dế.”

“Dạ?” Kiều Bảo Nhi ngạc nhiên ngẩng đầu, bất ngờ với hứng thú nhất thời này của chủ tử.

“Ngươi nói gì?” Mạnh Diễm liếc nó, khinh bỉ hỏi, “Ngươi nghĩ ta mua dế làm gì?”

“Không… Biết.”

Hắn tức giận nói, “Ngươi đương nhiên không biết. Nếu sống mà không tìm được chút việc mua vui, ngươi muốn mỗi ngày ta phải nhìn cái mặt khổ qua của ngươi mà sống chắc?”

“Không phải.” Nó mãnh liệt lắc đầu, cực kì sợ bỗng dưng chủ tử lại trách tội.

“Đừng lo lắng, nhìn ngươi kìa, ăn cơm còn để dính lên mũi.” Vung đũa lên, Mạnh Diễm nhét hạy cơm đó vào miệng, xem đó như cái mũi tiểu tử kia mà cắn mà nhai.

Hành vi của chủ tử hai ngày nay quá mức quái dị. Kiều Bảo Nhi cúi đầu lén dò xét sắc mặt có vẻ hơi khó coi, tâm trạng thấp thỏm bất an ─

Ăn vào nhưng nuốt không trôi, sợ Tiểu Cẩu Tử sắp cầm dược đến tìm nó…

“Ti ể u B ả o Nhi, dư ợ c này s ẽ  ch ỉ  làm ngư ờ i rơi vào hôn mê, ngươi nh ấ t đ ị nh ph ả i nh ớ  k ỹ, h ạ dư ợ c xong thì ph ả i…”

Tiểu Bảo Nhi mang theo cái lồng sắt nhỏ, trong túi có chứa ít đậu, chậm chạp theo sát bước chân chủ tử trong sân, dần dần đến gần hầm ngầm.

Mạnh Diễm chốc chốc lại quay đầu, cũng có khi bước chậm lại, chờ tiểu tử kia đến gần.

Không nhẫn nại mà đưa tay cầm lấy tay nó, bàn tay to bao phủ hơi lạnh trong lòng bàn tay, lại bát ngờ nhìn thấy khuôn mặt tái xanh và bộ dạng ngu ngốc của nó.

“Sợ ta thả chó cắn ngươi?”

Nó thành thật muộn nói, “Ta sợ chó…”

Mạnh Diễm kéo nó đi, lơ đãng hỏi một câu, “Ngươi sợ gì?”

S ợ  ch ủ  t ử … Những lời này chỉ biết giấu trong lòng. Nhãn thần bỗng tối sầm lại, nó cũng ghét cảm giác đụng vào người khác.

Thấy tiểu tử kia lại không nói lời nào, Mạnh Diễm cũng không ép buộc nó phải trả lời.

“Trước đây ngươi đã bắt dế chưa?”

“Có bắt… nhưng không bắt được.”

Kiều Bảo Nhi ngóng nhìn bốn phía, bỗng nhiên nhớ lại cuộc sống ở hương dã trước kia; phải giúp nhổ cỏ trong ruộng, đệ muội vui cười ầm ỹ trước mặt, chuồn chuồn bay quanh mình, nó không cần nhảy lên cũng bắt được. Thỉnh thoảng còn thấy trong bụi cỏ có châu chấu; Tứ Oa, Ngũ Oa thét chói tai, nó sợ, vội vàng chạy tới trấn an hai đứa, rất ít có cơ hội bắt dế trong động dưới đât. Đêm hè, trước khi đi ngủ, nó sẽ mang một cái bình nhỏ bắt đom đóm; ánh sáng đó làm người ta rất vui vẻ.

Giờ khắc này, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cũng tỏa ra  cảm giác ấm áp.

Mạnh Diễm giật mình, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy nụ cười của nó. Nhất thời, hắn không tiếc dành cho chút ít thưởng thức, “Bắt dế phải dùng đậu để dụ mới được.”

“Thật sao?”

“Ân, dế thích ăn đậu nành mới.”

Hắn thấy trên mặt tiểu tử kia đã có vẻ vui mừng thay cho dáng vẻ buồn bã nhăn nhíu thường ngày, trong lòng không hiểu sao cũng có cảm giác sung sướng.

“A, hôm nay nếu bắt được dế, ta dạy ngươi cách đấu. Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi chọn một thứ ngươi thích. Thế nào?”

Kiều Bảo Nhi kinh ngạc, “Thật vậy sao?”

“Đã đáp ứng ngươi, ta sẽ không đổi ý.”

Kiều Bảo Nhi ngẩng đầu, hỏi lại, “Có thể chọn cái gì?”

“Ngươi muốn cái gì?”

Nó cúi đầu suy nghĩ, bất tri bất giác đã bị chủ tử đưa tới trong bụi cỏ tươi tốt. Lát sau nó mới nhỏ giọng hỏi, “Có thể chọn thứ quý giá gì đó không?”

“Có thể.” Mạnh Diễm đáp ứng đắc sảng khoái.

Bỗng nhiên, tâm tình sung sướng dần dần bị phủ mờ, ánh mắt rét lạnh, trừng mắt nhìn cái đầu đang cúi xuống kia, trong lòng thấy ảo não – ti ể u t ử  kia mu ố n có vât quý giá. B ả n ch ấ t c ủ a con ngư ờ i qu ả  th ự c tham lam!

Hai chủ tớ tìm được một hang đất, Mạnh Diễm bảo tiểu tử để lồng sắt đến trước hang, lại bắn một hạt đậu vào bên trong dể dụ dế.

Kiều Bảo Nhi và chủ tử núp cách đó không xa mà quan sát, nó nhỏ giọng hỏi, “Bao lâu thì dế mới ra kiếm ăn?”

Hơi thở của tiểu tử kia phất qua bên tai như đang gãi ngứa, Mạnh Diễm lập tức nghiêng ngiêng đầu, lấy tay nhặt lên một cành cây nhỏ, dễ dàng hôn trộm tiểu tử một cái.

“A?”

Mạnh Diễm trừng mắt, “Ngươi kêu cái gì?” Khẽ phun khí, thấy nhãn thần dao động bất ổn, rõ ràng nỗi sợ hãi đã lan ra, cả người lại bắt đầu run rẩy.

“Ở với ta là chuyện rất đáng sợ?”

“…” Nó cắn cắn môi, không nói gì.

Đè nén phản ứng không chút bất ngờ và cam chịu, Mạnh Diễm lập tức nói lảng sang chuyện khác, “Ngươi chú ý nhìn cái hang đó, dế có thể ngửi thấy mùi đậu bên ngoài, chiêu này gọi là ‘dẫn xà xuất động’ (dụ rắn ra khỏi hang).”

“Nó sẽ chạy ra sao?”

“Đương nhiên, lần tới ngươi cũng có thể thử, lấy sợi chỉ cột vào hạt đậu, chờ đến khi dế chui ra ngoài thì bịt hang nó lại, dế không còn đường lui nữa. Dễ như trở bàn tay a.”

“Như vậy a.”

Kiều Bảo Nhi chuyên chú nhìn động tĩnh ở hang đất, theo thời gian trôi qua, dần dần đã quên đi cảm giác e ngại với chủ tử.

Trước đây lúc nó sóng ở dưới quê, phải chăm sóc đệ muội, lại bận rộn phụ giúp đa nương công việc đồng áng, cuộc sống khi đó rất bình thường, nó rất hâm mộ thiếu gia nhà đại địa chủ được đi học, chơi rất nhiều thứ đồ chơi mới lạ. Bây giờ, chủ tử dạy nó bắt dế, như là bù đắp thiếu hụt lúc nhỏ.

Cười cười, Kiều Bảo Nhi thoải mái nói, “Con rùa trong ao sen cũng rất nghe lời a. Ta chỉ cần lấy một cây gậy trúc nhỏ gõ gõ vào hòn đá, nó sẽ ngoi lên mặt nước để ăn đó.”

“Nga.” Chăm chú nhìn biểu tình trên mặt tiểu tử kia, lúc này hắn không hề cảnh giác, đôi mắt  cong cong như đang cười.

Tướng mạo tiểu tử kia mặc dù không thể gọi là đẹp, vóc người cũng nhỏ gầy, bộ dạng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, lại hơi có vẻ ngu ngốc làm người ta chán ghét.

Nhưng bây giờ vẻ mặt nó lại vô cùng vui sướng, hành động ngây ngô vừa rồi cũng không thoát khỏi tính cách trẻ con, thực khó tưởng tượng nó cũng biết suy nghĩ trù tính chuyện gì đó. Bỗng nhiên, hắn thấy tức giận vì đã nhìn thấu được tiểu tử kia.

Lông mày nhăn lại, đột nhiên thoáng thấy một con dế lộ ra khỏi hang đất, vạt áo trước bỗng bị căng chặt, hắn kinh ngạc nhìn tiểu tử kia đang nắm lấy áo mình.

“Thực sự chạy ra kìa.” Hai tròng mắt Kiều Bảo Nhi sáng ngời, nín thở ngưng thần, sợ kinh động đến con dế.

Mạnh Diễm chờ dế nhảy vào lồng, nhanh tay lẹ mắt lấy cành cây vừa nhặt lên khều nhẹ vào phần chốt lồng.

“Bắt được rồi!” Kiều Bảo Nhi nhảy cẫng lên, tiến tới nhấc lồng sắt lên, như lấy được chí bảo mà cười rộ lên. “Nó có màu vàng rơm a, không giống với con ngài mua a.”

Mạnh Diễm giải thích, “Các loại dế có không ít, giống tốt chủ yếu là ba loại vàng, đen, tím. Loại dưới có chính hoàng, thanh hoàng, tử hoàng, du hoàng, khô hoàng (vàng sáng, 正黄, vàng chanh, vàng tím, vàng nâu, vàng rơm). Loại tử hoàng (vàng tím) cũng là loại tốt.”

Ngươi chú ý nhìn cho kĩ, trên đầu dế có hai cái râu hướng ra ngoài, râu càng dài, càng rõ ràng thì càng tốt, tính tình cũng tương đối hung mãnh, đấu với con khác có cơ hội thắng rất lớn.”

“Nga, thì ra đấu dế cũng có nhiều tri thức như vậy.” Nó nâng cao lồng, hiếu kì nhìn màu sắc thân thể con dế.

Mạnh Diễm tiến lên, tìm mục tiêu kế tiếp, “Trong thư phòng ta có một ít đồ vật nuôi dưỡng, vô luận là chậu nước bằng sứ, các kiểu hũ nuôi dế cũng không thiếu. Ta cho ngươi bắt mấy con về nuôi, ngươi phải nhớ trong chậu phải để ít đất ẩm, còn đồ ăn thì để lại ít đậu, lá cây hoặc kiến.”

“Nga, ta không muốn bắt kiến cho nó ăn.”

“Vì sao?”

“Ta có nuôi kiến, chúng nhỏ lắm, rất dễ dàng bị người giết chết.”

Mạnh Diễm ngạc nhiên, “Ngươi nuôi kiến?”

“Ta cho chúng ăn vụn bánh.” Cầm lồng sắc nhỏ, cúi đầu thấy con dế này cũng nhỏ, nó muốn nuôi dế chứ không muốn cho dế đi đấu.

Nếu Tiểu Cẩu Tử không uy hiếp nó thì tốt biết bao. Kiều Bảo Nhi không kìm nổi buột miệng, “Đấu dế, ta muốn thắng.”

Nghe vậy, Mạnh Diễm ngừng bước, nghiêm nghị nhìn nét mặt nó, lưu lại bóng ma khó hiểu nơi đáy mắt, nháy mắt, vẻ mặt đã bị cướp đoạt. Đột nhiên, hắn cũng buột miệng, “Tử hoàng cho ngươi.”

Kiều Bảo Nhi cho rằng mình nghe lầm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, thấy hắn đúng lúc đó cũng sững sờ.

Mạnh Diễm và nó chăm chú nhìn nhau, bỗng nhiên giật mình – v ừ a này r ố t cu ộ c mình đã nói chuy ệ n quái qu ỷ  gì v ậ y?

***********************

Vào đêm, tiếng côn trùng kêu vang.

Trong chiếc lồng nhỏ bên chân có tiếng dế phát ra khá vui tai. Kiều Bảo Nhi ngồi trong  thư phòng ngủ gật. Khó có được lúc thư giãn, bởi vì chủ tử đang ở trong sảnh đường gặp một vị quan nhân.

Theo thời gian trôi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn gối lên trên bàn trà chìm vào nơi tối tăm.

Lúc Mạnh Diễm trở lại thư phòng, đặt Hũ dế mèn Bát Bảo đã thu hồi được xuống, im lặng ngồi xổm trước mặt tiểu tử kia, nhìn chằm chằm thụy nhan (gương mặt lúc ngủ) không chút phòng bị của nó.

Hắn đưa tay khẽ vuốt lên khuôn mặt non mịn, trên môi vẽ ra nụ cười mờ nhạt.

Đã biết tiểu tử này chính là kẻ dối trá, mỗi người đều có thể bắt vào trong lao. “Ngươi a, tính toán lúc nào mới giở trò quỷ với ta đây?”

“Trả lại tiểu thạch đầu cho ta…” Kiều Bảo Nhi nói mớ, tiềm thức vẫn nhớ mãi không quên một phần tâm ý.

Nhíu mày, Mạnh Diễm thoáng chốc nhớ lại hàm ý của phù dung thạch, bây giờ lại rơi vào tay Tiểu Cẩu Tử… T ố t! Đầu ngón tay cào lên da thịt, hắn chợt gầm nhẹ, “Tỉnh lại!”

Kiều Bảo Nhi giật mình tỉnh giấc, lập tức nhảy xuống ghế, lắp bắp hỏi, “Chủ… Chủ tử có gì phân phó?”

“Đi theo ta.” Dứt lời, Mạnh Diễm xoay người rời đi.

Liền sau đó nhấc bức đồ họa rất lớn trên tường, chậm rãi cuộn lên. “Phía sau bức đồ họa này không có tường.” Hắn ngoái đầu nhìn lại, không chút bất ngờ thấy vẻ mặt hoảng hốt của tiểu tử.

Để lộ lối vào mật thất trong thư phòng, Mạnh Diễm ra lệnh, “Đi vào.”

Kiều Bảo Nhi cúi đầu chui vào, lúc này mới ngạc nhiên hiểu ra, nước chảy từ trên núi xuống trong bức họa chính là một miếng vải bố, đứng từ xa không cách nào nhận ra được.

Soạt! Màn che vải bố chớp mắt đã bị kéo xuống, trong thư phòng có khác nào động thiên (aka chốn bồng lai tiên cảnh).

Những đồ vật trang sức muôn màu được sắp xếp nghiêm chỉnh trên giá gỗ làm mắt người ta hoa lên. Kiều Bảo Nhi ngây người.

Mạnh Diễm thích sưu tập các loại đồ vật cổ xưa, trong không gian to lớn như vậy đều chất đầy các bảo vật vô giá. Hắn giải thích, “Những đồ vật này, chỉ cần tùy tiện cầm lấy một thứ, bán đi, đổi lấy ngân lượng, ít nhất cũng có thể cho dân chúng bình thường không cần phải lo cái ăn cái mặc trong vài năm.”

“Ân.” Kiều Bảo Nhi hiểu rõ khoảng cách giữa kẻ giàu người nghèo.

Theo chủ tử đi hết bên trong, nó cẩn thận né tránh những rương gỗ trên mặt đất để khỏi bị té ngã; cũng không dám động chạm lung tung vào đồ vật của chủ tử, sợ vạn nhất làm hỏng… Hách! Không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.

Giây lát, Mạnh Diễm đứng trong góc, mang tới một cái lồng nhỏ bằng vàng, đưa cho tiểu tử. “Cầm, cái lồng vàng này được chế tạo thành hai tầng, có khóa, bên trong có cả một bồn cố định, có thể bỏ đất hay thức ăn nước uống vào.”

“A.” Kiều Bảo Nhi há to miệng, giật mình với cái lồng vàng nặng trịch này lại là nơi ở cho một con dế.

“Nếu ngươi thắng thì muốn cái gì?” Mạnh Diễm thu lại biến hóa trên mặt, thử xem nó tham lam đến đâu.

Kiều Bảo Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng trên mặt vẫn là vẻ giật mình hoảng hốt.

Chủ tử hào phóng, cố ý dẫn dắt nó, muốn nó chọn vật phẩm sao… Dần dần, nó ủ rũ cúi đầu, rầu rĩ hỏi, “Có nguyên bảo [1] không?”

“Cái rương bên chân ngươi ấy.”

Ánh mắt đi chuyển tới cái rương lớn đến mức có thể nhét cả một người lớn vào, bên trong đầy nguyên bảo… A! Hô hấp nhất thời cứng lại, không dám xa vọng đời này  mình có thể có được thứ này.

Đang cầm cái lồng vàng, đường nhìn ngưng tụ lại chỗ tấm vải bố làm nước chảy trong bức họa, nó lên tiếng như năn nỉ, “Nếu ta thắng thì cho ta một đĩnh nguyên bảo được chứ?”

“Ngươi chỉ cần một đĩnh?” Mạnh Diễm giật mình.

“Một đĩnh là đủ rồi.” Nó muốn chuộc lại thứ thuộc về mình, không thể dự đoán được có thể cầm được ngân lượng của chủ tử sẽ phải trả giá đắt thế nào.

Nghe vậy, Mạnh Diễm im lặng gỡ lồng tạo từ ngà voi xuống.

Trong mật thất, đồ vật ánh lên thứ ánh sáng lung linh bảy màu bảy sắc, hắn vốn không quan tâm tiểu tử kia sẽ đòi vât phẩm gì, nhưng không ngờ – tiểu tử kia đã thiết lập bẫy rập.

******

Thận trọng, Mạnh Diễm dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt.

Những thứ tiểu tử kia không ăn, hắn tuyệt đối không đụng đến; nếu uống nước, cứ thẳng tay đoạt lấy chén của nó, coi như là lẽ đương nhiên.

Kiều Bảo Nhi dần dần tập mãi thành thói quen, tâm tư chủ tử khó nắm bắt, tính tình mặc dù hơi kì quặc những không vô cớ phát giận hoặc tìm nó gây khó dễ nữa.

Hai người trong đình, chủ tử hết lòng truyền thụ, dạy nó làm sao để đấu dế.

Vi phòng ngừa dế nhảy mất, Kiều Bảo Nhi làm một hộp giấy, thả hai con dế vào trong, chuyên chú nhìn hai con dế triền đấu; chỉ chốc lát sau, quả nhiên thấy con tử hoàng hung mãnh chiến thắng.

Bởi vì trò này thú vị hơn đánh bạc, mấy ngày liên tiếp Kiều Bảo Nhi không khỏi kinh hô, “Tử hoàng hung hăng quá! Ngày nào cũng chiến thắng!”

Mạnh Diễm cười cười, “Ngươi chú ý tới tính cách nó khác biệt à?”

Kiều Bảo Nhi gật đầu. “Con dế bị thua có râu khá ngắn, tỉ mỉ nghe kĩ thì thấy tiếng kêu của chúng cũng không giống nhau.”

“Ngươi nhớ kỹ, loại dế màu vàng có tiếng kêu rất to, trầm mạnh; loại xanh thì tiếng thanh thúy cao vút, loại tím thì tiếng kêu dù thanh thúy nhưng  có đặc thù là hơi khàn.”

Mạnh Diễm bắt con dế bị thua lên, tiếp tục giảng giải, “Dế cũng có loại kém cỏi, ngươi nhìn hai lặc bạch của nó này, đấu chắc chắn sẽ thua.

“Phân biệt dế có một bài vè thế này: râu đứt, hung tính không còn; đầu bóng láng, cắn lập tức. Mỗi con dế đều có hai viền trắng bên thân, gọi là lặc bạch. Trái ngược hoàn toàn với râu trên đầu, dế có lặc bạch càng rõ ràng thì càng kém.

“Cho nên nó đấu lần nào cũng thua.

“A, lần nào cũng đúng. Nếu như râu bị đứt thì càng đừng hi vọng nó thắng được, hung tính sẽ không còn.”

“Như vậy a…” Kiều Bảo Nhi rất bội phục học vấn phong phú của chủ tử. “Sau này ta bắt dế sẽ cản thận quan sát, nếu đấu không lại sẽ thả ngay.”

Tử hoàng liên tục đánh bại mấy con dế của chủ tử thêm vài hiệp nữa, Kiều Bảo Nhi đã quên luôn chuyện thắng được kim nguyên bảo (đĩnh vàng). Đấu dế rất thú vị; nó thả con dế bại trận vào lại lồng sắt, dự định sẽ thả ra lúc bắt mấy con mới vào.

Mạnh Diễm thay đổi luạt lệ trò chơi, theo tiểu tử kia đi bắt dế, mỗi lần thắng sẽ đưa kim nguyên bảo cho tiểu tử kia.

Hắn nâng tay ngang má, bộ dáng nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi sau ngọ này. “Tiểu tử, nếu ngày nào đó ta thắng, ngươi có nghĩ đến chuyện cho ta cái gì chưa?”

Đột nhiên, hạt đậu trong tay rơi lả tả, Kiều Bảo Nhi vội vã ngồi xổm xuống gom lại. Khi đến bên chân chủ tử, nó ngẩng đầu, đón nhận vẻ mặt tự tiếu phi tiếu của chủ tử.

Mạnh Diễm quan sát nó, cười hỏi, “Sao không nói?”

Hít mạnh một hơi, Kiều Bảo Nhi hoảng hốt đáp lời, “Ta… không có nổi đồ vật gì quý giá.”

“Ngươi sẽ cho được.” Mạnh Diễm vân vê hạt đậu dưới chân, tâm tình vô cùng vui vẻ. Kề sát mặt nó, hắn nói rõ, “Nếu ta thắng, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ là của ta.”

Hách! Kiều Bảo Nhi cả người mềm nhũn.

Mạnh Diễm đưa tay túm lấy nó, nhấc nó ngồi lên đùi mình. Tiểu tử không dám nhúc nhích, Mạnh Diễm vùi đầu vào bả vai nó, trên mặt tiếu ý dạt dào ─ trò chơi này, không thể nghi ngờ chính là đang liều mạng.

**********************

Đêm đến, Mạnh Diễm dựa vào cạnh giường, biếng nhác xem xuốn thư tịch dày. Để tạo cơ hội cho tiểu tử kia, hắn đã trở về phòng ngủ, không qua đêm trong Phù Dung các.

Tiểu tử kia đang quỳ gối xoa bóp chân cho hắn. Ân… thực thoải mái.

“Mang chén nước tới đây.”

“Vâng.” Tay Kiều Bảo Nhi khẽ lướt qua chân chủ tử, xuống giường mang chén nước đến.

Mạnh Diễm gấp thư quyển, ngửa đầu ra lệnh, “Ngươi uống trước.”

“Nga.” Cúi đầu uống một hớp, Kiều Bảo Nhi nâng chén lên.

Mạnh Diễm đưa tay cài, vòng tay giống như trời sinh phủ hợp vơi bàn tay, một phần chạm vào thành chén, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu tử.

Phát hiện, nó không hề run rẩy chút nào.

“Để chén xuống ghế tròn, ngươi lên đây tiếp tục.”

Kiều Bảo Nhi nhất nhất nghe lời chủ tử phân phó, bò lên giường, một đôi tay nhỏ bé lại bắt đầu xoa bóp người cho chủ tử.

Dưới ánh nến, cả phòng đều im lặng.

Động tác cứng nhắc của Kiều Bảo Nhi duy trì liên tục, dần dần mắt rũ xuống, mệt đến muốn ngủ gục.

Dư quang nơi khóe mắt lướt nhẹ qua, Mạnh Diễm không mở miệng tha cho nó, kiên trì chờ tiểu tử kia tự nguyện mở miệng năn nỉ.

Thời gian chạy qua câu chữ, ngọn nến đã cháy hết, bên trong đột nhiên tối sầm lại, rốt cuộc tiểu tử cũng có động tác khác.

Mạnh Diễm đặt thư quyển xuống, mơ hồ cảm nhận được tiểu tử kia nằm thẳng xuống bên người. Hắn quay lại, nhìn bóng lưng gầy gò, đôi tay như tự có ý thức mà ôm lấy người vào lòng, giúp nó tìm lại độ ấm đã mất tự lúc nào.

Đêm, sâu lắng mà dài dằng dặc.

Cảm giác tồn tại thực sự dựa vào lồng ngực, không cần mượn rượu hay ma túy, Mạnh Diễm rũ mắt, dần dần chìm vào ngủ say…

**********

Tiểu Cẩu Tử lén lút lẻn vào sương phòng trong tọa viện của chủ tử, trốn ở sau hòn non bộ trong ao sen, ló đầu ra nhìn a nhìn, thấy sương phòng đen kịt không có động tĩnh gì.

Ti ể u B ả o Nhi ch ế t ti ệ t… Căn b ả n đã quên luôn l ờ i y nói r ồ i!

Đưa tay vào túi, sờ sờ bao dược vật, nghĩ đến lúc mình cố tình giả bệnh, lừa Nghiêm tổng quản ra ngoài mua thuốc.

Giậm chân tại chỗ vài cái, y mang theo cả hờn dỗi trở về phòng.

************************************

“Ngươi cho dế ăn chưa?”

“Rồi ạ.” Kiều Bảo Nhi kiễng chân, hầu hạ chủ tử mặc y phục chỉnh tề, càng làm càng thấy quen tay, không hề vụng về như trước đây nữa.

Khi chủ tử chịu cho nó làm việc bình thường, thực ra cũng không khó hầu hạ.

Nó nghiêng đầu dò xét  sắc mặt chủ tử, cũng không thấy khó chịu. “Ta bưng tảo thiện (bữa sáng) tới…  Vẫn còn nóng này, ngài mau  dùng đi… Không để lâu lại bị nguội mất.” Nó nói thế những lời vẫn không trôi chảy, cúi mặt xuống, vẫn có vẻ sợ hãi như cũ.

Mạnh Diễm thấy nó tóc tai tán loạn. Tiểu tử kia dậy từ sáng sớm, rât bận rộn, thu xếp sinh hoạt cho hắn, giống một tiểu tức phụ (aka vợ).

Bỗng nhiên, tiếu nhan hòa nhã hiện ra, ngữ khí nhẹ nhàng, “Ca ca, mu ộ i thích h ầ u h ạ  phu quân a… Ta mu ố n sinh h ạ  hài t ử  cho chàng… Ca đ ừ ng lo l ắ ng cho mu ộ i.”

Nhíu mày, hắn đưa tay vuốt tóc trên đầu tiểu tử, nhớ đến Phù Dung không tiếc mạo hiểm. Thân thể yếu đuối của nàng vốn không thích hợp để hoài thai.

Ký ức thoáng chốc trở lạilúc trước khi nàng xuất giá, tháo Phù Dung thạch từ trên cổ xuống, trong nụ cười có chứa một phần thông suốt, năn nỉ hắn, “Ca ca, mi ế ng Phù dung th ạ ch này tr ả l ạ i ca, thay mu ộ i đưa nó cho t ẩ u t ẩ u… đư ợ c không?”

Rũ mắt, Mạnh Diễm se se sợi tóc nó, nhẹ nhàng kéo một cái, trong môi tràn ra ý chán ghét, “Ta ghét hài tử…”

Kiều Bảo Nhi không hiểu gì cả.

Nâng mắt nhìn sắc mặt chủ tử bỗng nhiên âm trầm, nó không tự chủ được mà lùi vài bước, lúng túng nói, “Ta… Ta không… Làm sai gì cả.”

Mạnh Diễm làm ngơ, tầm mắt mông mênh mờ mịt rơi xuống chỗ cổ tiểu tử, chăm chú nhìn chiếc kim tỏa trường mệnh bách tuế được khắc ấn [2], từ lâu đã được thay thế bằng Phù dung thạch.

“Ngươi lại đây.” Hắn khẽ gọi, thần sắc tối tăm dần dần rút đi.

Kiều Bảo Nhi khó khăn tiến lên, đột nhiên thấy hoa cả mắt, cả người đã bị túm vào một bức tường thịt, cảm nhận được độ ấm của cơ thể, đôi mắt kinh ngạc không dám chớp.

Mạnh Diễm ghì chặt thân thể gầy yếu, tạm thời tìm kiếm an ủi trong tâm hồn, mở miệng khẽ nói, “Đừng đi…”

“Ngô…” Cả người ngộp trong lồng ngực chủ tử, không thể động đậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đâu dần dần trống rỗng.

******************

Gậy trúc gõ trên đá, cạch cạch! hai lần.

Kiều Bảo Nhi ôm chân, ngồi xổm bên cạnh ao sen, đôi mắt trống rỗng bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn vào mặt nước hồi lâu.

Không hiểu hành động của chủ tử vừa rồi là sao.

Chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa đang mở, có một nhân ảnh bước qua, đi nhanh đến gần đây. Nó bỏ gậy trúc xuống, đứng dậy, hai chân tự động đến bên cạnh chủ tử.

Mệnh lệnh của chủ tử như một cái khóa, giam giữ thế giới của nó, tác động đến nó với tất cả hỉ nộ ai nhạc (hân hoan, tức giận, buồn đau, vui vẻ), mỗi ngày đều vòng vo như thế, tựa như sợi dây vô hình giam cầm, siết chặt lấy chân.

Mạnh Diễm giao cho nó một túi gấm. “Cầm lấy, đây là phần ngươi thắng được.”

Cầm túi gấm nặng trịch, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi. Ngân lượng có được quá dễ dàng, nó không dám lấy. Kiều Bảo Nhi cúi đầu rầu rĩ nói, “Chủ tử cho nhiều quá.”

“Ta không cần những thứ này. Đừng quên thứ ngươi đã đánh cược với ta.” Bỏ lại một câu, Mạnh Diễm không nhìn nó nữa, dọc theo con đường mòn rải đá, đón chiếc cầu cong cong mà rời khỏi tọa viện.

Nhẹ buông tay, túi gấm rơi xuống đất. Cạch! một tiếng, đánh trúng vào nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của nó.

Nó không cần phần thưởng này. Đây là chủ tử đang cố ý thua… cố ý thua *…

(nguyên văn: phóng thủy (放水): chỉ một người có thực lực nhưng lại cố ý để thua một người yếu hơn, vì lý do như: đổi chác, quan hệ, chiến lược…)

Cả người lạnh dần, trong lòng thầm nổi lên cảm giác đau buồn, hai chân nặng như chì, không thể động đậy. Ch ủ  t ử  đã coi nó thành cái gì v ậ y…

Đôi mắt mù mờ bắt lấy tàn ảnh đã rời đi, trong lòng nặng trịch.

Khi thưởng bạc vụn, chủ tử coi nó như chó.

Lúc dạy nó đấu dế, thưởng cho nó kim nguyên bảo khi nó liều mạng…

“Ta không nên đánh cược… không nên dùng sinh mạng ra đánh cược…” Tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, không còn dũng khí để bồi thường tính mạng.

__________________

chú thích:

[1] nguyên bảo (元宝): đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa, một đĩnh bạc thường nặng 50 lượng, một đĩnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng

[2] Một loại vòng  đeo cho trẻ con từ khi sinh ra, với mong ước đứa bé sẽ khỏe mạnh, sống  lâu.

kim toakim toa_1kim toa_2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.