Yên Chi Trảm

Chương 103: Công chúa hòa thân 6



Thất Thất vừa nghe thì ra Doãn Trường Ninh thằng nhãi này thích dùng ngọc bài lừa gạt phụ nữ, lúc trước cũng dùng ngọc bài lừa gạt mình, nhưng vừa nghĩ đến lúc trước mình còn không đến mười tuổi, Doãn Trường Ninh này dùng ngọc bài lừa mình làm cái gì! Nói sau thân phận Thiên Hương kia hẳn cũng không phải chỉ một khối ngọc bài là có thể lừa được!

Thất Thất đang nghĩ tới lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Đừng nói khối ngọc này thật đúng là giống ngọc bài của bổn vương!”

Thiên Hương nghe xong mới có chút mừng rỡ nói:“Vương gia nhớ ra rồi sao, Vương gia, Thiên Hương… Thiên Hương tìm ngươi tìm thật khổ!”

Thất Thất nghe xong lời này lâm vào tức giận, nguyên lai hai người lúc trước ở Ngô thành thật là thông đồng thượng, nàng hận không thể lập tức vọt vào cho đôi gian phu dâm phụ này một người hai cái tát, nhưng chỉ dám nghĩ lại không dám thật sự vọt vào, Thất Thất chỉ phải xoay người chạy, thực không có tâm tình đi chăm sóc dì Thanh gì đó cho Doãn Trường Ninh.

Thất Thất héo queo ỉu xìu từ trên xe đi xuống dưới, ban ngày nhìn tiểu viện kia thật an tĩnh, dì Thanh ngồi ở ghế dựa trong viện an tường phơi nắng mặt trời, Thất Thất đẩy cửa, dì Thanh chợt nghe đến:“Là Thất Thất nha!”

Thất Thất vội vàng đi vào nói:“Đúng vậy, lão phu nhân, Ninh gia phân phó nô tỳ đến hầu hạ ngài!”

Dì Thanh vừa nghe vội vàng nói:“Không cần, mau tới đây cùng dì Thanh trò chuyện, về sau ở trước mặt dì Thanh không cho nhắc lại hai chữ nô tỳ!”

Thất Thất vội nói:“Vậy làm sao được, nô tỳ chính là nô tỳ!”

Dì Thanh lại nói:“Dì Thanh cũng xuất thân từ nô tỳ, Ninh nhi đối với dì Thanh so với mẹ ruột còn tốt hơn!”

Nghe xong lời này Thất Thất có chút giật mình, dì Thanh kia lôi kéo tay Thất Thất nói:“Đến đây, dì Thanh còn ủ không ít bánh quả hồng, rất ngọt!” Nói xong lại sờ sờ mò mò từ trong một cái hộp lấy ra hai khối bánh quả hồng đưa cho Thất Thất nói:“Ăn đi, chính là cây hồng trong viện kết trái!”

Thất Thất cắn một miếng, thật sự rất ngọt, nhân tiện nói:“Lão phu nhân, thật ngọt!”

Dì Thanh vừa nghe còn có chút đắc ý nói:“Ninh nhi lúc nhỏ thích ăn nhất bánh quả hồng dì Thanh làm!”

Thất Thất có chút tò mò ở bên người dì Thanh ngồi xuống, nghe dì Thanh nói Doãn Trường Ninh khi còn bé có bao nhiêu nghịch ngợm, hai người phơi nắng một cái buổi chiều, một người nghe một người nói, Thất Thất đang nghe say sưa, chợt nghe dì Thanh nói:“Thất Thất, có thể nói cho dì Thanh một câu nói thật hay không?”

Thất Thất sửng sốt một chút nhân tiện nói:“Lão phu nhân cứ hỏi!”

Dì Thanh do dự một chút mới hỏi:“Ninh nhi có đi theo cậu nó không?”

Thất Thất lại sửng sốt một chút, nguyên lai Doãn Trường Ninh này còn có người cậu linh tinh gì đó, nhưng quả thật Thất Thất chưa bao giờ gặp qua, tiện thể nói:“Nô tỳ cùng Ninh gia một đoạn thời gian, không gặp hắn có người cậu gì!”

Dì Thanh nghe xong buông lỏng khẩu khí:“Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi!”

Thất Thất nghe thấy như lọt vào trong sương mù, dì Thanh kia hiển nhiên sợ bị người nghe được, không có tiếp tục đề tài này, vì thế hai người lại hàn huyên chuyện khác.

Thời điểm Lôi Nhân tới, vừa vặn thấy một già một trẻ ở trong sân đang hưng trí bừng bừng nói cái gì đó, giật mình cảm thấy mình thực nên cùng Doãn Trường Ninh mở miệng cầu xin sự kiện mình đang suy nghĩ kia.

Thất Thất nhìn thấy Lôi Nhân thì vui vẻ phát ra từ trong nội tâm, tâm tình như khi thấy Tôn Thiếu Bạch là hoàn toàn không đồng dạng, lại thêm Doãn Trường Ninh tên chủ tử kia không ở bên người, cho nên thoáng chốc nhảy dựng lên kêu một tiếng:“Lôi… tướng…!” Thất Thất còn không có kêu ra, Lôi Nhân lấy tay ý bảo đừng gọi bậy, Thất Thất vội đổi giọng gọi:“Lôi Nhân đại ca!”

Đem chuyện phòng trong phòng ngoài của dì Thanh đều bận xong rồi, Lôi Nhân chỉ chỉ về phía sau, Thất Thất liền lấy cớ muốn đi ngoài, chuồn ra khỏi sân, đến chỗ dì Thanh quả thật nghe không được, Thất Thất mới kêu một tiếng:“Lôi tướng quân mấy năm nay có khỏe không?”

Lôi Nhân thấy vươn tay đỡ lấy Thất Thất nói:“Chúng ta từng cùng sinh ra tử, về sau không cần xa lạ như vậy được không?”

Thất Thất suy nghĩ một hồi mới gật gật đầu, Lôi Nhân đỡ Thất Thất ở trên ghế đá ngồi xuống, Thất Thất lại truy hỏi:“Mấy năm nay, ngươi có khỏe không?”

Lôi Nhân gật gật đầu, Thất Thất lại hỏi:“Vết thương kia đều tốt hơn chưa?”

Lôi Nhân cười nói:“Này đều đã bao nhiêu lâu, làm sao có thể còn không tốt!”

Thất Thất lại nhịn không được hỏi:“Vậy ngươi không mang binh nữa?”

Lôi Nhân thở dài nói:“Không phải Lôi đại ca ngươi không mang binh, là Vương gia không mang binh!”

Thất Thất theo Doãn Trường Ninh lâu như vậy, ít nhiều có thể nhìn ra trong khoảng thời gian này Doãn Trường Ninh suy sụp không như ý, liền cẩn thận hỏi:“Chẳng lẽ Vương gia vĩnh viễn cũng không thể lại mang binh !”

Lôi Nhân nghe xong nở nụ cười một chút nói:“Tiểu Lăng việc này cách ngươi rất xa, Vương gia mang hay không mang binh đối với ngươi có ảnh hưởng gì, cho nên….”

Thất Thất trong lòng kêu gào điên cuồng: Làm sao không liên quan, Tô Thất Thất ta y như cao da chó kề cận Vương gia nhà ngươi, chính là muốn biết Vương gia nhà ngươi khi nào thì mới có thể Đông Sơn tái khởi, khi nào mới có thể lại mang đại quân Nam hạ đánh dẹp Đại Kỳ, đem “Mẹ cả” hoàng hậu kia đưa đến trong lều kỹ quan gia đi!

Nhưng những điều này Thất Thất không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ phải hết sức quan tâm nói:“Là nô tỳ thấy Vương gia tâm tình luôn không tốt, cho nên….”

Lôi Nhân nghe xong nhìn Thất Thất hỏi:“Vương gia khi nào thì tâm tình không tốt?”

Thất Thất nghe xong liền buồn bực: Chẳng lẽ hắn không thể mang binh, lại bị thái tử mặt cục bột trắng kia cùng Bạch Viện sửa trị, còn có thể có tâm tình tốt!

Lôi Nhân thấy Thất Thất mặt nhăn như trái mướp đắng nhỏ, nhân tiện nói:“Phương diện này nói hai ba câu không rõ được, tóm lại, Vương gia không như ngươi nghĩ không chịu nổi như vậy, một hồi dì Thanh chờ sốt ruột, trở về đi!”

Nghe xong lời nói của Lôi Nhân, Thất Thất không hiểu sao vui sướng, trong ngực cũng không áp lực như khi ở vương phủ, vừa nghe “Dì Thanh” mới nghĩ đến mình là tới làm việc, cư nhiên đem người phải chăm sóc ném chạy đến chỗ này cùng Lôi Nhân nói chuyện phiếm, vì thế vội vội vàng vàng đứng lên, đang muốn đi, Lôi Nhân chợt bắt lấy tay Thất Thất kêu một tiếng:“Tiểu Lăng, ta có câu muốn nói với ngươi….”

Thất Thất đang chờ Lôi Nhân nói, Lôi Nhân lại gãi gãi đầu nói:“Lần khác rồi nói sau!”

Thất Thất thấy Lôi Nhân có chút dị thường, chỉ có thể chờ Lôi Nhân ngày khác lại nói, vì thế nhanh chóng cùng Lôi Nhân tạm biệt chạy trở về.

Dì Thanh làm người hiền hoà, vô cùng dễ hầu hạ, hơn nữa còn yêu thích cùng Thất Thất giúp đỡ việc nhà, nếu không có Doãn Trường Ninh ở trên người mình lưu lại đau xót cùng vết thương, Thất Thất thậm chí cảm thấy đã khôi phục lại cuộc sống ở Ô Y Hạng, thoải mái, thích ý còn có vài phần lười nhác, nói rõ ra Thất Thất cho rằng so với cuộc sống ở Ô Y Hạng còn thoải mái hơn.

Đến ngày thứ 5 mà Doãn Trường Ninh nói, Thất Thất liền nghĩ mua cho dì Thanh thêm vài thứ, vì thế mang theo giỏ trúc sáng sớm liền lên phố, Thượng Dần hiển nhiên là một thành thị cực kỳ phồn hoa, con phố dì Thanh ở này, mặc dù không phải cái chỗ các quý nhân ở gì, nhưng vừa ra khỏi viện, cũng cực kỳ náo nhiệt, tiệm bánh bao, tiệm trà, tiệm sắt, bán đồ ăn …, cũng được xưng là rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi.

Thất Thất nhìn đông nhìn tây, nhìn xem có thứ gì đó dì Thanh cần dùng, liền mua lấy, không bao lâu đã mua đầy một giỏ trúc, nặng nề thế nhưng xách không động, Thất Thất mới cảm thấy nhiều tiền không phải cái chuyện gì tốt, hết nhìn đông tới nhìn tây muốn tìm nam đồng chạy chân đến giúp việc, lại không nhìn thấy, đang ở thời điểm sốt ruột, tay chợt nhẹ, Thất Thất phát giác giỏ bị người ta xách lên, nàng xoay người vừa thấy cư nhiên là Vương Quốc Khánh, sửng sốt một hồi lâu, mới nghe Quốc Khánh kêu một tiếng:“Thất Thất, ngươi là Thất Thất đi, làm sao có thể biến thành như vậy!”

Thất Thất một phen đoạt lấy giỏ, xoay người bỏ chạy, Vương Quốc Khánh kia vội vàng bắt lấy Thất Thất nói:“Thất Thất, ngươi làm sao lại quên, ta là Nhị Ngưu!”

Thất Thất hừ một tiếng, nghĩ rằng: Ngươi nếu là Nhị Ngưu, lúc trước làm sao có thể chỉ cho ta hai miếng bánh!

Vương Quốc Khánh lôi kéo Thất Thất ở một quán trà nhỏ ngồi xuống nói:“Thất Thất, đến trước nghỉ một chút, nói cho Nhị Ngưu ca, mấy năm nay ngươi gặp phải chuyện gì?”

Thất Thất bỗng đứng lên nói:“Vị gia này, chắc chắn ngươi nhận sai người, nô tỳ trong nhà có chuyện, đi trước!” Nói xong kéo giỏ muốn đi, Vương Quốc Khánh cầm giữ cái giỏ, Thất Thất thấy dứt khoát đem giỏ ném cái liền chạy, Vương Quốc Khánh vốn nghĩ rằng Thất Thất làm thế nào cũng sẽ không ném giỏ, nhưng không nghĩ tới Thất Thất căn bản không phải là người đem giỏ trúc nhìn cao hơn hết thảy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.