Trải qua thời gian dài tăm tối, lúc bình minh bắt đầu, Oản Oản rốt cục cũng cảm nhận được tâm tình kích động và phức tạp kia. Mặc dù thái dương còn chưa hoàn toàn lên cao, mặc dù tình hình trong cung vẫn chưa rõ, nhưng nàng vẫn nặng nề thở ra một làn khí đục. Cũng bởi vì con người không ngừng hy vọng, mới có thể đi đến được hôm nay.
Những người còn sót lại của phủ và bắc quân quét dọn thi thể trong phủ, Nghiêm Tử Tô mang theo Tảo Diệp trở lại làm công việc của mình, giúp chữa trị những người bị thương. Oản Oản đem toàn bộ thuốc trị thương trong phủ đều lấy ra, dù sao lúc này đi tìm đại phu thì có hơi suy nghĩ viển vông, song ngoài dự đoán, Tang Thanh Thanh cũng mang theo tộc nhân ra tay tương trợ, tuy rằng y đạo bất đồng với con đường của Nghiêm Tử Tô, nhưng hiệu quả lại khiến người ta tán thưởng như nhau.
Vị Bách phu trưởng của Bắc quân, tên là Lý Hán Hòa, nguyên lai là thân vệ của cữu cữu, lần này đều mang theo tinh binh tâm phúc, chỉ tiếc là xem nhẹ thế lực trong tay Chu Xương, tuy rằng thương vong không bằng phủ hoàng tử, nhưng dẫu sao cũng đã chết hơn mười người, trọng thương cũng có vài chục người, lúc này đều đang nằm dưỡng thương trong thiên viện phủ hoàng tử, nghe nói, còn có vài người cho dù thương thế tốt lên, cũng không cách nào tiếp tục ở lại quân doanh.
Đám hắc y nhân kia, trừ vài tên vì báo tin mà đào tẩu ra khỏi phủ, còn lại đều ‘được ăn cả ngã về không’, không còn dư lại một ai, toàn bộ chết trong phủ hoàng tử, cuối cùng đều được người trong phủ gom lại một chỗ, sau đó chuẩn bị chôn tập thể.
Oản Oản có chút xót xa nhìn Cát Hoài Nhân bị thương nặng nằm ở trên giường, bộ dạng suy yếu. Lúc đi đến hầm đất, nếu không phải để che giấu đám nữ nhân và đứa bé các nàng, Cát Hoài Nhân cùng Phúc Vận Phúc Tài cũng sẽ không phải giả làm mục tiêu, nhử đám tử sĩ rời đi. Cát Hoài Nhân bị người chém trúng bụng, Phúc Vận thiếu chút nữa bị chém đứt cánh tay, Phúc Tài may mắn hơn một chút, chỉ bị gọt rớt nửa lỗ tai, đã được thân vệ của phủ hoàng tử mà Kim Hạp mang về cứu được.
“Phu nhân, trong phủ đều đã thu dọn ổn thỏa, trời cũng sắp sáng rồi, hay là phu nhân nên nghỉ ngơi một chút đi.” Kim Hạp cả người mỏi mệt đi vào, lo lắng khuyên nhủ.
Oản Oản lắc đầu, rời khỏi bên giường Cát Hoài Nhân, vừa đi vừa hỏi: “Trục Yên cùng Xuân Thiều đến hoàng cung rồi?”
“Đúng vậy ạ, đã đi được một lúc rồi.” mặc dù Kim Hạp đang bận rộn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không lo lắng cho Ngân Hạp đi theo bên người Tình Khuynh, nhưng Mặc Thiển cùng Xuân Thiều công tử còn cả vị cô nương kia, mấy người bọn họ thật sự không tính là nhiều.
“Ngươi đi phòng bếp bảo đám ma ma làm chút đồ ăn, thời gian dài như vậy, tất cả mọi người đều đói rồi, nhớ rõ chiếu cố Lý đại nhân và thân vệ cữu cữu ta nhiều hơn chút.” Oản Oản mang theo Kim Hạp đi trên hành lang gấp khúc về đến chính phòng, hiện tại mọi người đều rất mệt nhọc, nhưng cũng không thể quên bổ sung thể lực.
“Vâng!”
Hai người vừa rẽ về chính phòng, Lý Hán Hòa vừa mới nhắc tới liền chạy vào từ cửa chính viện, vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, cung kính nói với Oản Oản: “Theo thám tử đến báo tin, Tăng tướng quân đã đến.”
Oản Oản vừa nghe liền mừng rỡ, Chu Xương dù có hậu thủ, nhưng Tình Khuynh cũng không đơn giản chỉ dựa vào lực lượng trong cung, huống chi cấm vệ quân trong cung phức tạp, điều động càng lớn cũng càng nguy hiểm. Nay Tăng tướng quân đã đến, tất sẽ mang theo binh mã Lưỡng Giang, Giang Hoặc người này quả thực không phải bình thường, khó trách Xảo Biện tiên sinh nể trọng như thế.
“Vậy chỗ của Chu Xương có dị động gì không?” Đối với vấn đề quân sự, Oản Oản không có thiên phú gì, nhưng ai cũng nhìn ra được, Chu Xương sẽ không khoanh tay chịu trói.
“Tạm thời không có, nhưng hắn ta rất xảo quyệt, e là muốn chúng ta trở tay không kịp.” sau khi Lý Hán Hòa biết hành động của Chu Xương, lập tức sai lính liên lạc về đại doanh, mặc dù Bắc quân đã bị Hách Nhân Nghĩa khống chế, nhưng người của Chu Xương có ở khắp nơi, lỡ như thất thủ một cái, sợ là sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho huynh đệ trong quân.
Oản Oản ngẩng đầu, phóng tầm mắt đến sắc trời đã tỏa sáng phía xa xa, kinh ngạc ngẩn người, trời đã sáng rồi.
Lý Hán Hòa quả thực dự tính không sai, sau khi Chu Xương tiến vào hoàng cung, đại doanh Bắc quân liền phát sinh một hồi bạo động quân sự, tướng lãnh cấp thấp vốn ẩn núp trong Bắc quân, bất ngờ đánh úp giết chết tướng lãnh thượng cấp của mình, hòng đảo loạn hậu phương của Bắc quân, tạo áp lực cho Hách Nhân Nghĩa, khiến hắn ngưng liên hợp với Tăng Hà Tất. Nhưng cũng may Hách Nhân Nghĩa vốn có cảnh tỉnh, hơn nữa trước khi Tình Khuynh đến hoàng cung cũng có bố trí một phen, tuy đã chết một ít người, nhưng rốt cuộc cũng được thân vệ của Hách Nhân Nghĩa trấn áp xuống, một lần nữa khôi phục trật tự, nhưng lại tiêu tốn chút thời gian, cũng kéo chậm tốc độ nhập đô của Tăng Hà Tất.
Tất nhiên Chu Xương sẽ không chỉ đi vài nước cờ nhỏ này, từ khi Kinh triệu doãn bị giết, bộ phận quân quyền của hoàng thành rơi rớt, khi đó rất nhiều thế gia đã bị hãm hại quy mô lớn, gần giống như phủ Duệ An hoàng tử vậy, vô số tử sĩ thần không biết quỷ không hay tiến vào đại trạch của các nhà, như đồ sát giết hại rất nhiều sinh mạng của những đại tộc này. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, khiến danh hào của Chu Xương cường thế trấn tại trước cửa của đám thế gia.
Vì thế, Tăng Hà Tất mang theo binh mã của Lưỡng Giang cùng binh mã của ba phụ địa thành Nam Đô do Chu Xương lãnh binh, va chạm quyết liệt tại ngoại thành Nam Đô.
Oản Oản ngồi ở trong sân, chờ đợi ánh mặt trời chiếu lên người, nàng khẽ nhắm mắt lại, yên tĩnh dị thường, dường như không nghe thấy động tĩnh của tiếng vó ngựa rung trời bên ngoài phủ, cũng không nghe được tiếng kêu khóc thảm thiết truyền đến từ nơi nào.
“Thành công rồi! Thành công rồi!!! Phu nhân!!!!”
Oản Oản mở hai mắt ra, bắt gặp Kim Hạp ù té chạy vào, ánh mặt trời nhuộm vàng lên người hắn, nhưng nước mắt trong hốc mắt hắn, so với ánh mặt trời còn lấp lánh hơn.
“Phu nhân, Chu Xương bị bắt sống! Hắn đã bị bắt rồi!!!” Kim Hạp vài bước té nhào xuống, quỳ gối trước mặt Oản Oản, kích động đến run cả tay, “Thì ra mưu kế lớn nhất của hắn là muốn gây xích mích kích động Nam Hồ phát binh, muốn gây nên nạn ‘thù trong giặc ngoài’cho điện hạ chúng ta. Nhưng Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử điện hạ thân chinh dẫn binh, trấn thủ ngoài vùng biên giới, đã được nửa tháng, hôm nay mới nhận được tin tức, phu nhân! Phu nhân, chúng ta thắng, chúng ta đã thắng rồi phu nhân!”
“Thắng rồi?” Oản Oản cảm thấy đầu óc mình có chút rỉ sét, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Kim Hạp.
“Vâng! Chu Xương ban đầu còn đang ngông cuồng, nhưng tin chiến báo vừa đến, hắn liền hoàn toàn không cười nổi nữa, ha ha ha ha…” Kim Hạp như nổi điên quỳ trên mặt đất, vừa cười vừa khóc, không biết là vì hưng phấn quá mức, hay là vì những người vô tội chết trong đêm qua.
“Tình Khuynh đâu! Tình Khuynh đâu!!!” Oản Oản bất chợt nhảy dựng lên, liền đi ra ngoài, những cái khác nàng không muốn biết, nàng chỉ muốn biết, nam nhân của nàng thế nào rồi, nàng muốn xem xem nam nhân của mình có bình an không.
Kim Hạp rất không hình tượng dùng ống tay áo lau nước mắt, sau đó đứng lên đi theo sau, kích động nói: “Điện hạ hết thảy đều bình an, xin phu nhân đừng lo lắng.”
Oản Oản có nghe được, cũng dường như không nghe, nàng đã quên mất chính phòng cách cửa chính rất xa, càng quên mất là, phủ nàng còn có một loại phương tiện giao thông, tên là xe ngựa. Nàng chỉ nhớ rõ, nàng muốn mau mau nhìn thấy người kia, cũng muốn nhào vào vòng tay người đó, khóc lớn một trận…
“Phu nhân… Chúng ta đi đâu vậy?” Kim Hạp lau mặt sạch sẽ, hưng phấn rất nhiều, cũng ngây ngốc hồi tưởng lại.
Oản Oản chợt quay đầu lại, vui mừng hớn hở nói: “Ta muốn đi tìm Tình Khuynh!”
Ánh mặt trời đúng lúc chiếu vào trên đỉnh hành lang gấp khúc, một vùng chói mắt, nụ cười Oản Oản còn treo bên khóe miệng, nhưng hai chân đã mềm nhũn, ngay sau đó, màn đêm u tối từ từ cắn nuốt thần trí nàng, thân thể trượt xuống!
“Phu nhân!!!”
Như đã ngủ một giấc mộng dài, từng người trong mộng đều nàng, nàng trong từng giấc mộng đều là những người khác nhau, làm những chuyện khác nhau, có thân phận khác nhau, nhưng lại có cuộc sống cô liêu tịch mịch như nhau, cuộc sống thống khổ như nhau. Thật ra nàng cảm thấy bản thân vẫn luôn đang tìm kiếm, nàng của cái thứ nhất cảm thấy bản thân đã tìm được rồi, nhưng kết quả cũng là bắt đầu của cơn ác mộng vô tận. Oản Oản biết bản thân mình đang hãm sâu trong ác mộng, nhưng nàng chạy qua chạy lại vẫn không tìm thấy được lối ra. Trong cơn ác mộng, nàng thấy mình khóc, thấy mình làm chuyện điên rồ, thấy mình phóng đãng trụy lạc, cuối cùng bỏ mạng… Nàng lạnh lùng xem, lẳng lặng chờ đợi, nàng đang chờ đợi, chờ một người chân chính thuộc về nàng, chờ người kia có vòng ôm vô cùng ấm áp, vươn tay đến nàng…
“Oản Oản… Oản Oản tỉnh, tỉnh dậy đi!”
Oản Oản thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng thì… chàng đã đến.
Cố gắng mở mắt ra, Oản Oản khẽ quay đầu qua, vất vả nhìn nam nhân bên cạnh, tức giận hừ một tiếng, cổ họng khô rát hỏi: “Sao bây giờ chàng mới về?”
Tình Khuynh bị một câu hỏi như thường ngày của nàng đâm vào trong mắt đau xót, khó khăn mở miệng nói: “A, xin lỗi, ta đã về trễ.”
“Vậy… không sao chứ?” Oản Oản không muốn hỏi cái gì, cũng không muốn biết cái gì, nàng chỉ xem như Tình Khuynh chỉ ra ngoài làm việc một ngày, chẳng qua về nhà có hơi trễ chút mà thôi.
“Không sao!” Tình Khuynh run run nắm chặt tay Oản Oản, nâng bàn tay nàng dán chặt lên trán, thật chặt, dường như chỉ cần dùng cách này, có thể tiêu tán đi sợ hãi cực độ đêm qua. Nếu không phải… nếu không phải Trục Yên cùng Xuân Thiều đến kịp lúc, hắn chỉ sợ, chỉ sợ đã trúng bẫy của Chu Xương, rốt cuộc đã không về được, nhưng hắn không còn cách nào. Hắn vừa nghe nói Oản Oản ở trong tay Chu Xương, lập tức liền không cầm được run rẩy, điều gì có thể thay thế được Oản Oản của hắn chứ? Giang sơn? Sinh mệnh? Không, tất cả đều không bằng, những thứ đó, hắn chưa bao giờ nghĩ tới lâu dài, hắn chỉ có Oản Oản, mà Oản Oản cũng chỉ có hắn, nếu không có Oản Oản, thì hắn cũng không có gì cả.
“Được rồi được rồi, phu nhân cần được nghỉ ngơi, nàng còn mang thai nữa đó!” Cánh cửa bị người kéo ra, đứng ngoài cửa có Nghiêm Tử Tô, Mặc Thiển, Trục Yên, Xuân Thiều và cả Tang Thanh Thanh, cùng với vị nữ tử như trúc (Tiêu Như Hề) đã lâu không gặp.
Oản Oản mở to hai mắt, nhưng nước mắt lại theo hốc mắt chảy xuống, nàng mang thai, nàng cùng Tình Khuynh lại có một huyết mạch mới.
Mặc dù Tình Khuynh mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn đắc ý ngẩng đầu, hướng về đám nam nhân ngoài cửa kia, hô lên: “Ta lại sắp làm cha nữa!!”
“Vâng! Thái tử điện hạ!”
Thanh âm vui cười, như thật lâu về trước vậy, Oản Oản từ từ nhắm mắt lại, thời gian trôi qua, nhưng nội tâm bọn họ đều không thay đổi, mặc dù cuộc sống khiến họ càng trở nên chín chắn thành thục, mặc dù vận mệnh bất công khiến họ gian khổ hơn với người bình thường, nhưng dù là nàng hay là họ, vẫn là một đám thiếu niên kia, tụ tập quây quần trong Hưởng Quân viên chờ ăn chực cơm, vẫn là một đám bạn thân kia, tin tưởng lẫn nhau không cần lý do, nàng, cảm kích họ.
“Qua vài ngày nữa, con trai sẽ trở về, một nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ bên nhau!”
Nụ cười Oản Oản càng lúc càng tươi, hạnh phúc, cuối cùng đã đến…