Yên Chi Thượng Hoa

Chương 4



“Tốt lắm, tay phải cao tới đây một chút, cổ tay trái thả lỏng, nâng…” Chỉ Kiều thật yêu thích nữ học trò trước mắt này, làm việc nghiêm túc, lại sáng dạ, tuy rằng từng có thân phận tôn quý, nhưng cư xử với người ngoài luôn luôn ôn hòa nhã nhặn, mặc dù lưu lạc phong trần, cũng không tự than thân trách phận, ngược lại còn dũng cảm đối mặt với cuộc sống, hiểu được phải nắm chắc cơ hội trong tay. Xem ra, nha đầu này quyết định đi ra từ trong hoàn cảnh này để có được kết quả tốt nhất.

“Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi.” Vỗ vỗ tay, Chỉ Kiều cười nói, Quất Diệp ở bên cạnh nhanh trí bưng chén trà nóng lên.

“Đa tạ Kiều sư phụ dạy bảo.” Oản Oản xoay người dừng lại, ôn nhu thi lễ, cung kính nói.

“Được rồi, được rồi, biết ngươi là đứa nhỏ hay đa lễ. Ta cũng không phải là người ngoài, cũng là người quen biết với Tử Hộ, nàng hiện tại đang hầu hạ ngươi, sau này, ngoài trừ lúc giảng dạy, lúc khác cũng có thể lui tới thường xuyên.” Nhấp một ngụm trà, Chỉ Kiều quay đầu nhìn về phía Tử Hộ, cười cười gật đầu, Tử Hộ nhìn, cũng không khỏi biểu lộ vài phần vui vẻ.

“Đó cũng không giống nhau, dạy là dạy, qua lại là qua lại, ngày thường thì có thể tùy ý một chút, nhưng lúc dạy dỗ, là phải tôn sư trọng đạo.” Đón lấy khăn tay từ Đào Diệp, lau lau cái trán đẫm mồ hôi, Oản Oản nghịch ngợm cười nói.

“Ngươi xem nàng kìa, thật sự là…” Chỉ Kiều bị nàng đùa vui một chút, một tay kéo Tử Hộ qua nói: “Nhanh đưa nàng ta cho Lan phu nhân đi, ta chịu không nổi cái miệng lưỡi dẻo quẹo này rồi.”

“Đây cũng do Chỉ Kiều tỷ tỷ chiều thành quen đó, huống chi cô nương nhà ta cũng đâu có nói sai.” Tử Hộ che miệng, vừa dứt lời, chợt thấy ngoài cửa có một đứa bé trai, ánh mắt không khỏi ái muội nói: “Chỉ sợ trước tiên chúng ta phải đem trả Chỉ Kiều tỷ tỷ lại cho tỷ phu rồi mới có thể đi gặp phu nhân thôi.”

Oản Oản tất nhiên cũng nhìn thấy đứa bé kia ở ngoài cửa, cũng khẽ cười theo đáp lời, khiến cho Chỉ Kiều phải đỏ mặt.

“Hai con quỷ tinh ranh này, cẩn thận miệng của các ngươi…” Chỉ Kiều xấu hổ, hai gò má nóng lên, nhanh chân bước ra ngoài cửa, nói vài câu với đứa bé kia, rồi đi theo, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, khiến cho Tử Hộ và Oản Oản bật cười.

Tử Hộ bất quá cũng chỉ đùa một chút, mặc dù Chỉ Kiều là vũ sư của Oản Oản, nhưng dù sao Oản Oản cũng còn chưa treo quải bài lên, cũng không biết Lan phu nhân sẽ an bài thế nào, tất nhiên sẽ không để cho nàng gặp khách nam.

(* quải bài: khi bảng tên được treo lên tức là đã chính thức hành nghề.)

Oản Oản bảo Quất Diệp đi lấy nước, lại đi ra phía sau bình phong bên cạnh thay quần áo, rồi đi theo Tử Hộ đến chỗ Lan phu nhân, nàng đã học vũ đạo được hai tháng, tuy rằng không thể cùng so sánh với vũ cơ trong lâu, nhưng đối với bà chủ chuyên buôn bán “thịt” như bà ta mà nói, thắng ở sự mới lạ, không cần múa đẹp, chỉ cần có thể câu dẫn nam nhân là được.

Đi ngang qua nhị môn, Oản Oản tùy ý nhìn lướt qua, quả nhiên không thấy bóng dáng Chỉ Kiều, nghĩ đến Chỉ Kiều, cũng coi như là người có chuyện xưa ở trong lâu, tuổi vừa mới hai mươi lăm, thời trẻ là vũ cơ trong lâu, có thân phận nô tịch, bởi vì kỹ thuật múa tuyệt đẹp, dáng người uyển chuyển, có một đoạn thời gian cũng là một nhân vật được nhiệt liệt tán dương trong lâu, thậm chí đã có một lần đến Vương phủ hiến vũ.

Nàng có thân phận nô tịch, là nữ tử có thể chuộc ra, cũng không biết vì sao, lại kéo dài tới năm hai mươi tuổi vẫn chưa ra lâu, cũng không được Vương phủ thu nhận, cũng không gả vào nhà quan lại phú thương. Nơi này chính là như thế, đóa hoa quý một khi đã vuột mất, sự hoan nghênh cuồng nhiệt trong lâu kia cũng sẽ theo đó mà giảm xuống, nhưng trong lúc nàng bị người đem ra làm trò cười mỉa mai, nàng lại có thể lẳng lặng mà được người chuộc ra, còn trở thành chính thê, làm không ít người giật mình đến rớt cằm.

Nghe Tử Hộ nói, hôn phu của Chỉ Kiều cũng không phải nhân vật lớn gì, thậm chí còn bị tàn tật, nghe nói trước đây cũng là thiếu gia nhà quan, nhưng vì trong nhà phạm tội, cả nhà hoặc bị lưu đày, hoặc bị bán làm nô tỳ, vì hắn còn nhỏ tuổi, diện mạo lại tuấn tú, lại có tài đánh đàn, liền được Thượng Hoa Viện – cũng chính là nam viện chọn trúng, trải qua vài năm chịu khổ, không biết như thế nào lại thoát được nô tịch, trở thành cầm sư của Thượng Hoa Viện.

Về phần hai người quen biết ra sao, mến nhau như thế nào, Oản Oản không biết, nhưng cũng cực kỳ hâm mộ, nếu như nàng cũng có thân phận nô tịch thì tốt rồi, mặc dù không có người ái mộ, chỉ cần đợi tới lúc trong tay có đủ tiền, thì có thể tự chuộc thân, nếu được như vậy thì cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ, đáng tiếc….

“Phu nhân chờ cô nương đã lâu, hôm nay cô nương vậy mà đến muộn.” Tuy nói thế, nhưng trên mặt Giang ma ma không nhìn ra một tia bất mãn nào, ngược lại sắc mặt còn vui mừng.

Oản Oản cùng Tử Hộ liếc nhìn nhau, bèn cùng tiến vào.

“Hai ngươi đến rồi? Hôm nay làm sao lại muộn như thế?” Lan phu nhân tâm tình rất tốt quay đầu cười nói, trên bàn nhỏ trước mặt bà bày đầy vải vóc, trên đất cũng không ít, Oản Oản trong lòng run lên.

“Xin thỉnh an phu nhân.”

Hôm nay Tử Hộ được cho vào cửa, hai người đều hành lễ, ngồi quỳ một bên, vẻ mặt nghi hoặc.

“Mau, ma ma đến giúp ta nhìn xem, ngươi thấy Oản nha đầu mặc màu nào mới đẹp? Ta cảm thấy, làn da của nàng trắng như vậy, mặc xanh nhạt được không? Màu phấn hồng cũng được.” Lan phu nhân hăng hái kéo Giang ma ma qua, lựa chọn màu vải, ngay cả việc học Oản Oản cũng không kiểm tra.

Khác thường như vậy, Oản Oản vụng trộm nắm chặt tay, tuy rằng còn cách sinh nhật mười lăm tuổi của nàng không lâu, dù sao cũng chưa đến mà, nhưng tình huống trước mắt này, hay là, phu nhân không thể chờ được nữa? Cũng đúng, từ khi không còn Linh Linh, việc làm ăn ở trong lâu cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa còn xảy ra chuyện có người chết, một loạt vấn đề như vậy, sắc mặt phu nhân cũng không tốt được.

“Phu nhân đây là… còn chưa đến Lập Thu, phu nhân đã chuẩn bị quần áo cho cô nương chúng ta rồi sao?” Tử Hộ cho Oản Oản một ánh mắt trấn an, cười đùa nói với Lan phu nhân.

“A, xem kìa, mới có bao nhiêu ngày a, mà Tử Hộ đã bắt đầu vì cô nương nhà ngươi mà vơ vét đồ đạc của ta rồi.” Lan phu nhân không nén được nụ cười, giả vờ oán trách nói.

“Nha, đó là Tử Hộ không phải, nhưng Tử Hộ cũng biết đây chính là phu nhân cam tâm tình nguyện nha, phu nhân vậy mà là người hiểu rõ nhất cô nương của chúng ta, bằng không Tử Hộ nào dám nói.” Tử Hộ thuận thế tiếp lời, cũng tiến lên nhìn thử mấy tấm vải, “Aizz, nói thật, cô nương của chúng ta thật sự là mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”

“Ma ma, ngươi xem, ngươi xem…. Đây là muốn dọn sạch đồ của ta a.”

Lan phu nhân cười càng lợi hại hơn, Giang ma ma vỗ vỗ lưng bà, nói đùa: “Không phải cả Tử Hộ cũng nhìn thấu tâm tư phu nhân sao, cũng không trách được người khác.”

“Các ngươi a, các ngươi…” Lan phu nhân vừa cười, vừa nhìn sang Oản Oản, Oản Oản vội giả vờ thẹn thùng, lúc này, nàng cái gì cũng không tham gia mới là ổn thỏa nhất.

“Thôi thôi, ôi chao, nếu không thành thật nói với các ngươi, sợ là Tử Hộ quả thật muốn cướp sạch nơi này của ta không còn một mống a.” Lan phu nhân từ từ trấn định lại, nhận lấy chén trà từ Giang ma ma, uống vào mấy hớp, lại không cầm được mà nhếch khóe miệng nói: “Năm ngày sau, là một ngày tốt, vốn dĩ là tháng sau mới mở Chợ Hoa, nhưng năm nay dường như mùa hạ không kéo dài, tiết trời cũng mát sớm, cho nên phố Hoa chúng ta liền chuẩn bị mở Chợ Hoa trước thời gian một tháng, cũng náo nhiệt một chút.”

Oản Oản còn chưa hiểu rõ, Tử Hộ đã nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đây thật đúng là chuyện tốt, chúng ta cũng có thể hưởng chút vẻ vang, chơi đùa vui vẻ một chút rồi.”

“Đúng vậy, huống chi, năm nay là năm đầu tiên Oản nha đầu tại phố Hoa, lại gặp đúng dịp Chợ Hoa, phải thật vui vẻ mới được, Tử Hộ lại đây, ánh mắt ngươi tốt nhất, giúp ta nhìn một cái, màu nào thì được?” Lan phu nhân thân thiện kéo Tử Hộ qua, mấy người cùng chọn lựa, mặc dù Oản Oản không rõ có cái gì mà cao hứng đến vậy, nhưng thấy Tử Hộ vẫn chưa có biểu hiện gì khác thường, cũng thoáng yên tâm, bèn suy nghĩ đến cách ăn mặc trang điểm cho mình.

Đầu tiên, thân thể này của nàng, tinh tế tinh khiết, mặc dù linh hồn của nàng yêu khí rất nặng, cũng không gây trở ngại gì nàng có thể che lấp một hai, đợi đến khi nàng qua mười lăm tuổi, thân thể cũng sẽ nảy nở trổ mã, đến lúc đó, mặc sức mà tỏa yêu khí, người khác cũng chỉ nghĩ là trở thành phụ nhân, có phong tình. Cho nên, vì không để người ta thấy nàng kỳ quái, nên tận lực ít mặc những y phục diễm lệ, nếu không phải vì thân phận nô tịch và tiện tịch không xứng mặc đồ trắng, nàng cảm thấy thân thể này mặc đồ trắng thích hợp hơn.

Dù sao, không có được thứ tốt nhất, đành phải chọn thứ kém hơn thôi, y phục màu nhạt cũng không tệ, chẳng qua thì màu đỏ gây chói mắt, màu vàng thì quá non nớt, những gam màu lạnh như lục nhạt, lam nhạt và màu tím nhạt mới là lựa chọn tốt nhất.

Quả nhiên, cuối cùng chọn tới chọn lui, Lan phu nhân quyết định chọn màu tím nhạt, lại gọi tiểu nha đầu tới, căn dặn vài điểm quan trọng trong kiểu dáng, rồi bảo nàng đưa đến chỗ tú nương. Về phần trang sức phối hợp, Lan phu nhân cũng không gấp, muốn chuẩn bị ngày mai tìm chưởng quầy của Trân Lung các bàn bạc một chút.

Sau đó, bọn họ tán gẫu vài câu về việc học của Oản Oản, rồi cho nàng trở về, lại dặn dò nàng trước lúc mở Chợ Hoa, phải bảo dưỡng chăm sóc làn da thật tốt, ngoại trừ thư pháp, tất cả lịch học khác đều tạm ngưng.

Mang theo Tử Hộ đi ra, Oản Oản liền khẩn cấp hỏi một chút, Tử Hộ cảm thấy có vài phần kỳ quái, nhưng lại nhớ đến thân phận của Oản Oản, cho là bởi vì phủ Vũ Vệ tướng quân gia giáo rất nghiêm, có lẽ rất ít khi xuất môn, bèn giải thích với nàng.

“Hàng năm vừa qua mùa hạ, ngay lúc trời vào Lập Thu là lúc khai trương Chợ Hoa, khi đó khí hậu tốt nhất, không nóng không lạnh, mà địa điểm của Chợ Hoa là ở con phố lớn phía sau viện của cô nương, bất đồng duy nhất là, trong ngày thường con đường lớn này được hai viện của chúng ta sử dụng, nhưng đến ngày tổ chức Chợ Hoa, cửa lầu hai bên đường sẽ được mở ra, người ngoài bất kể là nam nữ già trẻ, đều có thể dạo phố. Đến lúc đó, hoa đăng, sạp nhỏ, người đi dạo đầy đường lóa cả mắt, đương nhiên còn có xiếc ảo thuật với cả gánh hát dựng lều lộ thiên biểu diễn, cực kỳ náo nhiệt, vũ cơ người Hồ gì đó, cũng thấy ở khắp nơi.”

“Vậy… vậy tại sao phải trưng diện…. tỉ mỉ như vậy.” Oản Oản cảm thấy không hiểu, không phải chỉ là đi dạo chợ đêm sao, huống chi không phải dân chúng đều khinh bỉ các nàng là nữ tử thanh lâu sao, vậy tại sao các nàng còn phải ra ngoài xuất đầu lộ diện, khiến cho dân tình không thoải mái.

“Nếu cô nương muốn âm thầm đi dạo một vòng, thì phải khiêm tốn một chút, chỉ là ngày Chợ Hoa, phàm là những mỹ nhân của các lâu các viện, bất luận nam nữ, đều phải ở trung tâm Chợ Hoa – Vọng Xuân Lâu lộ diện khoe sắc, cũng để cho mọi người biết, các cô nương của lâu mình, chói lọi như thế nào, sắc nước hương trời ra sao.” Tử Hộ cười nói.

“Nhưng không phải đều là thường dân bánh tính thôi sao…” Oản Oản có chút lo lắng, đừng đến lúc đó bị người khác dùng đồ này nọ ném, lúc đó mới mất mặt.

“Ha ha, cô nương lo lắng nhiều rồi, nước Thần của chúng ta bất luận già trẻ đều yêu thích mỹ nhân, ngày đặc biệt như vậy, mặc dù trong tay không có tiền, nhưng cũng có thể ngắm nhìn vô số mỹ nhân, huống chi những vị quan to quyền quý, nếu chọn trúng ai, cũng có thể thương lượng với phu nhân hoặc đại gia của các lâu các viện, tính toán về sau…”

Về sau cái gì, Tử Hộ úp úp mở mở, Oản Oản nghe cũng hiểu. Đó chẳng qua chỉ là “Hội chợ giới thiệu sản phẩm” mà thôi, là ngựa chết hay là lừa chết, mọi người đi dạo ra giá so sánh, nếu vị nào thấy hợp khẩu vị, việc đó đẩy mạnh tiêu thụ không thể tốt hơn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.