Yên Chi Thượng Hoa

Chương 38



Oản Oản quay đầu, mắt thấy con ngựa đang phun nhiệt khí, bốn chân bay trên không kia sẽ đạp lên người mình, nhưng giờ phút này đầu óc nàng lại trống rỗng, tứ chi cứng ngắc, đứng chôn chân tại chỗ, đúng là hoàn toàn không nhúc nhích được. Cứ như vậy trơ mắt nhìn vó ngựa kia từng tấc từng tấc tới gần mình...

“Cẩn thận!” Vốn tưởng rằng là phải dừng lại ở cảnh tử vong, nhưng một giây sau cả người liền bị người sau lưng đẩy nhào vào chỗ an toàn, con ngựa ở sau lưng cũng không ngừng lại, rất nhanh biến mất ngã tư đầu phố Pháo Trúc.

“Ngươi có sao không, có bị thương chỗ nào không?” Oản Oản cảm thấy mình được người kéo lên, người nọ hoang mang cuống cuồng, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, ngay cả tóc búi tóc buộc trên đầu cũng tan tác một nửa, làm sao còn là mỹ nam tử vừa rồi khiến mọi người trên đường liếc nhìn.

“Ngươi...” Vừa định hỏi một câu, Oản Oản lại thấy răng nanh run lên, toàn thân phát run, cơ bắp cứng ngắc đau nhức, cứ như không phải thân thể của mình nữa, ngã khuỵu trên mặt đất như một đống bùn nhão, trong hốc mắt không tự chủ được mà nổi lên một tầng hơi nước, từng giọt nước mắt to đùng trào ra mãnh liệt, quần áo của hắn và nàng bị bắn tung tóe một lớp bụi biến thành màu hơi nhạt.

“Không khóc, không khóc, đừng sợ a, không có việc gì, không sao rồi... Oản Oản đừng sợ, ta ở đây ngươi đừng sợ!” Tình Khuynh nhìn hàng lệ kia, nhìn ánh mắt hoảng sợ kích động kia, đau lòng cực kỳ, kìm lòng không được đem nàng kéo vào trong lòng, gắt gao không muốn buông tay, chậm rãi vỗ vỗ lưng, cảm nhận được cơ thể nàng bất lực run rẩy.

Oản Oản cũng không biết mình bị làm sao, nàng sớm đã học được cách xem nước mắt là vũ khí, chứ không phải là biểu hiện xấu hổ của yếu đuối, nàng rõ ràng cũng đã không để ý đến sống chết, nhìn tất cả đều lãnh đạm, nếu có thể bình an đến già, đó là phúc khí của nàng, nếu không thể, nàng cũng không tiếc nuối.

Nhưng mới vừa rồi, trong khoảnh khắc vó ngựa kia bay đến trước mặt, mặc dù đầu óc nàng trống rỗng, nhưng mơ hồ, dường như ẩn sâu trong lòng còn có ẩn ẩn không cam lòng và nỗi lưu luyến mà muốn quên cũng không quên được, là quyến luyến tình thân khó có được, là tình bạn với đám người Tùy Tâm Tùy Ý khó có được sao? Oản Oản cảm thấy đều có, nhưng nồng liệt nhất, vẫn là nàng không bỏ được Tình Khuynh.

Về phần không bỏ được cái gì... Oản Oản cảm thấy thật phức tạp, có lẽ không yên lòng với tính cách ngây thơ trẻ con thỉnh thoảng bộc phát của hắn, có lẽ là nỗi cô đơn tịch mịch mà hắn toát ra trong lúc lơ đãng, còn có lẽ là sự ngây ngô không biết của hắn đối với chuyện tình cảm. Sợ nàng đi rồi, hắn sẽ không có một ai có thể đối đãi thật lòng? Nàng dường như thật sự đã không phân biệt rõ, rốt cục là nàng cảm thông với hắn, vì đã từng trải qua việc tương tự, cho nên thương tiếc là nhiều, hay là nàng thật sự đặt hắn ở vị trí quan trọng trong lòng...

Nhưng mà hết thảy mọi thứ cân nhắc băn khoăn đó, đều không bì kịp trong giây phút hắn liều mình cứu nàng kia, dưới tình huống biết rõ kết quả cứu nàng có thể là tử vong hoặc tàn tật.

“Công tử!”

“Oản Oản tỷ...”

Oản Oản hai mắt đẫm lệ mông lung, hoàn toàn không nhìn thấy tình cảnh chung quanh, chỉ cảm thấy bên tai ồn ào, hình như có người đang nâng bọn họ dậy, nhưng vòng tay của Tình Khuynh vẫn không buông lỏng, mà nàng cũng vẫn luôn rúc vào trong lòng hắn, mãi đến khi bọn họ vào trong xe ngựa, nàng mới thoáng thong thả lấy lại sức.

“Ngươi điên ư! Sao ngươi lại cứu ta! Ai cho ngươi cứu ta!” vung nắm tay trắng như phấn, từng quyền từng quyền nện lên người ở trước mặt, cảm xúc giống như ủy khuất, giống như càng nghĩ càng sợ, từng chút phát tiết ra, nhập vào trong từng nắm tay kia.

“Đừng tức giận đừng tức giận, là ta không tốt, là ta sai rồi.” Tình Khuynh có lẽ căn bản không nghe rõ lời Oản Oản, chỉ là nhìn đôi mắt đỏ ngầu trên mặt nàng, liền không nhịn được mà hoàn toàn hùa theo, mặc kệ nàng vừa đấm vừa đá.

“Ngươi...” Oản Oản buông tay xuống, thở hồng hộc.

“Được rồi, đừng khóc, khóc nữa không đẹp!” Tình Khuynh lấy khăn tay lau nước mắt cho Oản Oản, sau lại nghĩ đến cái gì, liền sờ sờ vào túi tay áo, ánh mắt sáng lên, như hiến vật quý nói: “Nhìn này, khoai lang không bị nát!”

“Phì!” Oản Oản bỗng chốc bị hắn chọc cười, rồi sau đó nhìn hắn cẩn thận bóc vỏ khoai lang cho nàng, bị nóng rộp tay cũng mặc kệ, nước mắt lại không cầm được mà rơi xuống.

“Phù, ta thổi rồi, không nóng.” trên mặt Tình Khuynh bị quẹt bẩn, toàn thân cũng không ra hình tượng tốt, nhưng đôi mắt từng hấp dẫn Oản Oản kia, giờ phút này dường như càng thêm sáng ngời, cư nhiên lại khiến Oản Oản nảy sinh ra ý niệm rất kỳ quái: người nam nhân này bất luận như thế nào đều vẫn rất xinh đẹp.

“Thật ngọt.” Cảm thấy bản thân đã khôi phục được một chút, Oản Oản cúi đầu cắn một ngụm khoai lang, hương vị ngọt mềm tràn ngập trong miệng, rồi sau đó hòa tan, làm nội tâm dễ chịu thấm mềm hẳn lên.

“Đúng a, ta cũng thấy ngon.” Không chút để ý Oản Oản từng cắn qua, Tình Khuynh liền cắn một ngụm ở mặt trên, hai người nhìn nhau cười, dựa vào nhau, ngươi một miếng ta một miếng ăn sạch toàn bộ khoai lang.

Thấy hai người kia không coi ai ra gì, Xuân Thiều hé miệng cười, kéo Tùy Tâm vào trong xe của mình, sau đó dặn dò nói: “Trở về đi, trên đường đi chậm một chút.”

Bánh xe lăn được một đoạn, Oản Oản mới từ từ phát giác ra không thấy Tùy Tâm ở trong xe, liền đoán được dụng ý của Xuân Thiều, mặt mo không khỏi đỏ lên, ho khan một tiếng, muốn dời đi cảm xúc xấu hổ của mình, nói: “Vừa rồi không phải là ta đi lạc, mà có người bắt ta đi.”

“Là ai? Có bị thương không!” Tình Khuynh vốn đang thả lỏng tâm, lại khẩn trương lôi kéo tay Oản Oản, cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới, cuối cùng hắn nhìn thấy một vết đỏ ở trên cổ Oản Oản.

“Không biết, bất quá, hình như hắn có hứng thú với ngươi, hỏi ngươi là công tử nhà ai?” Oản Oản càng nghĩ càng không thích hợp, đưa tay bắt lấy Tình Khuynh, lo lắng nói.

“Vô phương, nếu muốn tìm ta, cứ đến đó là được.” Tình Khuynh nhìn vết đỏ trên cổ Oản Oản, sắc mặt lạnh như băng đáng sợ.

“Ta không nói thân phận của ngươi cho hắn, ta lừa hắn, nói ngươi là con trai của Hiếu Liêm Hầu.” Oản Oản lắc đầu, giải thích, nhưng trong lòng lại không vì vậy mà thả lỏng, lỡ vạn nhất người nọ phát hiện nàng lừa hắn, đoán chừng lại tìm đến nàng, đến lúc đó chỉ sợ gây bất lợi cho Tình Khuynh.

“Hắn ăn mặc như thế nào?” Tình Khuynh ngẩn ra, con ngươi ấm áp, sờ sờ đầu Oản Oản nói.

“Quần áo bình dân rất thông thường, nhưng đội đấu lạp, còn che mặt.” Oản Oản nhớ lại một chút, cũng cảm thấy không hiểu, nếu nói người nọ hỏi lai lịch Tình Khuynh, vậy hẳn là nhìn trúng dung mạo của Tình Khuynh, nhưng người này quần áo bình thường, giống như người trong giang hồ, không giống hạng người tầm hoa vấn liễu, mà trên người Tình Khuynh lại có cái gì đáng giá để người nọ mạo hiểm bắt cóc ép hỏi mình chứ?

“Nếu thật sự là trả thù, vậy không thể không biết ta là ai.” Tình Khuynh cũng nắm được suy nghĩ như Oản Oản, vừa nghĩ vừa nói: “Huống chi ngoại trừ ba người kia ở ngày đó, nhiều năm qua ta cũng không kết thù kết oán với ai, ta chỉ là một tiểu quan, trên người cũng không có gì đáng giá.”

“Nhưng vạn nhất người nọ là tay chân nhà ai thuê đến thì sao?” Oản Oản cảm thấy Tình Khuynh nói có lý, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo âu.

“Vậy chủ nhân của hắn nhất định là quyền quý, nếu trên đường phố đông người như vậy mà còn có thể dễ dàng bắt cóc ngươi, thân thủ khẳng định bất phàm, cũng không phải là loại tay chân hộ viện bình thường có thể làm được.” Tình Khuynh thoáng suy nghĩ một chút, phân tích cho Oản Oản nghe, nếu thật sự là chọc tới bọn người kia, cho dù bọn họ muốn tránh cũng không tránh được.

“Vậy làm sao bây giờ?” kiếp trước mặc dù Oản Oản chỉ là tình nhân của chính khách, nhưng hiện tại là cổ đại, cũng không hiểu biết hoàn cảnh chung quanh, cũng không quen biết nhiều người bên trong như kiếp trước, cho nên tin tức bế tắc, đối với việc này cũng không có đầu mối.

“Chờ.” Tình Khuynh mỉm cười, “Nếu thật sự là có ý định gì với ta, như vậy chờ lang quân trở về, thì sẽ thương lượng lại giá vào viên, nếu là người nào khác thực sự muốn việc gì đó, tất nhiên cũng sẽ tìm cơ hội gặp mặt ta.”

“Ừ.” Nghĩ đến không lâu sau, Tình Khuynh sẽ lại tiếp khách, trong lòng Oản Oản không rõ là tư vị gì, lúc trước thấy Tình Khuynh tiếp khách, lúc đó mỗi buổi sáng, nàng đều có thể thản nhiên mà mặc quần áo, lau mặt cho hắn, không thèm chú ý đến dấu vết trên người hắn bị Dịch Ngạn Chi gây ra. Nhưng bây giờ thì sao? Kể từ lần bọn họ cũng coi như có quan hệ xác thịt thì sao? Oản Oản vén cửa sổ lên, thấy có chút thở không ra hơi.

“Oản Oản...”

“Cái gì?” ánh mắt Oản Oản mê mang, cảm thụ nhiệt độ truyền đến từ sau lưng, một đôi cánh tay mặc dù không cường tráng lại thập phần thon dài, ôm vòng người mình.

“Đừng ghét bỏ ta...” Tình Khuynh vùi đầu vào bờ vai Oản Oản, buồn phiền nói.

“Làm sao có thể, ta cũng đi ra từ nơi đó, nếu không nhờ ngươi, hiện nay ta cũng giống như ngươi, chỉ sợ còn không bằng ngươi.” Oản Oản cười lắc đầu, nàng làm sao có thể ghét bỏ hắn, nếu thật sự tính ra, nàng còn bẩn hơn hắn nhiều.

Xe ngựa từ từ ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùy Ý đông lạnh đỏ rực, tràn đầy ý cười, trên tay xách theo nào là túi lớn túi nhỏ, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô đã gặm một nửa. Tùy Tâm cũng theo Xuân Thiều xuống xe, nhìn bộ dáng ham chơi lại tham ăn của đệ đệ, không khỏi dở khóc dở cười.

“Được rồi, trời đã muộn rồi, Oản Oản tỷ cũng bị hoảng sợ, chúng ta đều tự trở về nghỉ ngơi thôi.” Xuân Thiều tay cũng cầm không ít đồ ăn, đứng bên cạnh xe nhìn Tình Khuynh bế Oản Oản xuống xe.

“Ừ, ngày mai đừng quên đến viện chúng ta dùng bữa.” Tình Khuynh gật gật đầu, ôm Oản Oản đã hơi buồn ngủ đi vào trong viên, Kim Hạp Ngân Hạp còn có Tùy Tâm Tùy Ý cũng theo sát phía sau.

Nhưng đương lúc bọn họ đang chuẩn bị bước vào viên, thì trong góc tối ở ngoài viên có một người bước ra, dáng người cao ngất, khí chất cương nghị, nhưng dung mạo ẩn giấu trong bóng tối, nhìn không rõ lắm.

“Tình Khuynh.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng kia, nhưng mang theo nét tiều tụy không thể bỏ qua.

“Dịch nhị công tử.” Tình Khuynh chậm lại cước bộ, ôm sát Oản Oản trong lòng.

Đám người Xuân Thiều thấy thế đều vây quanh lại, sợ Dịch Ngạn Chi làm gì bất lợi cho Tình Khuynh, nhưng Tình Khuynh lại chỉ bình tĩnh cười cười, liền kêu những người khác đi về, ngay cả Tùy Tâm Tùy Ý cũng không lưu lại. Oản Oản vốn cũng muốn đi theo về, nhưng nói sao Tình Khuynh cũng không buông tay, rơi vào đường cùng, Oản Oản đành phải học làm đà điểu, không nhìn ánh mắt lạnh lẽo kia, chui vào trong lòng Tình Khuynh, không dám ngẩng đầu.

“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Trong con ngươi chứa sương mù, Dịch Ngạn Chi nhìn nhìn Oản Oản một chút, liền đảo mắt nói với Tình Khuynh.

“Ngươi nói đi.” Tình Khuynh cúi đầu nhìn Oản Oản, vuốt sợi tóc rối rũ xuống của nàng, nhẹ nhàng nói.

“Ta nói, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi.” Dịch Ngạn Chi tăng thêm ngữ khí, mở to hai mắt, giọng căm hận nói.

“Giữa chúng ta không có gì mà Oản Oản không thể nghe.” Tình Khuynh không thèm để ý đến nổi giận của Dịch Ngạn Chi, vẫn đứng vững ở đó, trong giọng nói mang theo kiên trì.

“Tình Khuynh, đừng náo loạn nữa được không.” Dịch Ngạn Chi mệt mỏi tiến tới, muốn vươn tay sờ gò má Tình Khuynh, lại bị Tình Khuynh dễ dàng tránh được.

“Ha ha, viên của chúng ta đã ngừng kinh doanh, lang quân cũng đã xuất môn, nếu Dịch công tử có ý muốn gì, xin mời chờ lang quân trở về bàn lại.” Tình Khuynh thủy chung vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, giống như đối đãi với khách nhân, không hề lên án Dịch Ngạn Chi đính hôn, cũng không tức giận vị hôn thê ngoan độc của hắn.

“Ngươi cứ phải nhất định như vậy sao...” Dịch Ngạn Chi chán nản buông tay xuống, cả người thoạt nhìn hiu quạnh cô tịch, tựa như một người mất đi trái tim, cầu mà không được.

“Đây là chốn vui chơi, công tử đừng quá tưởng thật.” Dứt lời, Tình Khuynh không còn muốn ở lại, ôm Oản Oản liền đi vào bên trong.

“Ngươi đây là nghiêm túc sao!!!” dường như bị một câu nói này chọc giận, Dịch Ngạn Chi chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn thẳng Tình Khuynh, lửa giận ngập đầy như muốn phun trào kia, mang theo bi thương, mang theo tuyệt vọng.

“Dịch Ngạn Chi, ta đã không còn nợ ngươi cái gì.” Lửa giận đối với Tình Khuynh mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng, hắn khẽ hơi nghiêng đầu, cũng nhìn Dịch Ngạn Chi thật sâu, rồi sau đó nghiêm túc nói ra câu này khiến Dịch Ngạn Chi gần như sụp đổ.

Cạn lời cũng đến thế thôi, Tình Khuynh không hề lưu luyến, thẳng lưng đi vào viên. Lúc này chỉ có Oản Oản mới có thể biết, giờ phút này Tình Khuynh cũng không tiêu sái như mặt ngoài như vậy, cánh tay hắn ôm nàng run nhè nhẹ, rất nhanh bộ ngực cũng phập phồng như không đủ dưỡng khí, trong con ngươi nhợt nhạt trồi lên nước mắt trong suốt. Nhưng bước chân của hắn vẫn không ngừng, kiên nghị đi về phía trước, không một lần quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.