Yên Chi Trảm

Chương 70: Đồng Tiền công tử 3



Quản Phong lắc đầu, nhìn Doãn Trường Ninh bước lên xe mặt âm trầm muốn nhỏ nước, không biết Tô Thất Thất sao lại chắc chắn như vậy rằng nàng hai ngày sau có thể thoát nô tịch, xem cái kiểu này ước chừng thoát nô tịch xong chuẩn bị tiếp tục trở về làm nghề nghiệp trước kia.

Bạch Viện nhìn Tô Thất Thất không ngừng cùng Phương Trân Châu phân bua, liền cảm thấy buồn cười, trước kia hắn đối với Tô Thất Thất con người quái dị như vậy thầm mến Doãn Trường Ninh, có chút chán nản, lúc này lại cảm thấy Tô Thất Thất mặc dù xấu chút, cũng là một nha đầu có phần thú vị, cùng các nha đầu khác không giống nhau.

Thất Thất cuối cùng cáo biệt đi ra, vừa định lên xe, lại nghe Doãn Trường Ninh lạnh lùng nói:“Không phải rất có tinh thần sao, đi theo xe đi, từng sống ở chỗ nào, đừng làm bẩn xe bổn vương!”

Thất Thất vừa nghe hận không thể lập tức leo lên trên xe đem Doãn Trường Ninh từ xe ngựa xốc xuống, chỗ mình từng sống kia, hắn không phải vừa mới ở bên trong cùng người ta uống rượu nghe hát, ấp ấp ôm ôm, hắn làm sao lại không ngại chính hắn dơ bẩn, nhưng Thất Thất vẫn rất nhanh biện rõ ưu khuyết vị trí của mình, vì thế thu lại bàn chân đã nâng lên, cẩn thận theo sau xe ngựa, nghĩ “Bách hoa lâu” này cách đại tướng quân phủ thật là có một khoảng cự ly, cho dù chính mình mỗi ngày đều chạy ở bên ngoài, nhưng đoạn đường này hiển nhiên có chút không dễ đi!

Đi non nửa nén hương, Thất Thất chân bắt đầu đau, ngẩng đầu vừa thấy Quản Phong cùng những tùy tùng này đều cưỡi ngựa, đi đường dường như chỉ mỗi mình nàng, Thất Thất lại bắt đầu không có bất luận cái lực sát thương gì ở trong lòng đem Doãn Trường Ninh mắng máu chó phun đầu, trong bụng hăng hái kêu gọi: Lập tức giải ước, lập tức giải ước!

Lại đi thêm nửa nén hương, Thất Thất liền bắt đầu chơi xấu, ngồi xổm xuống đất nói nàng đi không nổi, Doãn Trường Ninh nghe xong cười lạnh nói:“Quản Phong, nàng đi không nổi, thì dùng ngựa kéo nàng đi, bổn vương đúng lúc ghét nàng đi chậm đây!”

Thất Thất từ lúc tiến vào quân trướng Đại Chu quốc kia, đã không ít khi bị người kéo qua, biết cái mùi vị kia, nghĩ mùi vị bị ngựa kéo kia nhất định sẽ không dễ chịu hơn bị người kéo, vừa nghe vội vàng đứng lên nói:“Nói đến cũng kì, nghe xong lời nói của Vương gia, bàn chân này nhất thời lại thoải mái lên, hơn nữa còn không thấy mệt!”

Quản Phong lắc đầu, những tùy tùng nhận thức Thất Thất này lơ đễnh, vểnh môi một chút, ai không nhận thức đều tò mò, thậm chí có chút nhịn không được nở nụ cười.

Thất Thất đi nóng lên, nhịn không được mở ra cây quạt vừa quạt vừa đi, Quản Phong thấy trên cái quạt kia thật sự viết “Đồng Tiền công tử” lại lắc lắc đầu, rồi nghe Doãn Trường Ninh nói:“Đem cây quạt rách của nàng kia đưa cho bổn vương nhìn một cái!”

Quản Phong liền vươn tay từ trong tay Thất Thất đoạt lấy cây quạt đưa cho Doãn Trường Ninh, Thất Thất không giành lại Quản Phong, liền trực tiếp bổ nhào vào trên xe Doãn Trường Ninh kêu lên:“Đem cây quạt trả lại cho ta!”

Doãn Trường Ninh thấy ngay mặt cây quạt viết “Đồng Tiền công tử”, mặt sau viết “Yêu nhất bạc”, mắng một tiếng:“Quân tử hảo tài, thủ chi có câu, còn không có gặp qua phụ nhân nào giống như ngươi vậy không có phẩm hạnh gì!” Lại nhìn đến khối ngọc bài dưới quạt kia cư nhiên bể một góc, lại tức giận, sớm biết như thế, lúc trước mình sẽ không để cho Lôi Nhân trả lại cho nàng, càng nghĩ càng tức giận, duỗi tay ra xé một cái nát bấy sau đó ném khỏi xe ngựa.

Nhìn cây quạt bị xé rách đón gió run lên vài cái liền rơi trên mặt đất, Thất Thất vội nhào qua nhặt lên cây quạt của mình, không ngừng khóc lên kêu lên:“Trả ta cây quạt!”

Doãn Trường Ninh lại nói:“Quản Phong cứ đi, nàng nếu không đi, thì dùng ngựa kéo trở về!”

Thất Thất thật muốn để cho Doãn Trường Ninh dùng ngựa đem mình kéo chết cho rồi, nhưng nghĩ cuộc sống tương lai sung sướng trong “Bách hoa lâu”, trong lòng vẫn là không cam, nàng chỉ phải ôm cây quạt nhịn nước mắt đuổi theo xe ngựa.

Đuổi đến vương phủ, Thất Thất hai cái đùi bủn rủn vô lực, vừa ho khan vừa ôm cây quạt rách ở một cái bồn hoa ngồi xuống, Lưu quản sự thấy Thất Thất biến mất nửa năm bỗng nhiên lại xuất hiện ở vương phủ, có chút giật mình, lại nhìn đến chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia, cùng Quản Phong tùy tùng, Lưu quản sự mới ý thức được là Doãn Trường Ninh đã trở lại, hắn sốt ruột, vội phân phó người đi sửa sang lại phòng ở, dụng cụ!

Doãn Trường Ninh xuống xe ngựa, thấy Thất Thất ôm cây quạt rách ngồi ở trên bồn hoa, trên mặt còn lộ nước mắt, lại dùng ánh mắt cực kỳ đối địch nhìn mình, vừa thấy mình nhìn nàng, Thất Thất lập tức liền đem ánh mắt chuyển đi, Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Quản Phong, để cho Tôn Tiểu Lăng tiến vào hầu hạ bổn vương!”

Thất Thất vừa nghe ném xuống cây quạt, dùng tay áo lau nước mắt một phen, có chút hiên ngang lẫm liệt đi vào phòng.

Gian phòng này của Doãn Trường Ninh, Thất Thất từng ở qua cũng không bao lâu, bất quá chỉ hơn một tháng, lúc ấy là mùa đông, cảm thấy ở bên trong ấm áp như xuân, hiện tại ngày nóng nực này đi vào vậy mà cũng mát mẻ thoải mái, nam bắc thông thấu, một thân mồ hồi bỗng chốc không còn, chỉ còn lại có hai chân sưng đến phát đau, lòng bàn chân nóng rát, đoán chắc là đã bị phồng rộp.

Thất Thất cố sức nhón chân đi vào phòng ngủ, Doãn Trường Ninh đã muốn ngồi ở trên tháp, Quản Phong đứng ở một bên, Lưu quản sự giống y như con chó cúi đầu khom lưng sai người đưa khăn, nước đá, trái cây, nước trà, sau đó một bên bẩm báo tình huống phủ tướng quân hơn một năm nay, một bên tự mình vì Doãn Trường Ninh quạt mát, Thất Thất nhìn trái nhìn phải trừ bỏ mình dường như không có một tỳ nữ nào, Lưu quản sự kia hiển nhiên đem chuyện mình nên làm làm luôn rồi, Thất Thất nhịn ho, nhìn đến khối nước đá kia, cũng không biết Lưu quản sự tại đây ngày nóng nực như thế này làm sao có thể chuẩn bị đến vật như vậy, Thất Thất vừa nóng vừa mệt, thật muốn đem khối nước đá kia ngậm đến trong miệng giải bực.

Doãn Trường Ninh rửa tay rửa mặt, súc miệng một chút, mới một lần nữa ngồi xuống, Thất Thất lại có chút hâm mộ nhìn tấm khăn kia, đem lau mồ hôi trên mặt hẳn là rất thoải mái.

Thất Thất nhìn Lưu quản sự cất khăn đi, tự đáy lòng bội phục Lưu quản sự, từng hầu hạ ngựa chính là một tay hạng nhất, không nghĩ tới hầu hạ người, cư nhiên cũng là một tay hạng nhất, xem ra tính nết người này cùng con ngựa ước chừng là có chút giống nhau, một khi thăm dò làm theo, người cùng ngựa giống nhau dễ hầu hạ, Thất Thất còn không có nghĩ thông suốt tính tình người này cùng con ngựa rốt cuộc khác nhau điểm nào, đã nghe Doãn Trường Ninh tên kia giả vờ giả vịt hỏi:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi hiện tại rất muốn thoát nô tịch?”

Thất Thất lấy lại tinh thần vội vàng gật đầu nói:“Hồi bẩm tướng quân gia, nô tỳ hiện tại muốn thoát nô tịch!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Thoát nô tịch? Rất muốn thoát nô tịch, bổn vương cũng muốn hỏi một chút ngươi dựa vào cái gì muốn thoát nô tịch?”

Thất Thất vừa nghe lập tức nhảy dựng lên nói:“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, ca ta có chiến công, ngươi cũng từng nhận lời hắn, làm sao lại lật lọng, ngươi… Ngươi làm sao có thể lật lọng!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Ta từng đáp ứng hắn, hơn nữa mà không chỉ một hai lần để cho ngươi theo hắn về nhà, nhưng ngươi không phải kiên quyết không rời khỏi vương phủ, bổn vương cũng quen có ngươi hầu hạ, cho nên hiện tại sao, bổn vương sẽ không cho phép ngươi thoát nô tịch!”

Thất Thất vừa nghe, Doãn Trường Ninh thằng nhãi này rõ ràng là mở to mắt mà nói dối, hắn quen có mình hầu hạ, hơn một năm này cũng không để cho mình hầu hạ, có làm sao đâu, kêu lên:“Ta muốn tìm Tôn Thiếu Bạch, ta muốn tìm Tôn Thiếu Bạch, để cho hắn đến chuộc ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.