Yên Chi Thượng Hoa

Chương 40



“Cái gì? Tìm ta?” Oản Oản cầm cây kim, khó hiểu ngẩng đầu.

“Dạ, cô nương kia nói, nhất định phải gặp được Oản Oản tỷ mới đi.” Tùy Tâm cũng buồn bực trả lời, sáng sớm hôm nay gã sai vặt ở tiền viện liền chạy đến tìm hắn, nói có người muốn tìm Oản Oản tỷ, nhưng người nọ lại không phải người quen của Oản Oản tỷ, hỏi lại, cư nhiên là người trong lòng của Trục Yên công tử, đây là cớ gì a.

“Nói là có chuyện gì sao?” Oản Oản nghi hoặc hỏi, sau đó thu kim lại, cắt chỉ.

“Vị cô nương kia không nói, chỉ bảo Oản Oản tỷ đến, thấy liền biết.” Tùy Tâm chỉ truyền lời, cụ thể hắn cũng không rõ ràng.

Oản Oản suy nghĩ một chút, cũng không trả lời, chỉ gấp trung y của Tình Khuynh lại, cất vào.

“Hay là, Oản Oản tỷ đừng đi, nữ nhân kia, ngay cả Trục Yên công tử cũng không nguyện ý gặp.” vì chịu ảnh hưởng của Tình Khuynh, Tùy Tâm cũng đối với nữ nhân kia không có ấn tượng tốt, hôm nay lại mạc danh kỳ diệu tìm đến Oản Oản tỷ, còn không biết muốn lợi dụng sai bảo cái gì ‘thiêu thân’.

“Công tử đâu?” Oản Oản nhớ tới Tình Khuynh sáng sớm ra cửa, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

“Vẫn chưa trở về, nói là có chút chuyện.” hôm nay Tình Khuynh ra cửa không mang theo người nào, tuy có chút cổ quái, nhưng người bên cạnh hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Oản Oản nhìn trời ngoài cửa sổ, đã qua buổi trưa. Nghĩ lại kể từ ngày đó nghe lén ở chỗ Trục Yên, Tình Khuynh có chút không đúng, khi thì hoảng thần, còn lén lút chuẩn bị cái gì, chuyện này không thể không khiến Oản Oản nghĩ đến theo như lời của Tình Khuynh, muốn tiếp quản cái gì đó, mà thứ hắn tiếp quản nói đúng hơn là chuyện gì đó, có thể cho một tiểu quan bị quan bán chuộc thân tự do.

“Thôi được rồi, đệ đi nói với nàng ta, ta sẽ đến ngay.” Oản Oản cũng không biết vì sao trong đầu nổi lên suy nghĩ muốn gặp một lần, có lẽ chính là tò mò với người trong lòng của Trục Yên, có lẽ cũng muốn nhìn xem rốt cục nữ nhân này có thủ đoạn gì, hay là có hiểu lầm gì với mình, nàng cũng không muốn ù ù cạc cạc không biết gì lại trở thành người trúng đạn.

“Aizz!” Tùy Tâm đáp ứng một tiếng liền đi tìm gã sai vặt ở tiền viện.

Oản Oản tự biết không thể ăn mặc như ở nhà mà ra gặp khách, bèn mở rương ra, cẩn thận lật mở, váy áo bên trong không cần thay, chỉ thay một bộ thâm y vạt chéo có tay áo chẽn màu hồng mai* ở bên ngoài là được, trang nhã đúng mức, còn rất hợp với tình hình. Tháo cây trâm bạc mà khi nãy tiện tay quấn tóc xuống, một lần nữa chải thành búi tóc hoàn nguyệt song, chính là búi tóc dựa trên cơ sở của búi tóc hai bên của tiểu nha đầu, chỉ thêm vài bím tóc quấn quanh lại như bánh quai vạc, tuy rằng vẫn là kiểu tóc nha hoàn, nhưng nhìn có hiệu quả hơn, đẹp mắt hơn nhiều. Đồ trang sức cài lên cũng không rườm rà, trên búi tóc hoàn nguyệt gắn vào vài châu thoa nho nhỏ, hai bên búi tóc lại cài mỗi bên một cây trâm vàng kết chuỗi trân châu, đi đường đung đưa, lắc lư ở hai bên tai, nhìn thật đáng yêu dễ thương. Lỗ tai cũng đeo một viên hoa tai trân châu phối hợp, lại đeo vào vòng tay bạch ngọc, cuối cùng thêm một chút phấn, phác hoạ ra một mỹ nhân tinh xảo trong sáng.

Soi lên tấm gương đồng mờ mờ một chút, Oản Oản miễn cưỡng hài lòng, cầm lấy một cái lò sưởi tay bọc lông thỏ, sửa sang lại mép váy màu thạch lựu, liền đi ra ngoài.

Tiền viện cũng không quá quen thuộc, nhưng cũng may là đã đi qua vài lần, đặc biệt lần đó Tình Khuynh gặp chuyện, nàng cũng xem như nhớ rõ hành lang gấp khúc, cho nên thật chuẩn xác đi đến nơi tiếp khách ở Khóa viện, nơi đó bình thường dùng để tiếp đãi khách khứa có vẻ bí ẩn, tuy rằng không bằng với sương phòng thượng hạng mà ba tên khốn kiếp kia ở lần trước, nhưng cũng là gian phòng khá tốt trong viên rồi.

“Oản Oản cô nương, khách nhân ở bên trong.” Ngoài cửa có một gã sai vặt lạ mặt, tuổi cũng không lớn hơn Ngân Hạp lắm, đang xoa xoa tay đứng trên tuyết, vừa thấy Oản Oản đi tới, vội bước qua đón.

“Đi vào phòng sưởi ấm một chút đi.” Oản Oản lấy vài đồng trong tay áo ra đặt vào tay hắn, “Cầm đi mua kẹo ăn đi.”

“Aizz! Cám ơn cô nương.” Gã sai vặt ánh mắt sáng lên, cẩn thận nhét tiền vào trong lòng, thưa một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Oản Oản cười yếu ớt, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, quay đầu dựa theo phương hướng gã sai vặt kia chỉ, chậm rãi đi lên cầu thang, đến trước một cánh cửa phía trên treo tấm bảng nhỏ “Ngạo Trúc” , nhẹ nhàng gõ gõ, kêu: “Vị khách bên trong, Oản Oản xin thỉnh an ạ.”

“Mời vào.” Giọng nói rất nhỏ nhẹ, không hề nghe ra chút đặc biệt kiêu căng.

Oản Oản lấy lại bình tĩnh, đưa tay đẩy cửa đi vào, ở ngoài cửa cởi giày, lại cởi áo choàng dính tuyết bên ngoài xuống, để ở ngoài cửa, lúc này mới ôm lò sưởi tay đi vào bên trong.

“Oản Oản cô nương.” Đứng bên cạnh cánh cửa đen khắc Xuân phong trúc diệp, một nha đầu ăn diện xinh đẹp, chải búi tóc đôi, mỉm cười nhìn Oản Oản, lộ ra bốn cái răng cửa trắng, cũng không lộ ra chút ý hèn mọn.

“Gọi ta Oản Oản là được rồi, ta chính là nha đầu bên người công tử.” Oản Oản gật gật đầu, cười nói. Nàng những tưởng sẽ gặp một hạ nhân kiêu ngạo ương ngạnh cùng với một chủ nhân kiêu căng ngu xuẩn, nhưng xem như hiện tại, đã nằm ngoài dự kiến của nàng.

“Cô nương chúng ta mời vào bên trong.” Nha đầu hơi nghiêng người, cúi đầu.

“Làm phiền rồi.” Oản Oản không nhìn nàng nữa, chỉ chậm rãi tiến vào. Tấm cửa kéo mở ra, lộ ra tấm bình phong in hình trúc xanh gập lại thành hai đặt ở trước mắt, che khuất bàn nhỏ tiếp khách bên trong, cũng che khuất người muốn gặp Oản Oản ở bên trong.

“Cô nương muốn gặp ta?” Oản Oản đứng sau tấm bình phong, không đi vào, chỉ khom người hỏi.

“Vào đi, là ta tìm ngươi.” Như gió thoảng mây bay, giọng nói của nàng ta có chút mơ hồ, giống như hết thảy đều không tồn tại.

Oản Oản đi qua tấm bình phong, cúi đầu nhìn về phía cô nương ngồi trên sạp lớn, đang uống nước trắng, một thân áo gấm dệt xanh lục, khuôn mặt tròn trịa, lông mi thật dài rũ xuống đôi mắt hạnh, môi hơi mỏng, nghe nói người có đôi môi mỏng như vậy, là người bạc tình bạc nghĩa. Búi tóc chải trên đầu tương đối đơn giản, trâm cài cũng không phức tạp, không có một chút nào giống như người tham tiền mê của.

“Thỉnh an cô nương.” Oản Oản hiện nay là quan kỹ, vị cô nương này dầu gì cũng là gia đình tử tế, nàng cần phải khom người quỳ gối với nàng ta.

“Ngồi đi.” Vị cô nương kia buông chén trà, mở miệng nói: “Đừng cứ mãi gọi ta là cô nương này cô nương nọ, gọi ta là Tiêu Như Hề là được rồi.”

Oản Oản ngồi quỳ đối diện nàng, có chút bất ngờ, người này thế mà không phải là người già mồm cãi láo, ngược lại còn có chút ngay thẳng.

Thấy ánh mắt Oản Oản lộ ra vài phần nghi hoặc, Tiêu Như Hề kia cười khổ nói: “Không ngờ được ta như thế này mà leo lên được hàng nữ tử quyền quý, phải vậy không?”

“Như Hề cô nương thật đặc biệt.” Oản Oản cũng không che giấu.

“Ta biết các ngươi nghĩ gì, nhất là vị công tử kia của ngươi...” Tiêu Như Hề nhấp một ngụm nước, lắc đầu cười nói: “Hận không thể giết ta.”

Oản Oản không trả lời, điều này không phải là chuyện nàng có thể giải thích.

“Trục Yên hắn... vẫn khỏe chứ?” Không nghe thấy Oản Oản trả lời, Tiêu Như Hề chần chờ một chút, thật cẩn thận hỏi.

“Không ít vết thương, vừa vặn không có vết thương ở chỗ hiểm.” Oản Oản cũng không cố ý lừa bịp nàng ta, chỉ thẳng thắn thông báo, bởi vì nàng cảm thấy, kỳ thực nàng cũng không chán ghét cô nương trước mắt có đôi mắt cô đơn này, hơn nữa nàng tin tưởng vào trực giác bản thân, cô nương này tuyệt đối không giống như lời Tình Khuynh là lợi dụng Trục Yên mà không có một chút cảm tình.

“Vậy thì tốt rồi, ta cũng an tâm...” Thở phào nhẹ nhõm, khóe môi Tiêu Như Hề mỉm cười, giống như thả xuống tảng đá lớn trong lòng.

Oản Oản thấy nàng như vậy, trái tim lại có chút đập nhanh, luôn cảm thấy dường như cô nương này tâm nguyện đã xong, không còn lưu luyến gì.

“Ta biết, ta hôm nay gọi Oản Oản cô nương đến, là có chút đường đột.” Tự tay rót một chén nước cho Oản Oản, Tiêu Như Hề nhợt nhạt cười nhìn Oản Oản, ánh mắt trong suốt, “Ta biết hắn sẽ không gặp lại ta, như vậy cũng tốt, ta không phải người tốt, ta thực có lỗi với hắn... Cho nên cuối cùng, ta chỉ có thể tới tìm ngươi.”

Câu ‘cuối cùng’ kia, khiến trong lòng Oản Oản chợt động một cái, lập tức nhìn lại Tiêu Như Hề, sắc mặt nàng ta vẫn như thường, chắc là trong lòng mình mẫn cảm rồi.

“Ngươi tìm Trục Yên công tử có việc sao?” Thoạt nhìn, Tiêu Như Hề cũng không có ý định kể chuyện xưa với Trục Yên cho nàng nghe, mà Oản Oản lại không thích vòng vo, liền hỏi thẳng.

“Ừ, có chút vật, làm phiền cô nương nhất định phải đưa tận tay hắn.” Tiêu Như Hề lấy ra từ trong lòng một cái bọc nhỏ, bốn góc gấp lại, ngay ngắn chỉnh tề, rồi sau đó đặt lên bàn đẩy về hướng Oản Oản.

“Ngươi... Vì sao lại tìm ta?” Oản Oản không nhận lấy vật nọ, mà nhìn Tiêu Như Hề, nàng cùng nàng ta cũng không hề quen biết, nàng không hiểu, nàng có chỗ nào đáng cho nữ nhân này tin tưởng.

“Bởi vì ngươi là người bên cạnh Tình Khuynh công tử, nếu hắn đã lo lắng đòi ngươi như vậy, cô nương nhất định không phải là người bình thường, ít nhất ở trong lòng người cẩn thận như Tình Khuynh công tử, cô nương là người đáng tin cậy nhất. Mà đối với Trục Yên mà nói, Tình Khuynh công tử lại là người hắn tin tưởng nhất. Cho nên... Ta tin tưởng cô nương.” Tiêu Như Hề đưa tay lại đẩy đẩy vật nọ: “Thứ này, là vật mà Trục Yên vẫn luôn muốn, bên trong còn có một phong thơ của ta, hắn đọc rồi sẽ hiểu.”

Bị một chuỗi dài người tín nhiệm làm cho mờ mịt, Oản Oản nhìn cái bọc nhỏ trên bàn kia, lại nhìn nhìn Tiêu Như Hề đối diện một chút, trầm ngâm một lát, liền đem cái bọc nhỏ thu vào trong lòng, cất cẩn thận.

“Ta sẽ đưa tận tay Trục Yên công tử. Cô nương yên tâm.” Oản Oản đã đáp ứng thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nàng tin tưởng tình ý trong mắt Tiêu Như Hề, đó không phải là cố ý, mà là ẩn ẩn biểu lộ, nàng cảm thấy Tiêu Như Hề sẽ không làm hại Trục Yên.

“Nếu cô nương trong lòng còn nghi ngờ điều gì, cũng có thể giao cho Tình Khuynh công tử.” Tiêu Như Hề hơi tự giễu nói, giao vật nọ xong, liền đứng dậy, Oản Oản vội vàng đứng lên theo.

“Không cần tiễn ta, ta tự đi...” y phục màu xanh lục trên người Tiêu Như Hề đúng là cực thích hợp với căn phòng này, thanh nhã không tầm thường. Bàn tay trắng nõn của nàng giao lại, thi lễ với Oản Oản một cái.

“Như Hề cô nương không cần như thế.” Oản Oản cuống quít đỡ nàng, hai người cùng đi tới cửa, tiểu nha đầu kia tự nhiên theo sát phía sau.

“Ta đi rồi... Ngươi hãy nói với Trục Yên, hãy đã quên ta đi, như vậy... Ta cũng có thể yên tâm.”

Xuống cầu thang, một thân xanh lục kia đứng giữa tuyết, thân thẳng như trúc, như thuận theo hướng gió bước đi. Lại ngoái đầu nhìn lại, người nọ khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười một chút, khiến Oản Oản đến thật lâu về sau cũng không quên được. Oản Oản đứng trên tuyết, nhìn theo cô nương kia mang theo tiểu nha đầu càng đi càng xa, mãi đến đi bóng lưng xanh lục kia trở thành một điểm đen, dần dần biến mất trong tầm mắt Oản Oản, cũng không nhìn thấy nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.