Yên Chi Trảm

Chương 24: Sóng gió ở chuồng ngựa 1



Tất cả mọi người nghĩ đến Tô Thất Thất cứu chủ soái, thăng chức rất nhanh chính là chuyện sớm hay muộn, Lưu quản sự bắt đầu đối với nàng cực kỳ khách khí, nhưng nhìn cả nửa tháng, bề trên không có một chút ý tứ để cho nàng thăng chức rất nhanh, vì thế từ cấp trên trong chuồng ngựa Lưu quản sự, cho tới hai bà lão nấu cơm lại đem Thất Thất trở thành một nữ nô dịch mà gọi, Thất Thất không có thăng chức rất nhanh ở trong lòng lại đem 18 đời tổ tông của Doãn Trường Ninh cùng với Quản Phong không chút khách khí dùng lời nói bỉ ổi nhất ở Ô Y Hạng mắng hơn mười lần, cũng không có nổi lên tác dụng thực chất gì, nàng cũng chỉ an tâm tiếp tục cắt cỏ, trong lòng tính toán nghĩ biện pháp khác nào đó.

Thất Thất một bên cắt cỏ, một bên càng không ngừng lẩm bẩm, đó là một ca khúc mắng chửi người nàng tự biên soạn, chợt nghe có người hỏi:“Ngươi kêu Tôn Tiểu Lăng!”

Thất Thất thoáng cái không phản ứng kịp, sau lại nhớ tới mình thế thân cho cô gái kêu Tiểu Lăng kia, vội lên tiếng “Phải”, vừa trả lời xong, lập tức nghe được một tiếng quát lạnh:“Người tới, bắt gian tế này!”

Thất Thất không biết hôm nay nói cái gì cũng đều thay đổi bất thường như thế, mình từ khi nào thì biến thành gian tế, đơn giản mình chỉ là biến dạng, cái gáo nước lạnh trên bầu trời kia còn không có toàn bộ đổ xuống, vài tên binh lính lại như sói giống như hổ đánh tới, đem Thất Thất ấn té trên mặt đất. Khi không bị Doãn Trường Ninh làm tiện, Thất Thất cũng có vài phần hào khí, nhưng Doãn Trường Ninh tra tấn không thể không tính là tàn nhẫn, đau đớn trên người hơn một tháng trời, cho tới bây giờ mới tốt một ít, vết thương trong lòng sẽ không biết khi nào thì mới có thể khép lại, hào khí to lớn cũng không bằng trước kia, một binh lính ngưu cao ngựa đại liền đủ để đem nàng ấn đến trên đất, huống chi là vài tên, Thất Thất cảm thấy xương tay đều muốn bị bọn họ đè gãy, không giãy dụa, chủ yếu là không dám giãy dụa.

Vài tên binh lính kia lại một lần đem Thất Thất kéo vào trướng bồng của Bạch Viện, Thất Thất bị buông ra mới nhìn rõ không phải Doãn Trường Ninh, mà là vị hôn phu Tam hoàng tử hoàng hậu nương nương “Tứ hôn”, dựa theo phương thức mấy cái binh lính kia đối đãi với mình, Thất Thất phán đoán Bạch Viện này tuyệt đối không phải lương tâm phát hiện, biết mình bị ủy khuất, xách trở về động viên.

Thất Thất còn không có hiểu rõ bộ dáng hiện tại này ngay cả bản thân mình còn nhận thức không được, Bạch Viện kìa làm như thế nào lại nhận ra, lại nghe Bạch Viện như trước không nhanh không chậm hỏi:“Ngươi kêu Tôn Tiểu Lăng đúng không!”

Thất Thất nghe âm điệu kia của Bạch Viện tự dưng cảm thấy có rét buốt nhè nhẹ thấm vào trong xương cốt, hoảng sợ gật đầu không ngừng thừa nhận, Bạch Viện kia lại nói:“Nói đi, Đại Kỳ phái ngươi trà trộn vào, muốn hoàn thành cái chuyện gì?” Bạch Viện không nhẹ không nặng nói xong, Thất Thất vừa nghe liền giống như bị ngã vào hồ băng, bỗng chốc bừng tỉnh, Bạch Viện này quả nhiên không phải đối với chính mình có thứ hối hận gì, trái lại còn bỏ cho mình một cái bẫy, bảo mình hướng vào trong nhảy, vì thế vội hỏi:“Không có, tiểu nhân…, nô tỳ không phải, nô tỳ không phải!” Thanh âm của Thất Thất cũng nghe không tốt, nóng lòng tranh cãi lại càng không dễ nghe, Bạch Viện nhíu mày một chút nói:“Ngươi còn dám giảo biện, người tới vả miệng năm mươi cái!”

Thất Thất không nghĩ tới vị hôn phu nhìn nho nhã từng nghĩ qua cả ngàn lần kia, trên thực tế cũng có một mặt hung ác như thế: Khi chưa xuất giá trong não từng khắc họa qua không biết bao nhiêu lần, khi thấy dung mạo thì vui mừng vì bộ dáng hắn so với mình tưởng tượng tốt hơn không biết bao nhiêu, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới tổng cộng chỉ nói hai câu nói liền quăng mình cho Doãn Trường Ninh đứa kia làm tiện; Lúc này đây lại giống như còn không có hỏi tới câu thứ hai, đã sai người vả mình năm mươi cái. Uổng công mình đối với hắn còn có nhiều trông mong như vậy, hiện tại năm mươi cái tát kia quất xuống dưới, đã biết khuôn mặt xem ra cũng không nhất định ở trên cổ, chân chính kinh hoảng kêu lên:“Đại nhân tha mạng! Nô tỳ không phải gian tế, nô tỳ không phải gian tế!”

Nhưng chữ “Gian tế” thứ hai của Thất Thất còn không có dứt, hai tên thân binh của Bạch Viện đã muốn đè lại hai cái cánh tay cùng đầu của nàng, một thân binh vẫy tay liền cho nàng vài cái tát tai, sau đó thấy Bạch Viện cúi đầu nhìn hai tay mình không có chút cảm giác gì, không có chút cảm tình gì hỏi một tiếng:“Nhớ tới Đại Kỳ quốc phái ngươi tới làm cái gì chưa?”

Thất Thất chịu đựng đau nói:“Nô tỳ thực không phải gian tế, nô tỳ nhớ không được mình chính là gian tế!”

Bạch Viện lại ngồi thẳng một chút nói:“Có phải hay không hay là không nhớ gì cả, vậy ngươi cẩn thận ngẫm lại, Đại Kỳ quốc không có phái ngươi tới bắc cầu cùng với Doãn Trường Ninh không!”

Thất Thất vừa nghe sửng sốt một chút, biết mình nếu gật đầu một cái, Bạch Viện này lập tức sẽ chụp mũ “Mạc tu hữu” cho Doãn Trường Ninh, làm không tốt Doãn Trường Ninh rất nhanh sẽ bị Đại Chu quốc chặt đầu, này thật đúng cơ hội tốt thiên cổ khó gặp nha, nhưng Thất Thất rất nhanh đã nghĩ đến nếu Doãn Trường Ninh thật sự là Đại Kỳ quốc gian tế bị tra vấn chém đầu, vậy mình đây còn khả năng bảo trụ cái đầu trên cổ sao? (Mạc tu hữu: có lẽ có – thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ- QT)

Phân tích xong lợi hại được mất, Thất Thất như trước tiếp tục kêu lên:“Nô tỳ không phải gian tế, nô tỳ không phải gian tế!”

Bạch Viện vừa nghe vỗ bàn nói:“Tiếp tục đánh!”

Thất Thất chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt chuẩn bị đón cú đánh tiếp theo, lại nghe có người nói:“A, thì ra Tam điện hạ đây còn đang bận rộn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.