Giữa đêm trăng thanh gió mát, quân doanh Bắc quân ở Nam Đô, trong lều của Chấp Kim Ngô còn sáng đèn, hơn mười mấy người ngồi trong lều đang thương nghị gì đó, Trung lũy lệnh Hách Nhân Nghĩa ngồi bên trái dưới Chấp Kim Ngô, cúi thấp đầu, cũng không nói chuyện, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt.
“Như vậy, đêm nay sẽ hành động.” Chấp Kim Ngô ưỡn bụng, uy phong mười phần gầm nhẹ nói, đôi mắt mí sưng híp lại, để lộ ra tinh quang khát máu.
“Dạ!” chúng tướng sĩ trong lều đồng thanh hô.
Vì án tử của Lục hoàng tử, vị Chấp Kim Ngô tân nhiệm này mới vừa ngồi lên không được bao lâu. Mặc dù bản thân hắn không có tài cán gì về mặt quân sự, nhưng lại có cái đầu biết luồn cúi dựa dẫm. Cho nên đương lúc hắn vừa ngồi lên vị trí này không bao lâu, Thừa tướng âm thầm mượn sức một phen, hắn cũng liền ỡm ờ đồng ý, lúc này được lệnh của Thừa tướng, chuẩn bị tập kích phủ Thất hoàng tử trong đêm, bắt một đứa con trai còn lại của hắn, cùng với tất cả nữ nhân hòng khống chế hoàng tử. Mặc dù không nhất định giết không cần hỏi, nhưng sau này khi Thừa tướng thành đại sự, những người này chắc chắn sẽ trở thành tù nhân.
Về phần thời gian thành sự, Chấp Kim Ngô không nhịn được có chút nóng lòng muốn thử, không chừng ngày mai lúc lâm triều, vị vương tử trong cung kia sẽ trở thành đương kim Hoàng thượng, mà Thừa tướng cũng tất nhiên sẽ trở thành lão thần uỷ thác, phụ trợ ấu chủ. Thiên hạ này rốt cục sẽ mang họ gì, vừa liếc qua đã biết ngay. Chỉ cần tối nay hắn làm được trơn tru, tương lai nhất định sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Tham lam nuốt một ngụm nước miếng, Chấp Kim Ngô đứng lên, cầm thanh đao bên cạnh, hào khí ngất trời vung tay, liền đi ra ngoài lều. Nhưng vô luận thế nào hắn cũng không ngờ được, Trung lũy lệnh đứng sau lưng hắn, với dáng đi thật tự nhiên theo phía sau hắn, lập tức vươn song chưởng, một đường máu tinh tế cực nhỏ nhanh chóng xuất hiện trên cần cổ thô ngắn của Chấp Kim Ngô, trong âm thầm lặng lẽ, Chấp Kim Ngô thậm chí còn chưa tỉnh lại từ trong mộng đẹp, đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
“Ngươi! Aaa!!!”
Vài tên tướng lĩnh còn chưa kịp phản ứng, mắt thấy Chấp Kim Ngô đột nhiên bỏ mạng, ngay sau đó vừa muốn hô to, thì đồng nghiệp bên cạnh thường ngày cùng chơi đùa uống rượu, lại lấy tốc độ cực nhanh lấy đi tánh mạng họ.
“Mao Đại âm mưu kích động lòng quân, mua chuộc lòng người cùng với chín người, ý đồ mưu phản, may mắn bị phát hiện kịp thời, lần lượt giết chết tại chỗ, nếu ai có dị nghị, nhất định là đồng đảng!” Hách Nhân Nghĩa mặt không lộ chút cảm xúc, lau vết máu tươi trên đoản kiếm, âm trầm nói.
Trong lều không một ai phản bác.
“Đại nhân, đại doanh Thuận Nam đã xuất binh.” Ngoài lều bỗng nhiên chạy tới một tiểu binh, ôm quyền bẩm báo.
Hách Nhân Nghĩa nhấc chân đá thi thể Đại Mao vướng víu chắn đường sang một bên, xoay người đi đến vị trí vừa rồi của Đại Mao ngồi, không ngồi xuống, ngược lại đi cả giày bước lên, đứng trên chiếu, nhìn về phía tiểu binh kia nói: “Ước chừng có bao nhiêu người?”
Tiểu binh kia vội trả lời: “Dù sao cũng là Nam Đô, nhân số không nhiều lắm, ước chừng khoảng một trăm, còn chia ra vào thành.”
Hách Nhân Nghĩa vân vê dây tua trên chuôi kiếm suy nghĩ, quay đầu phân phó: “Hầu Tử, ngươi mang một đội đến chặn ở cửa nam, nếu nghe lời khuyên giải, thì hợp nhất lại, nếu ngoan cố không nghe… giết chết.”
Thanh niên tên Hầu Tử kia không hỏi một lời, sau khi chắp tay hành lễ, liền nhanh chóng ra khỏi lều.
“Còn lại, Đại Đầu mang theo một trăm người đến bảo vệ phủ Thất hoàng tử, Trụ Tử dẫn người đem doanh trại của chúng ta ‘Tẩy’ lại một lần, những người còn lại theo ta đến cửa bắc, nghênh đón Tăng tướng quân!”
“Dạ!”
Hách Nhân Nghĩa bộ pháp vững vàng bước ra ngoài, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng tối như mực, áp chế nỗi thấp thỏm trong lòng, chỉ hy vọng đứa cháu rể thâm tàng bất lộ kia đừng để hắn thất vọng.
“Ngươi nói thật sao?” Oản Oản đứng trong chính viện, tâm tình kích động hỏi.
Phúc Vận vừa mới đi từ bên ngoài về, gật đầu như giã tỏi đáp lời: “Đúng vậy ạ, vị tiểu ca kia vừa mới từ xa trở lại, nói là đã dò được tin tức, Bắc quân ở Nam Đô của Chấp Kim Ngô đối mặt với đại doanh Thuận Nam ở cổng nam, tuy phạm vi đánh nhau không lớn, nhân số cũng không nhiều, nhưng vẫn bị người nhận ra được, bây giờ cổng nam đã được Bắc quân đóng lại, người của đại doanh Thuận Nam không vào được.”
Oản Oản ngây ngốc nhìn Phúc Vận, miệng lại lẩm bẩm: “Tiểu cữu cữu, nhất định là tiểu cữu cữu.”
“Như vậy có nghĩa là, phủ của chúng ta sẽ không sao?” Đào Diệp vẫn luôn là người lạc quan, vừa nghe đại doanh Thuận Nam bị Bắc quân ở Nam Đô ngăn cản, liền phấn khởi vỗ tay nói.
Chấp Kim Ngô chưởng quản Bắc quân ở Nam Đô dù sao cũng chưởng quản toàn bộ đại doanh quân lực của Nam Đô, cũng là quân doanh hiện nay duy nhất của Nam Đô có thể chống lại đại doanh Thuận Nam. Bắc quân này vẫn luôn nằm trong tay Hoàng đế, mặc dù Thừa tướng có thể mượn sức Chấp Kim Ngô phản loạn, thậm chí kê biên tài sản phủ hoàng tử, nhưng muốn có thể chân chính nắm được bọn họ cũng không phải là chuyện dễ, mà lấy tình huống trước mắt, có lẽ Bắc quân cũng đã lựa chọn đứng về phe Tình Khuynh.
“Cũng đừng nên lơ là.” Oản Oản cũng rất vui vẻ, nhưng lập tức nàng lại nghĩ tới nhất định Thừa tướng không chỉ có một chiêu, lấy tính cách của lão hồ ly kia mà nói, ‘sáng’ không được, phỏng chừng sẽ còn có ‘tối’.
Mặc Thiển vẫn luôn cẩn thận, bấy lâu nay lại thay Tình Khuynh làm việc, kiến thức càng tăng không ít, cũng gật đầu theo, nói: “Cho dù cổng nam được Bắc quân bảo vệ, như vậy còn có cổng bắc, cổng tây, cổng đông, thậm chí còn có quân cấm vệ trong hoàng cung. Lợi thế trong tay Thừa tướng rất nhiều, chúng ta chỉ có thể lấy thủ làm công, lại không thể mất cảnh giác lơ là được.”
“Nhưng không biết Tình Khuynh hiện tại ra sao…” Oản Oản đã sớm không còn buồn ngủ, tình hình ở nơi này nàng còn có thể dự đoán trước, nhưng Tình Khuynh hiện nay lại không biết đang ở nơi nào, có gặp nguy hiểm nào không.
Mà lúc này, người được Oản Oản nhớ mong khắc khoải, lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức cảnh đêm, hắn đang vùi trong thiên điện của vị thiếu sử đã chết kia, mặc quần áo cung nữ, chải búi tóc hai bên, thân thể vốn hơi cao gầy mặc vào bộ áo váy, cư nhiên cũng bức ra ba phần thướt tha, càng đừng nói đến dung nhan diễm lệ xinh đẹp kia, mặc dù đập vào mắt là thân thể cao nhỏng như nam nhân, nhưng cũng không ai có chút gì hoài nghi.
“A Tình, đã trễ thế này, ngươi đi đâu đó?” cửa phỏng của hạ nhân ở thiên điện được mở ra, một tiểu nha đầu ngáp ngủ bước ra, bắt gặp dáng người cao của Tình Khuynh đang đứng trong sân, liền nhanh chóng nhận ra, hỏi.
Tình Khuynh quay người lại, xấu hổ cười cười, dùng tay tùy ý huơ huơ một chút, liền cúi đầu. (giả câm)
“Aizz… Ngươi mới tới đây, chỉ sợ không biết, nơi này của chúng ta vốn có một vị thiếu sử, sau này xảy ra chuyện, đã mất rồi, thiên điện tất nhiên ít người, hơn nữa chủ vị lại không có phu nhân, phàm những ai có mạng giao thiệp đều đi cả rồi, cũng chỉ còn lại loại không bản lĩnh, khiến người chướng mắt như chúng ta mới ở tại chỗ này thôi.” Tiểu nha đầu lau miệng qua loa, dụi mắt nói.
Tình Khuynh nhìn cửa chính, khẽ nhíu mày, sau đó lại khoa tay múa chân vài cái, đi vào phòng mình.
Nha đầu kia thấy hắn phải về phòng, nương theo ánh trăng, thấy dung mạo tươi đẹp tuyệt sắc của hắn, không biết tại sao, lại ma xui quỷ khiến nói: “May mà gần đây thân thể của Thánh nhân không khoẻ, cũng may mắn A Tình ngươi bị phân tới nơi này, bằng không ngày sau nhất định sẽ chịu khổ.”
Bước chân Tình Khuynh chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía nha đầu kia, nghĩ gì đó liền động tay.
Nha đầu kia cười hì hì, cảm thán nói: “Ta không có tâm nguyện gì, chỉ cần có thể thành thành thật thật sống đến tuổi xuất cung, sau đó tìm một nông dân gả cho hắn, ngày sau bình an hạnh phúc là được, không cần đại phú đại quý, cũng không cần có nhiều tiền tài.”
Tình Khuynh nhìn tiểu nha đầu kia, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ tới Oản Oản ở nhà, chắc chắn Oản Oản cũng giống như nha đầu này, chỉ cần bình an vui vẻ, không cần những thứ giàu sang phú quý tận trời làm gì. Chỉ tiếc, đã đi đến mức đường này, bọn họ không có cơ hội quay đầu. Nghĩ như vậy, cước bộ Tình Khuynh càng kiên định, cười cười với nha đầu kia, liền bước vào cửa phòng.
Trong đêm tối, Tình Khuynh nằm trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Qua một chén trà nhỏ (5 phút), dường như một cơn gió mát thổi mở ra cánh cửa sổ, Tình Khuynh mở choàng mắt, cẩn thận ngồi dậy, lại lấy gói đồ dưới giường ra, tháo tóc, cởi áo cánh, động tác cực nhanh thay đổi quần áo của tiểu thái giám, rồi sau đó đến bên cửa sổ, lắc mình nhảy ra.
“Bên ngoài thế nào rồi?” Tình Khuynh cúi đầu, đi theo một tiểu thái giám từ thiên điện vòng đến hành lang gấp khúc, mãi đến khi đi rất xa, mới mở miệng hỏi.
“Thừa tướng quả nhiên đã hành động, nay lão ta đã vào cung, vừa rồi có tin tức truyền đến, đại doanh ở Thuận Nam đã bị Bắc quân ngăn ở cổng nam.” tiểu thái giám kia gập lại tay áo, nhỏ giọng nói.
“Hiện nay hết thảy mạnh khỏe, Bắc quân cũng đã phái người bảo vệ.”
Tình Khuynh thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám hoàn toàn yên tâm, mặc dù trước đó lúc hắn truyền tin cho Mặc Thiển, dặn hắn nhất định dẫn Oản Oản đi vào mật đạo trước, nhưng hắn cũng vô cùng hiểu Oản Oản, chỉ cần một ngày hắn chưa về, Oản Oản nhất định sẽ không chịu rời đi. Huống chi con của họ hiện nay đang ở Lưỡng Giang, đối với Oản Oản mà nói, hiển nhiên đã không còn băn khoăn gì nữa, nàng vẫn luôn là một nữ nhân quật cường, không đến thời khắc thật sự không có đường lui, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc mình đơn độc đối mặt với khó khăn.
Tốc độ hai người dần dần nhanh hơn, ra khỏi ngự hoa viên, đi vào con đường nhỏ, phát hiện cửa thiên viện quả nhiên không có người canh giữ. Ánh mắt Tình Khuynh hơi lóe, biết được là Tăng bát tử ra tay tương trợ, cũng đem phần nhân tình này ghi tạc trong lòng, không nói gì, liền cùng tiểu thái giám bên cạnh thuận lợi đi đến tiền điện.
Dù vốn đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Tình Khuynh nhìn thấy tòa cung điện tọa lạc nơi cũ nát trước mắt, vẫn thầm thở dài một hơi. Nghĩ lại lão Hoàng đế kia sống phóng túng cả đời, ấy thế mà sau khi bị trúng gió, bị người bên gối mình đưa tới một góc xó xỉnh cũ nát thế này, hơn nữa rất có thể trước ngày mai, sẽ rời bỏ nhân gian, làm một hòn đá kê chân cho lão nhạc phụ của hắn. Chắc hẳn lão Hoàng đế ngu ngốc này, ngay lúc ban chết cho cữu cữu mình, sẽ không tưởng tượng được, hắn cũng sẽ có ngày hôm nay!
“Nhóm đại nhân đã đến cả chưa?” lúc bước chân lên bậc thềm trước điện, Tình Khuynh đột nhiên hỏi.
Tiểu thái giám kia gật gật đầu, nói: “Đều đã ở thiên điện này, chỉ chờ điện hạ gọi đến.”
Tình Khuynh hít sâu một hơi, siết quả đấm, liền đi lên, thành bại là ngay tại lúc này.
Bóng đêm càng thâm trầm, trong cung rất nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, trong Lạc Nguyệt điện, Tăng bát tử không dám đốt đèn, chỉ nằm trên giường, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa, hai tay khẩn trương níu chặt tấm chăn gấm, đếm từng khắc đến nửa đêm, ngày mai… chỉ cần đợi đến ngày mai, tất cả mọi thứ, sẽ có kết thúc…