Yên Chi Trảm

Chương 43: Hồ đồ nhận người thân 3



Doãn Trường Ninh thật muốn mắng một câu: Ngươi không từng đọc sách không có người trách ngươi, nhưng lời này làm thế nào trong miệng ngươi đi ra, liền chó má không bằng như vậy!

Tôn Thiếu Bạch bị màn thổ lộ không biết xấu hổ này của muội muội, làm cho quẫn đến nhất thời nói không ra lời, Bạch Viện kia nghe xong cười ha ha nói:“Thật là, thật không nghĩ tới Doãn đại tướng quân thật sự là mị lực vô cùng nha, ngay cả nô nhi xấu như vậy đều bị ngươi hấp dẫn!”

Doãn Trường Ninh gặp nhiều trường hợp, thực còn chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, xem ra cổ ngữ nói thật sự không sai: Xấu nữ nhiều kỳ quái!

Doãn Trường Ninh nhất thời không biết trả lời Bạch Viện như thế nào, là khen ngợi cũng không phải, khen ngợi vậy khó coi chính mình, bị phụ nữ xấu như vậy nhìn trúng, tuyệt đối không phải chuyện gì đáng khoe ra; không khen cũng không phải, người ta mặt dày mày dạn muốn hầu hạ ngươi kìa, còn có ơn tri ngộ, không khen có vẻ mình bạc tình quả nghĩa!

Tôn Thiếu Bạch quẫn xong rồi, nghĩ muội tử này của hắn thật sự sốt hỏng đầu, vội nói:“Đại tướng quân, tiểu muội khẩu xuất cuồng ngôn, xin đại tướng quân không cần để trong lòng, hạ quan muốn mang tiểu muội về nhà điều trị một khoảng thời gian!”

Thất Thất vừa nghe vội nói:“Ca, tiểu muội không có bệnh, tiểu muội thật sự rất khỏe, tiểu muội không cần trở về!”

Tôn Thiếu Bạch vội nói:“Tiểu muội, nghe ca, trong nhà mọi người đang chờ ngươi, cùng nhau trở về với ca!”

Thất Thất lại cố chấp nói:“Ta không quay về, ta muốn hầu hạ đại tướng quân!”

Doãn Trường Ninh thấy nhân tiện nói:“Thiếu Bạch, nếu không như vầy đi, ngươi đem Tiểu Lăng ở tại chỗ này, bổn soái sẽ chăm sóc nhiều hơn, chờ nàng tâm tình bình thản một ít, ngươi lại đến đón nàng trở về!”

Bạch Viện cũng ý ở trong lời nói:“Đúng rồi, Thiếu Bạch, lệnh muội cũng không phải con nít, có yêu thích của chính mình, việc đó cũng là chuyện thường tình của con người nha!”

Doãn Trường Ninh nhìn Bạch Viện liếc mắt một cái chỉ kém không ném một câu cho Bạch Viện: Ngươi không mở miệng không có người nói ngươi câm!

Nhưng Doãn Trường Ninh vẫn là nhịn xuống, hắn cùng Bạch Viện quái gở công kích lẫn nhau, trong bông có kim, nhiều lần nói cạnh nói khóe, nhưng dù sao vẫn không có xé rách da mặt, công khai là địch!

Tôn Thiếu Bạch vừa nghe có chút không muốn, muội tử này của hắn rõ ràng là ở nơi này mới bị đạp hư thành như vậy, hắn làm sao còn có thể nhẫn tâm để muội tử ở lại cái hang sói hang hổ này, nhưng Tô Thất Thất bĩu môi, ngay cả tay cũng không cho hắn chạm vào, Tôn Thiếu Bạch chỉ phải trước theo như lời Doãn Trường Ninh, vì thế nói:“Vậy xá muội còn phiền đại tướng quân chăm sóc!”

Doãn Trường Ninh nở nụ cười một chút nói:“Đều là người trong nhà nói như vậy rất khách khí, Thiếu Bạch sau này còn cần cái gì, cứ nói cho bổn soái!”

Tô Thất Thất nghe xong rốt cục nhẹ nhàng thở ra, thực để cho Tôn Thiếu Bạch dẫn về nhà lão Tôn Đầu kia, tất cả cố gắng của nàng đều trôi theo dòng nước, Tôn Thiếu Bạch này xuất hiện không phải lúc, Quản Phong nghe Doãn Trường Ninh rốt cuộc đem Tô Thất Thất giữ ở bên người, trong lòng sốt ruột lại chỉ có thể thở dài, hắn làm thế nào cứ cảm thấy Tô Thất Thất đối với chủ tử của hắn cũng không lương thiện gì!

Thân phận Thất Thất thoáng cái từ nữ nô nhảy cấp làm em gái ruột của tòng quân Tôn Thiếu Bạch, tuy rằng là em gái tòng quân, nhưng tòng quân là tới đầu thành nên cũng không có gì sáng chói, lại bởi vì nàng cố trì, ầm ĩ nhiều chuyện chê cười như vậy, cuối cùng mới bảo lưu lại thân phận nữ nô. Người khác là cái dạng cảm giác gì Thất Thất không biết, chính nàng cảm thấy rất không được tự nhiên, vốn thân phận là một nữ nô, giờ lại đội cái vòng sáng em gái thiếu tướng đầu thành Tôn Thiếu Bạch, cái vòng này còn ở trước mặt Doãn Trường Ninh chung quanh tràn đầy chiến công này, thật sự có vẻ chẳng ra làm sao, ít nhất Thất Thất thường nghe được có người đối với nàng chỉ trỏ:“Đó cái đen đen kia, chính là em gái của Tôn Thiếu Bạch người tới đầu hàng đó!”

“A sinh trưởng thành cái dạng này, nghĩ huynh trưởng kia của nàng cũng không ra làm sao!”

“Khẳng định không ra làm sao nha, nếu là anh hùng hào kiệt làm sao có thể đầu hàng đây, ít nhất cũng không có cốt khí gì, dù sao Đại Kỳ hiện tại nhiều người, từ trên xuống dưới cũng chả ai có cốt khí, cũng chẳng trách!”

“Nghe người ta nói này kêu là Tôn Tiểu Lăng, còn từng vào hồng trướng!”

“A, cũng không sao, ta có vài cái huynh đệ đều…, cũng không ra gì, y như cái xác chết thôi!”

Thất Thất nghe những lời này, thực hận không thể tìm vách tường đâm chết cho rồi, tức nhất là, từ lúc cùng Tôn Thiếu Bạch nhận thức thân nhân sau, lại lần nữa bị Doãn Trường Ninh đánh trở về nguyên quán, mặc dù không kêu đi cho ngựa ăn, nhưng không còn gọi nàng qua hầu hạ nữa.

Tô Thất Thất ở trong lòng đem Tôn Thiếu Bạch mắng máu chó phun đầu, lại nhất thời vô kế khả thi!

Giằng co như vậy hơn mười ngày, Quản Phong chợt truyền nàng đến viện tử của Doãn Trường Ninh.

Thất Thất nghe xong vội chạy đến vào phòng Doãn Trường Ninh, một bên chạy một bên có chút bất an nghĩ Doãn Trường Ninh tìm nàng sẽ có cái chuyện không tốt gì, ở trong cảm nhận của Thất Thất, gặp Doãn Trường Ninh thật đúng là chưa từng có cái chuyện gì tốt.

Hai người thân binh đứng ở cửa, Thất Thất đến đây, cũng không quan tâm, Thất Thất chỉ phải cẩn thận đi lên trước nói:“Quân gia, tướng quân gia tìm Tiểu Lăng!”

Hai thân binh nhếch miệng một chút, Thất Thất thấy hai người không có ngăn cản mình, liền cẩn thận nhấc lên tấm mành vừa dày vừa nặng, nghênh diện đánh tới một luồng hơi nóng, thoáng cái toàn thân Thất Thất đều ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.