Yên Chi Trảm

Chương 23: Đầu cơ chưa thành 2



Quản Phong nhìn Thất Thất liếc mắt một cái, khuôn mặt này hai ngày trước từng nhìn thấy, cho nên cũng không tính xa lạ, nhìn có một chút ghê tởm như vậy, muốn nói một ít lời uy hiếp, nhưng rõ ràng đầu Thất Thất luôn run lẩy bẩy, dường như không cần mình phải uy hiếp, liền phân phó Thất Thất lập tức phối thuốc giải để trị.

Thất Thất rất nhanh tìm được mấy vị giải dược mỗ mỗ nói cho mình, lại giả thần giả quỷ thêm vào nước đái ngựa, trong lòng càng muốn thêm chút cứt ngựa, cứt trâu ngưu linh tinh, sợ bị Quản Phong nhìn thấu không dám làm quá đê tiện, Quản Phong người này hiển nhiên cũng không phải cái đứa ngốc, hơn nữa Thất Thất cũng biết nếu không đem thuốc này rót hết cho người đàn ông kia, sợ thần tiên cũng cứu không về hắn, lại ép buộc một ngày, thưởng thức đủ bộ dáng không thoải mái của cái người kia, mới rốt cục đình chỉ giả thần giả quỷ.

Khi Thất Thất đem thuốc đặc trị bưng vào gian trướng bồng chà đạp chính mính kia, thân thể vẫn là phát run một chút, đại quân lui về phía sau mười dặm, không ở trong khe núi lý, nhưng trong trướng bồng bố trí cùng cái trong khe núi kia giống nhau như đúc, điều này làm cho Thất Thất lại có chút do dự muốn hay không cứu người đàn ông này.

Người đàn ông kia ngày ấy làm tiện mình đang nằm ở trên giường một cái cũng không thể động, vốn là là một người đàn ông cực kỳ cường tráng, sắc mặt trước mắt kia so với Tô Tử Nho còn muốn tái nhợt hơn, người cũng gầy đi hai vòng, phải biết rằng này người đàn ông này trúng độc gần một tháng, cũng không biết vì sao mạng lớn chưa bị đói chết, nhìn người đàn ông cuồng vọng kia thành như lúc này, Thất Thất lại không hiểu sao vui sướng lên, nhanh chóng làm quyết định: Không thể để cho hắn chết, phải mượn tay hắn giúp mình báo thù, sau đó lại để cho hắn không chết tử tế được!

Thất Thất còn có thể trả thù một lần chính là rót thuốc cho người đàn ông kia, nàng đã chuẩn bị vài loại thủ pháp: Cánh tay không cẩn thận cho mấy thứ này vào trong lỗ mũi, sặc hắn chết khiếp; Hay như sẩy tay đem một nửa thuốc rơi vãi đến trong mắt người kia, dược tính của thuốc giải này cũng là cực mạnh; Hay lại như cánh tay….

Nhưng thời điểm Quản Phong đem dược tiếp nhận lấy, Thất Thất có chút thất vọng, mình vẫn không đắc thủ, vài loại thủ pháp kia cũng không có biện pháp thực thi, lại phát hiện người đàn ông dùng ánh mắt yếu ớt nhìn chính mình, Thất Thất thật sự sợ bị nhận ra, vội biết vâng lời cúi đầu, Quản Phong nâng người đàn ông dậy, mạnh mẽ dùng chiếc đũa mở ra miệng người đàn ông đem thuốc mạnh mẽ đút vào, nước thuốc chảy ra không ít, Thất Thất hoài nghi có phải mấy ngày nay Quản Phong cũng dùng loại phương pháp này đút thức ăn lỏng cho người đàn ông hay không, có thể đi vào trong bụng một ít, cho nên miễn cưỡng duy trì tánh mạng, kỳ thật đổi lại là Thất Thất, nàng thà rằng chết cũng không để cho người ta đút thức ăn cho mình.

Quản Phong cũng bất chấp nước thuốc chảy ra rất nhiều kia, chưa lau cho người đàn ông, nhanh chóng đem thuốc thoa ngoài da Thất Thất phối ra thoa ở chỗ bị con nhện cắn.

Quản Phong làm xong hết thảy, bất an mà ngồi canh giữ, nói thật ra, một tháng này hắn không để ý đến Bạch Viện cố ý khó xử, đem mọi người có thể phái ra phái đi khắp nơi tìm thuốc, đem mọi chỗ có thể tìm được thuốc đều tìm, nhưng cũng không tìm được thuốc giải, cho nên lần này như là ngựa chết coi là ngựa sống, trong lòng mặc dù thấp thỏm bất an, nhưng cũng là cách làm trong khi không có biện pháp.

Bộ mặt đen thui tràn đầy nếp nhăn của Thất Thất nhìn có chút vui sướng khi người gặp họa, chợt nghe người đàn ông ho lên, sau đó đột nhiên ói ra một ngụm máu đen, Quản Phong vội vàng đi lên phía trước nâng người đàn ông dậy hỏi:“Đại nhân, đỡ hơn không?” Lại nghĩ đến người đàn ông căn bản không thể nói chuyện, mình đúng là sốt ruột, lại nghe người đàn ông kia cực kỳ suy yếu nói:“Cái … mùi vị gì, đáng ghét!”

Quản Phong vừa nghe người đàn ông có thể nói chuyện, nhanh chóng đem chén thuốc lớn thứ hai Thất Thất chuẩn bị mạnh mẽ đút xuống cho người đàn ông, Thất Thất nhìn người kia bị Quản Phong bắt buộc uống xong hết rồi, trong lòng vui sướng nở hoa, chén thứ hai kia là nước đái ngựa nhiều hơn thuốc.

Người đàn ông uống vào muốn nôn, Quản Phong làm thế nào cũng không để cho hắn nhổ ra, Thất Thất vì mặt sưng phù nên đôi mắt bị chèn thành rất nhỏ, lại bởi vì hưng phấn liền càng thêm nhỏ.

Đến sau nửa đêm, người đàn ông kia rốt cục kêu:“Quản Phong chuẩn bị mấy chén lớn thịt dê đến, gia chết đói!”

Thất Thất trong lòng càng cao hứng: Ăn nhiều một chút, nhiều ngày nay chưa ăn thứ gì, vừa vặn chết no ngươi!

Quản Phong kia mấy thứ lẽ thường này vẫn là biết, mặc kệ người đàn ông phát hỏa như thế nào, chỉ để cho hắn uống chút cháo, Thất Thất thấy không đem người kia no chết, rốt cuộc thất vọng lớn, tuy nhiên còn phải lưu trữ súc sinh đáng giận này để báo thù cho mình, Thất Thất lại kiềm chế ý tưởng “Đem hắn no chết là tốt nhất”.

Thất Thất nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đem cái người đàn ông kia cứu sống sau, Quản Phong chỉ nói cho nàng, người đàn ông được cứu sống kêu là Doãn Trường Ninh, là chủ soái tam quân Đại Chu, sau đó để cho người ta đem Thất Thất như trước đuổi về chuồng ngựa, mục tiêu báo thù rửa hận của Thất Thất từng chút tan biến, nàng chưa bao giờ biết có người lại dùng loại phương pháp này đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình, Quản Phong người này ra bài cũng quá không ấn theo lẽ thường đi, Thất Thất bực mình rất nhiều, chỉ có thể coi như mình không hay ho, chân chính làm một lần chuyện tình “Ăn trộm gà không thành, ngược lại còn mất nắm gạo”!

Mà Lưu quản sự kia lại bởi vì tìm thuốc giải có công được thăng chức hai cấp, mặc dù như cũ quản lý chuồng ngựa, quyền lực so với trước kia lớn hơn, điệu bộ cũng lớn, Thất Thất thật không nghĩ tới việc báo thù bị mắc cạn, mình lại may áo cưới thay người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.