Yên Chi Trảm

Chương 87: Tới lúc về Bắc



Trở lại tướng quân phủ không bao nhiêu lâu, đại công chúa lại triệu kiến Thất Thất một lần, ban cho mười lượng bạc, dặn dò chút sự tình, đơn giản chính là bảo nàng chú ý Doãn Trường Ninh nhiều hơn có thân mật hoặc nạp thiếp gì không, mọi việc cứ như thế hướng tới, thấy Thất Thất vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lại hứa hẹn một vài lợi ích, sau đó trở về Thượng Dần. Thất Thất chỉ hận còn chưa cho Y Phương từng khinh thường mình vài lần kia chút ít thủ đoạn, nàng ta đã theo đại công chúa đi rồi, ra khỏi phòng đại công chúa, Thất Thất liền đem mười lượng bạc ném tới trong nước, nàng tuy tham tài, muốn bán đứng Doãn Trường Ninh, nhưng chính là không muốn bán đứng cho đại công chúa kia!

Đại công chúa về Bắc không bao lâu, Quản Phong liền phân phó xuống dưới: Vương gia sắp sửa về bắc, nhanh chóng thu dọn này nọ!

Thất Thất vừa nghe Doãn Trường Ninh cũng muốn về bắc, xem ra chuyện Nam hạ kia thật sự là bỏ nhỡ, Đại Chu thật sự đáp ứng chuyện Đại Kỳ hòa thân, Thất Thất vừa tức vừa giận vừa vội, nhưng nàng một nô tài nho nhỏ vô lực ngăn cản chuyện đại sự như vậy, chưa tới một đêm Thất Thất gấp đến độ miệng đầy mụn mước, ngay cả cơm cũng ăn không vô.

Khi đại công chúa đi, không gió không sóng, Doãn Trường Ninh về bắc lại khiến cho gà bay chó sủa, thiếu chút nữa ngay cả tướng quân phủ cũng để cho Quản Phong hủy đi, Thất Thất nhìn cũng ước chừng hiểu được, cái kiểu này, Doãn Trường Ninh hẳn là thật lâu sẽ không trở lại, trừ bỏ thương tâm còn có chính là khó chịu, tuy nhiên ngẫm lại Doãn Trường Ninh đi rồi, mình lại có thể đi “Bách hoa lâu” sống cuộc sống môi giới mãn nguyện kia, tâm tình lại tốt hơn một chút.

Tuy có cuộc sống mãn nguyện hạnh phúc trong “Bách hoa lâu” đang chờ mình, Thất Thất cũng không nhảy nhót như dĩ vãng vậy, tìm một chỗ không có người ngồi yên, Doãn Trường Ninh này vừa đi sẽ bao lâu đây, là một năm hay là mười năm, hay là vĩnh viễn, mình chẳng lẽ cứ như vậy trông giữ tướng quân phủ này qua một đời, vậy mình còn cần báo thù hay không? Nếu không báo thù mình còn sống là vì cái gì?

Thất Thất nhìn những con cá đủ loại màu sắc trong nước, thậm chí cảm thấy mình nên giống mấy con cá kia thì thật tốt, chỉ biết ăn, cái gì cũng không cần nghĩ. Đang lúc say mê, chợt nghe có người nói:“Có chảy nước miếng hay không, muốn nhảy xuống bắt lên nấu ăn hay không?”

Thất Thất vừa quay đầu lại là Doãn Trường Ninh tên kia, đón gió mà đứng phong lưu phóng khoáng nói không nên lời, nghĩ tên này vài ba phen vũ nhục mình, Thất Thất càng thâm sâu cảm thấy hắn trừ bỏ phong lưu còn có chính là hạ lưu, nhất thời đứng ở nơi đó nói không ra lời, Doãn Trường Ninh thấy Thất Thất ngơ ngác nhịn không được trêu tức mở miệng hỏi:“Làm sao vậy, dùng ánh mắt như vậy nhìn bổn vương, chẳng lẽ đem bổn vương cũng trở thành cá?”

Một câu của Doãn Trường Ninh, làm cho Thất Thất phục hồi tinh thần lại, Doãn Trường Ninh thấy thần sắc Thất Thất không quá đúng, tiến lên đem Thất Thất nâng dậy, thực tự nhiên kéo vào trong lòng hỏi:“Làm sao vậy?”

Thất Thất hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, kích động đẩy Doãn Trường Ninh ra, vừa định nói “Vương gia xin tự trọng” mấy từ cũ, dường như cái này chẳng những không dùng được, ngược lại sẽ chọc giận Doãn Trường Ninh, mình vì câu này sẽ phải trả một cái giá rất lớn, vì thế lời nói vọt tới trên miệng Thất Thất vẫn cứng rắn nuốt xuống, Doãn Trường Ninh thấy lại khôi phục trêu tức nói:“Chẳng lẽ, bổn vương muốn về Bắc, ngươi thương tâm thất ý, nếu như vậy, ngươi nói ra, bổn vương có thể cân nhắc ở lại vài ngày!”

Thất Thất thoáng cái nhảy dựng lên, Doãn Trường Ninh vừa thấy nàng phất tay cũng quen nếp, duỗi tay ra cầm tay Thất Thất nói:“Toàn học với ai, không có hai phần khí lực, vẫn cứ thích động thủ!”

Thất Thất dứt khoát dùng đấu pháp cùng Nhị Ngưu đùa giỡn, rút tay không ra, liền cả người cùng tay cùng nhau đâm vào Doãn Trường Ninh, trước kia chỉ cần xuất một chiêu này, Nhị Ngưu lập tức sợ tới mức đứng ngay tại chỗ, sau đó nàng liền hung hăng giẫm lên, dùng sức giẫm Nhị Ngưu mấy cái, sau đó kỳ khai đắc thắng nghênh ngang mà đi, nhưng hôm nay một chiêu này rõ ràng dùng không tốt, người vừa xông ra, Doãn Trường Ninh duỗi tay liền đem nàng ôm đến trên người, còn để cho tư thế của nàng phi thường bất nhã cưỡi lên, Thất Thất đại quẫn, vội vàng muốn giãy dụa đi xuống dưới, Doãn Trường Ninh lại duỗi tay ra đem nàng đè lại nói:“Ta nói tiểu hắc nô, ngươi sao cứ thích cái tư thế phóng đãng chả ra làm sao này đâu? Tuy có chút phóng đãng, tuy nhiên bổn vương thích!”

Thất Thất tránh không ra, rõ ràng cảm thấy hai chân lại bị cái gì đó chống lên, tức giận đến khóc kêu:“Doãn Trường Ninh, ta hận ngươi, ta sớm muộn gì cũng giết ngươi!” Thất Thất lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, mặc dù đã nín miệng, nhưng vẫn đỏ mắt ngơ ngác giơ tay, Doãn Trường Ninh cũng sững sờ ở nơi đó, lực trên tay cũng buông lỏng vài phần, một hồi lâu mới hỏi:“Vì sao hận ta, có thể nói cho ta biết không? Ta không muốn nghe mấy lời rắm thúi vô dụng này!”

Thất Thất lại dùng sức giãy dụa xuống dưới, xoay người bỏ chạy, chạy đến một chỗ không người, khóc lên, càng khóc càng thương tâm, không những vậy còn kêu lên:“Mỗ mỗ, con hận bà, con hận bà, bà rõ ràng biết nàng là người xấu, nàng là người xấu, vì sao còn muốn để cho con đi với nàng!” Nói xong quỳ đến trên đất, một mực kêu gào, cuối cùng mãnh liệt ho đến cổ họng chợt ngọt, Thất Thất liền bất tỉnh nhân sự!

Mấy thứ gì đó của Doãn Trường Ninh đều trang bị tốt lắm, Lưu quản sự kia bởi vì một năm này tiến hành chăm sóc tướng quân phủ không tệ, cho nên được thăng chức, lần này cũng theo Doãn Trường Ninh về Thượng Dần, làm cho Lưu quản sự kia mừng rỡ điên cuồng, thân thể mới vài ngày liền mập thêm một vòng. Tuy rằng Thất Thất thật sự không nhìn ra hắn rốt cuộc đem chỗ nào chăm sóc tốt, nếu thế này cũng kêu là chăm sóc, Tô Thất Thất nàng cũng biết, hơn nữa nhất định sẽ làm không kém hơn Lưu quản sự kia!

Thất Thất nâng má một bên ho một bên nhìn Lưu quản sự vui vẻ sung sướng, Lưu quản sự ước chừng tâm tình tốt, vừa nhìn thấy Thất Thất đã lập tức đi tới nói:“Tiểu Lăng nha, ta sẽ theo Vương gia về bắc, sẽ phái người mới đến quản lý tướng quân phủ, không phải mỗi người đều dễ nói chuyện giống như ta vậy, ngươi vẫn là ít gây chuyện, làm việc nhiều chút!”

Thất Thất buông tay ho một tiếng mới cười nói:“Lưu quản sự cám ơn ngươi nhắc nhở, nô tỳ biết!”

Lưu quản sự người gặp việc vui tinh thần sảng khoái nói:“Tiểu Lăng cô nương, chỗ giống ‘Bách hoa lâu’ vậy vẫn là ít đi mới nhất, đó là chỗ đàn ông đi, ngươi một cô nương…,” Nói đến đây Lưu quản sự nhìn hắc cô nương Tô Thất Thất, sau đó đình chỉ:“Tóm lại, Tôn Tiểu Lăng, ngươi là người không an phận, tốt nhất có thể làm cho Tôn tướng quân đón về nhà đi, miễn cho ở bên ngoài gây chuyện sinh sự, về sau tự mình biết đi!”

Lưu quản sự nói xong vừa lúc lão nhân trông cửa Đông thấy hắn thăng chức, nịnh bợ mời hắn uống rượu, Lưu quản sự kia liền phe phẩy chân vịt cùng lão nhân kia đi rồi.

Thất Thất lại ho khan vài tiếng mới thoải mái một chút, mình tỉnh lại không phải bò trên mặt đất, mà là nằm ở trên giường, Thất Thất không biết mình làm sao có thể nằm ở trên giường, chỉ là sau khi tỉnh lại, lại ho ghê gớm, ho cả đêm, ngay cả ngủ cũng ngủ không được, Quản Phong để cho người ta đưa hai thang thuốc đến hầm uống, mới tốt chút.

Thất Thất cầm lấy cây quạt lụa “Đồng Tiền công tử, yêu chết bạc” kia nhìn một hồi, ngẫm lại cuộc sống tương lai của mình, cho dù không báo thù, cũng có thể không phải cô đơn đi! Tự mình biết bộ dạng này có thể sống mấy ngày cũng là xong rồi, nếu đã bất hạnh còn sống, nhất thời nửa khắc sẽ không chết được, vậy vì sao không làm cho những năm tháng còn thừa này sống đến khoan khoái, vui vẻ chút, cứ như cuộc sống ở Ô Y Hạng lúc trước vậy, vui vẻ mà đơn giản, nghĩ đến thấu triệt minh mẫn, Thất Thất mới mở miệng nở nụ cười!

Thất Thất nếu đã nghĩ tốt cuộc sống về sau của mình, liền thật sự an phận, thậm chí còn muốn để cho Tôn Thiếu Bạch đem mình chuộc ra ngoài, sau đó chu du xung quanh, bơi đến nơi nào đó, giống như cá trong ao kia vậy, vì thế ban đêm cũng ngủ an tâm, mụn nước trong miệng cũng tiêu mất, chỉ chờ mọi người ào ào đi rồi, mình cũng sẽ phóng khoáng đi chơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.