Yên Chi Thượng Hoa

Chương 117



Trong phòng tối đen như mực, hình như tất cả cửa sổ đều bị người bịt kín, cây nến trên chiếc bàn cũ nát tỏa ra chút ánh sáng le lói yếu ớt đến đáng thương. Oản Oản bị người ném vào gian phòng này, mà trừ nàng ra, gian phòng này cũng không có một ai.

Cẩn thận đứng lên, Oản Oản sờ soạng đi đến bên cửa sổ, muốn thông qua khe hở trên tấm ván gỗ nhìn xem tình hình bên ngoài một chút, chỉ tiếc, đêm dài đằng đẵng , bên ngoài một mảnh tối đen, thậm chí Oản Oản không phân rõ nơi này là tiền viện hay là hậu viện ở khách sạn.

Có chút chán nản trở về cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống, Oản Oản dùng cánh tay chống cằm, nghĩ lại lời vừa nãy của Chu Xương. Rất rõ ràng, Thừa tướng có khôn khéo hơn nữa, cũng bởi vì lão ta tự phụ, mà trở thành đá thử vàng Chu Xương dùng để thử Tình Khuynh, càng có khả năng trở thành vật hi sinh của cuộc chiến tranh giành quyền lực. Không biết thông minh như Tình Khuynh, hiện tại chàng ấy có dự đoán được hay không, nguyên lai, đối thủ của bọn họ không phải là Thừa tướng, hoặc giả nói Thừa tướng chỉ chiếm một phần nhỏ, mà chướng ngại vật lớn nhất cũng chính là người mà ban đầu xem như trung thành với Phiêu Kỵ đại tướng quân nhất – Chu Xương. Cũng không biết, nếu cữu cữu Tình Khuynh trên trời có linh thiêng, liệu có tự móc hai mắt mình, sâu sắc hối hận mình nhìn nhầm người hay không. Thực đáng tiếc, nếu lúc trước Phiêu Kỵ đại tướng quân không cất nhắc nâng đỡ Chu Xương, đoán chừng lúc này hắn cùng lắm chỉ là một tên thường dân, chật vật chống đỡ đến chết cũng chỉ là một tên lính quèn trong quân đội, làm sao có dã tâm như hiện giờ.

Con người vẫn luôn thèm muốn cái mình không chiếm được, thế nhưng, sau khi đạt được, lại không biết cảm ơn, thỏa mãn, thật dễ dàng đem hy vọng xa vời lúc trước biến thành chuyện đương nhiên, sau đó tiếp tục đi tham vọng lý tưởng lớn hơn nữa, Chu Xương chính là một điển hình, chỉ sợ ngay cả tấm lòng lúc ban đầu, hắn cũng không còn nhớ rõ.

Mà lúc này người mở cửa kia, phỏng chừng cũng chính là một điển hình.

“Vì sao ngươi không kinh ngạc?” nữ tử mặc áo đen nhẹ nhàng lướt đến, động tác thành thạo tao nhã, một đôi mắt to ngập sóng tình khẽ lay động, lại hàm chứa thù hận không bỏ qua.

“Tại sao ta phải kinh ngạc.” Oản Oản ngồi cạnh bàn, tay áo rộng rũ xuống, ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu nhìn nữ nhân che mặt trước mặt, cười nói.

Bắt gặp nụ cười chói mắt kia, hắc y nữ tử thân mình run rẩy, lời nói siết qua kẽ răng: “Ngươi lại còn có thể cười được, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?”

Oản Oản bĩu môi, rất không thèm để ý lắc đầu nói: “Nếu ngươi có quyền được giết ta, sớm đã không để đến bây giờ.”

Hắc y nữ tử kia hơi thở hỗn loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống, ngay tại lúc Oản Oản hoài nghi, có phải nàng ta thẹn quá hóa giận thật muốn làm bừa mà giết mình hay không, thì nàng ta đột nhiên im lặng, lập tức càng cười quỷ dị, nói: “Ngươi vẫn thông minh như vậy.”

“Còn không bằng ngươi.” Oản Oản không biết, được một nữ nhân điên khen, có cái gì hay mà vui vẻ.

Hắc y nữ tử kia cười quái dị hai tiếng, chậm rãi đi đến cạnh bàn, từ trên nhìn xuống Oản Oản, không nhanh không chậm hỏi: “Xem ra, ngươi đã biết ta là ai?”

Oản Oản quay đầu, không muốn trả lời vấn đề này.

“Oản Oản, ngươi vẫn luôn là một nữ nhân thông minh, nhưng cớ sao lần này lại cố tình phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy chứ?” Hắc y nữ tử mang theo thanh âm mê hoặc, hơi khom người nói.

Oản Oản hừ lạnh một tiếng, buông mắt xuống.

“Chỉ cần giao con trai ngươi ra, cũng không có nghĩa là sẽ tách các ngươi ra. Ngươi thử suy nghĩ một chút xem, Chu đại nhân cũng bất quá là muốn bồi dưỡng một vị vương tử chân chính, con của ngươi là vương tử duy nhất có huyết thống hoàng thất, so với nghiệt chủng trong cung kia hiện nay, tôn quý hơn nhiều, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới sao?” thấy ánh mắt khinh thường của Oản Oản, hắc y nữ tử lơ đễnh tiếp tục nói: “Thái hậu a, đó chính là ngôi vị Thái hậu đấy! Từ nay về sau, ngươi chính là dưới một người, trên vạn vạn người…”

“Sai rồi, ít nhất vị trí khẳng định sẽ dưới Chu Xương nữa, hơn nữa, liệu ta có mạng hưởng thụ một khắc kia không, vẫn là vấn đề.” Oản Oản không ngốc, bộ dạng dã tâm bừng bừng vừa rồi của Chu Xương, nàng cũng không phải là không phát hiện, rất có khả năng, loại người thô kệch như Chu Xương, chính là chuẩn bị được ăn cả ngã về không, thay vua đổi chúa, cũng chỉ có người có văn hóa lại bị lễ giáo gò bó như Thừa tướng, mới có thể nắm chắc con rối, gián tiếp trị quốc được.

Bị Oản Oản chặn họng, hắc y nữ nhân xoay người sang chỗ khác, sâu kín nói: “Ngươi có biết vì sao ta chán ghét ngươi như vậy không? Ngươi vẫn luôn như vậy, nhìn thấy quá rõ ràng, nghĩ quá minh bạch.”

Oản Oản gợi lên khóe miệng, chẳng ư hử gì cả.

“Ngươi sẽ không sợ, Chu đại nhân thật sẽ thưởng ngươi xuống… thân vệ của hắn ước chừng có vài chục người đấy?” Thanh âm rất là sung sướng, hắc y nữ nhân lại quay đầu lại nhìn Oản Oản nói.

Quả nhiên Oản Oản thân mình cứng đờ, lập tức mềm nhũn, thở dài, nhìn hắc y nữ nhân nói: “Vinh Ngọc, ngươi cần gì phải hù dọa ta.”

Hắc y nữ nhân hơi sững sốt, bèn đi tới, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Oản Oản, thấy nàng không có một tia chột dạ, liền chậm rãi tháo mạng che mặt xuống. Quả nhiên, mặc dù trên dung nhan xinh đẹp kia phủ đầy năm tháng đau khổ, cùng với vết sẹo mà bất hạnh lưu lại, nhưng Oản Oản liếc mắt liền nhìn ra, nàng ta chính là vị năm đó vì có thể chạy ra khỏi Tầm Hương lâu của phố Hoa, mà không tiếc thương tổn tỷ muội – Vinh Ngọc.

“Lám sao ngươi có thể nhận ra?” ánh mắt Vinh Ngọc tối như bưng, nhìn thẳng Oản Oản.

Oản Oản không có một chút sợ hãi, cười nói: “Giọng của ngươi, bất luận có thay đổi như thế nào, nó luôn như vậy.”

“Cho nên, ngươi vừa nghe liền nhận ra ta?”

Oản Oản lắc đầu nói: “Trong chốc lát kia chỉ cảm thấy quen thuộc, chính là bị người đưa vào phòng, mới chậm rãi nhớ ra.”

“Cũng đúng.” Vinh Ngọc tự giễu cười nói: “Chúng ta ở chung cũng không bao lâu, ngươi có thể nhớ được giọng ta, đã thật không đơn giản rồi.”

Oản Oản cúi đầu nhìn hoa văn gỗ trên bàn được ánh nến chiếu rọi, không trả lời, nhưng Vinh Ngọc lại tự nói tiếp.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta ở đây? Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi, vì sao ta không chết sao?”

Thanh âm bén nhọn lại tràn ngập thù hận, khiến Oản Oản nhíu nhíu mày, cũng cảm thấy quái lạ, nàng và Vinh Ngọc đã vài năm không gặp, nàng ta dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt phẫn hận ghen tị này nhìn mình, mình cũng đâu có mắc nợ gì nàng ta.

“Đều do ngươi, bởi vì các ngươi!” Vinh Ngọc tựa hồ lại không khống chế được, nàng ta đi tới đi lui trong phòng, gắt gỏng vung hai tay, đôi mắt trừng như muốn lồi ra, dây thần kinh uốn éo lộ trên cổ, cứ một như một bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần.

Oản Oản rụt lui lại sau, nàng thật sợ người này nổi điên lên, rồi làm gì mình.

“Sợ?” Như bắt gặp động tác theo bản năng của Oản Oản, Vinh Ngọc dừng bước, khóe miệng nhếch lên, nheo mắt cười nói: “Ngươi mà cũng biết sợ sao? Ha ha ha, lúc trước nếu không phải các ngươi một cái hai tính kế ta, ta làm sao có thể làm ngoại thất cho tên khốn kiếp Ninh Viễn Hầu kia, nếu không phải làm ngoại thất, làm sao ta có thể bị hủy gương mặt này!!!”

Nhìn Vinh Ngọc mềm nhẹ vỗ về lên vết sẹo trên mặt, Oản Oản đã không còn chút ý định nói chuyện với nàng ta. Đối với loại người quen thói đổ lỗi sai lầm cho người khác này, lại còn có chứng vọng tưởng bị hại này, có giải thích gì cũng phí công, chẳng thà để nàng ta tự do phát tiết đi.

“Nếu không phải ngươi, ta làm sao có thể lưu lạc đến quận Nam Lạc, nếu khi đó, ngươi chịu giúp ta một phen, ta làm sao có thể biến thành đầy tớ hạ đẳng!!” Vinh Ngọc kích động rống to với Oản Oản, dường như muốn đem tất cả thống khổ đọng lại trong lòng đều rống ra, cái loại hận không thể xé nát mắt Oản Oản này, cho thấy nàng ta đến cùng có bao nhiêu thống hận nữ tử trước mắt này, “Ngày ấy ta thấy ngươi, ngươi lại làm như không thấy ta, sau này ta đi nước Khởi tìm ngươi, ngươi cư nhiên lại sai người tiếp cận ta, thậm chí đưa ta đến phủ Lục hoàng tử! Ngươi nữ nhân tâm địa rắn rết này! Ngươi! Ngươi sẽ chết không tử tế được!”

Đối với bảnh lĩnh đổi trắng thay đen của nàng ta, Oản Oản đã lĩnh giáo được, cho nên cũng không để bụng làm gì, có điều sau này nàng ta đến phủ Lục hoàng tử, đó chỉ sợ thật đúng là bút tích của Tình Khuynh.

“Tại sao ngươi không nói gì, không phải ngươi nên áy náy sao? Không phải ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta tha thứ sao?” Vinh Ngọc từng bước một đi tới, bức Oản Oản nói: “Cuối cùng thấy ta vô dụng rồi, thì muốn giết ta? Nếu không phải lúc ấy thời gian cấp bách, ta giả chết, ta có thể sống đến bây giờ ư?”

Oản Oản nhìn vẻ điên dại trong mắt nàng ta, không tự chủ được đứng lên, bước lui lại, cảnh giác nhìn động tác nàng ta.

“Sợ hãi sao? Ha ha ha, ngươi lại sợ ta sao?” giọng nói của Vinh Ngọc bỗng nhiên mềm nhẹ xuống, ngay sau đó chậm rãi từ trong tay áo rút ra một thanh đoản kiếm, nghiêng đầu nhìn Oản Oản nói: “Ngươi có biết, bị nam nhân cưỡng bức là cảm giác gì? Ngươi có biết, đám nam bộc hạ đẳng kia ghê tởm đến nhường nào không? Ngươi có biết, đám thái giám trong phủ Lục hoàng tử kia dơ bẩn đến cỡ nào không? Và cả ngươi có biết, lão khốn kiếp Chu Xương kia, ở trên giường đáng sợ đến mức nào không?”

Oản Oản cẩn thận lui về phía sau, mắt thấy Vinh Ngọc đến gần mình, cây trâm vàng nắm chặt giấu trong tay áo, nàng biết, tối nay sợ là phải có một lần vật lộn rồi.

“Chậc chậc, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, không hổ là được Lan phu nhân nhìn trúng.” Vinh Ngọc giơ thanh đoản kiếm lên, cười đến dọa người, nói: “Thế nhưng sẽ nhanh thôi, ngươi sẽ đáng sợ giống như ta, chỉ cần khuôn mặt của ngươi bị hủy, sau đó lại ném ra cho đám thân vệ kia… Chúng ta liền sẽ giống như nhau… Tình Khuynh của ngươi, cũng sẽ không còn muốn ngươi!”

“Ta vĩnh viễn cũng sẽ không giống ngươi!” Oản Oản nắm chặt cây trâm vàng, con ngươi lấp lánh dưới ánh đèn le lói, rốt cục không lùi về sau nữa.

“Ngươi! Ngươi gạt người! Ngươi giống như ta, là một con điếm, là một con điếm!!!”

Vinh Ngọc phát điên xông tới, Oản Oản tim đập như sấm, đang chuẩn bị tìm góc độ tốt đâm tới, đã thấy Vinh Ngọc vừa đến trước mặt nàng, thân mình liền chậm rãi mềm xuống, đôi mắt trợn to không thể tin được nhìn Oản Oản, thanh đoản kiếm trong tay cũng bởi vì vô lực mà rơi xuống. Oản Oản đối diện Vinh Ngọc, bên tai nghe thấy nàng ta khẽ lẩm bẩm, như đang nói gì đó, nhưng nàng không nghe thấy. Một cái chớp mắt, dường như dài dằng dặc, lại dường như nhanh vô cùng, Vinh Ngọc nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Động tác đâm ra của Oản Oản vẫn cứng ngắc, toàn thân đều phát run, kinh sợ cực độ cùng áp lực cực hạn, khiến thể xác lẫn tinh thần nàng mệt mỏi rã rời, lại không thể ngã xuống. Sau đó, nàng lại nghe thấy tiếng chuông truyền đến như lúc trên chiếc xe ngựa kia.

“Ai? Rốt cục là ai ở đó?”

Hơn nửa ngày, không một ai trả lời.

Oản Oản cầm đế nến trên bàn, đi đến cạnh Vinh Ngọc, mắt nàng ta trừng mở to, dưới ánh nến có chút dữ tợn, nhưng Oản Oản vô cùng khẳng định, rốt cục lần này, nàng ta đã chết.

Đinh linh…

Tiếng chuông như càng gần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.