Yên Chi Trảm

Chương 113: Mừng thọ công chúa 1



Như vậy qua mười ngày, đến tháng tư, Thất Thất vài lần da mặt dày đi “Y hương các” đều bị người ngăn ở ngoài, không cho nàng đi vào, Thất Thất là nô, tự nhiên biết thân phận mình, không cho vào, nàng cũng vô kế khả thi, nhưng trong lòng lại không thoải mái, thư phòng cùng phòng ngủ của Doãn Trường Ninh này, nàng đều có thể tùy tiện ra vào, làm sao “Y hương các” này lại quý giá như vậy, không cho phép nàng đặt chân.

Trung tuần tháng 4, vương phủ bỗng nhiên lại giăng đèn kết hoa, giả dạng cảnh xuân tươi đẹp lên, Thất Thất buồn chán trăm điều ngồi dựa trên lan can, phe phẩy quạt, cắn hạt dưa, thấy Lưu quản sự ở trước mặt mình tới tới lui lui đã qua hơn mười lần, nhịn không được kêu:“Lưu quản sự, có thể nghỉ một lúc hay không?”

Lưu quản sự vừa nghe nhìn Thất Thất nói:“Bản quan cũng không có tốt số như ngươi vậy, mỗi ngày cái gì cũng không làm, chơi bời lêu lổng!”

Thất Thất cười nói:“Vậy nô tỳ hỏi một chút, hôm nay là ngày gì, để cho trong phủ náo nhiệt như vậy?”

Lưu quản sự vừa nghe nhân tiện nói:“Hôm nay là mừng thọ đại công chúa, tự nhiên là đại sự trong phủ!”

Thất Thất vừa nghe nhân tiện nói:“Vậy Lưu quản sự ngài bận, ngài bận!” Kỳ thật Thất Thất còn có thứ càng muốn hỏi, chính là lần này trở về dường như không từng nhìn thấy Quản Phong, nàng rất buồn bực, Quản Phong so với mình còn giống khối cao da chó hơn, đem Doãn Trường Ninh dính rất chặt, lúc này làm thế nào bỏ lại được chủ tử tìm một chỗ tiêu dao vui vẻ rồi, nhưng Thất Thất cũng biết lời này cho dù mình hỏi ra, Lưu quản sự cũng sẽ không trả lời mình, mình dù chưa thông nhưng cũng đã nghĩ ra được.

Trong nháy mắt đã đến mừng thọ của đại công chúa, Doãn Trường Ninh đã lâu không về phòng ngủ rốt cục ở một buổi sáng sớm Thất Thất còn chưa tỉnh hẳn đã trở lại, cho người hầu hạ thu dọn trang phục sẵn sàng, đem Thất Thất cũng thu dọn sạch sẽ, thay đổi một bộ áo choàng màu tím cho Thất Thất, sau đó mang theo Thất Thất bị áo choàng tím tôn lên càng đen đi đến sàn diễn “Thấu tẩm điện”, Thất Thất mới phát hiện các đạo nhân mã đều đến đủ cả, đại công chúa ăn mặc màu sắc sặc sỡ, Thiên Hương trang điểm cực kỳ xác đáng lại không mất đi vẻ cao nhã, còn có hai thị cơ Y Phương, Phán Hề nổi bật như hoa, cũng được tụ tập dưới một mái nhà.

Mọi người hành lễ sau, Doãn Trường Ninh ở vị trí chính giữa tay trái ngồi xuống, bên phải ngồi đại công chúa, phía sau đại công chúa là Y Phương ngồi chồm hỗm, còn có vị trí hai bên tay ước chừng là để cho cho khách nhân, dưới tay trái là Thiên Hương công chúa, phía sau nàng là Lí thượng nghi ngồi chồm hỗm, Thất Thất có chút buồn bực không nhìn thấy Phán Hề ngồi, thì ra đại công chúa không cho nàng ngồi ở trên chính tiệc, chỉ cho phép nàng quỳ gối hầu hạ ngoài điện, Thất Thất thực bội phục đại công chúa ghen tuông, Phán Hề từ sau khi vào vương phủ Thượng Dần, đừng nói hầu hạ Doãn Trường Ninh, sợ ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, đại công chúa này còn ghen tị lớn như vậy.

Đại công chúa nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, Thất Thất thành thành thật thật ở phía sau Doãn Trường Ninh ngồi chồm hỗm xuống dưới, Y Phương liếc ngang nàng một cái, Thất Thất vừa nghĩ thân phận của mình hiện tại cùng Y Phương thua kém đâu chỉ là mây bùn, cư nhiên dám cùng nàng ngồi ngang hàng, liếc ngang mình một cái đã coi như là tốt tính, Thất Thất tận lực thu liễm khom thắt lưng cho có vẻ nhỏ bé một ít, mới vừa ngồi ổn, chợt nghe có người báo:“Vận vương, Vận vương phi giá lâm!” “Doãn tướng gia giá lâm!” “……”

Thất Thất nghe đến màng tai vang “Ong ong”, từng đợt từng đợt người báo, chỉ là không có nghe được thái tử đến, một bên kỳ quái loại náo nhiệt này làm thế nào có thể thiếu cục bột trắng kia, một bên lại tiếc nuối trong bụng không thể gặp Thanh Thường, Doãn Trường Ninh cùng đại công chúa nghe được Doãn tướng cùng Bạch Viện đến đều đứng dậy đón khách, vì thế tất cả mọi người ngồi ở thượng vị đều đứng thẳng lên.

Vợ chồng Bạch Viện, Thất Thất từng gặp qua, cũng không tính là người lạ, biết đôi vợ chồng nam tuấn nữ tú này không kém gì Doãn Trường Ninh cùng Thiên Hương, nhưng chỉ là nhìn qua không quá ăn ý, ít nhất cử chỉ của Doãn phi kia giống như một con rối gỗ, chỉ khi nhìn thấy Doãn Trường Ninh, trong mắt mới sinh ra một tia ánh sáng.

Thất Thất không nghĩ tới là Doãn tướng kia mặc dù đã đến trung niên, nhưng bộ dáng bên ngoài rất đẹp đẽ, còn là một người khiêm tốn, mấy người tự hành lễ, Bạch Viện, Doãn tướng đều nho nhã nói vài câu chúc phúc, vợ chồng Bạch Viện liền ở vị trí trống bên tay trái Doãn Trường Ninh ngồi xuống, Doãn tướng đã ngồi xuống ở chỗ trống bên tay phải đại công chúa.

Thất Thất nghe Doãn Trường Ninh gọi Doãn tướng là nghĩa phụ, mới biết Doãn Trường Ninh cùng Doãn phi không phải huynh muội ruột, trách không được ở Vận vương phủ Đồng thành, hai người gặp riêng, cử chỉ không giống huynh muội bình thường, nhưng Thất Thất gặp qua Tô Tử Nho cùng Thiên Hương là huynh muội ruột, dường như cử chỉ cũng vô cùng thân thiết quá mức bình thường, ước chừng huynh muội ruột nhà người có tiền cùng huynh muội ruột người nhà bình thường có chút bất đồng.

Doãn tướng kia bề ngoài rất đẹp, cử chỉ tao nhã khéo léo, nói năng lại bất phàm, bởi vì Thất Thất đều nghe không hiểu, cho nên biết nhất định là mấy thứ gì đó rất cao thâm, cho nên nhất định bất phàm, lại còn thanh âm đạm mạc kia dường như có chút quen tai, nhưng Thất Thất nhất thời không thể nhớ thanh âm này mình nghe qua ở nơi nào.

Mọi người giả dối hàn huyên một hồi, tiết mục trên đài rốt cục bắt đầu, tiết mục thứ nhất kêu là “Ma cô tiên thọ”, vừa gõ chiên vừa đánh trống đến trên đài một mảnh náo nhiệt, Thất Thất thấy đại công chúa thực hài lòng, xem ra đại công chúa là người thích náo nhiệt, Thất Thất lại thấy Doãn phi kia nhìn Doãn Trường Ninh vài lần, Thiên Hương một đôi mắt đẹp dường như không ngừng ở trên người Doãn Trường Ninh quét tới quét lui, xem ra Doãn Trường Ninh này quả nhiên là chọc người yêu thích.

Đại công chúa thích nháo nhiệt, Thất Thất rất thích náo nhiệt, những chủ tử này có đồ ăn vặt, ăn điểm tâm, nàng không có, nàng cũng chỉ có thể trợn to mắt nhìn trên đài, ma cô kia hiển nhiên không phải nữ nhân đặc biệt xinh đẹp sắm vai, nhưng biểu diễn lại giỏi cực kỳ, dáng người thực mềm mại, ước chừng có thể hấp dẫn đại công chúa, không nhất định có thể hấp dẫn Doãn Trường Ninh, Thất Thất thấy tâm tư Doãn Trường Ninh dường như cũng không ở tại đây, ánh mắt dường như hướng về phía Thiên Hương, lại dường như táo bạo hướng về phía Doãn phi, vì thế biến thành Thiên Hương cùng Doãn phi đều tâm thần không yên, trong ánh mắt càng thấy mập mờ, vẻ mặt tươi cười của đại công chúa kia rốt cục càng ngày càng giả.

Thất Thất đang vô cùng náo nhiệt nhìn xem, thình lình nghe được Bạch Viện cười nói:“Hoàng muội, ma cô này ngược lại là một mỹ nữ, để cho người như vậy sắm vai, bổn vương cảm thấy thật đúng là đáng tiếc!”

Đại công chúa uống một hớp rượu trong chén nói:“Hoàng huynh nói ra dường như có hai phần đạo lý, ma cô đúng là người có phong tư trác tuyệt, mặc dù nàng đây biễu diễn đây không tệ, nhưng dáng điệu thật đáng tiếc!”

Bạch Viện cười gật gật đầu chợt xoay người Thiên Hương nói:“Bổn vương xem Thiên Hương bề ngoài quá mức diễm lệ, sắm vai ma cô này tính ra thích hợp!”

Đại công chúa vừa nghe có chút ý cười trả miếng:“Đừng nói, hoàng huynh thật là có mắt nhìn, Thiên Hương này thật rất thích hợp sắm vai ma cô!”

Thất Thất thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Thiên Hương kia thoáng chốc đỏ bừng, có chút ác độc nhìn về phía đại công chúa, Lí thượng nghi vội ở bên cạnh Thiên Hương cẩn thận nói cái gì đó, Thiên Hương mới thu hồi ánh mắt kia, lại nghe đại công chúa có chút ê ẩm nói:“Vương gia, nhìn Thiên Hương dường như đối với lời nói của bản cung cùng hoàng huynh thực không hài lòng nha!”

Thiên Hương chỉ phải ngồi thẳng thân mình nói:“Đại công chúa nói quá lời, Thiên Hương không dám!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.