Tần quốc đã bắt đầu xuất binh,mà trong lòng tôi cũng dâng lên dự cảm xấu.
Một ngày, tôi nghe nói Yến Đan phái Kinh Kha cùng Tần Vũ Dương tiến đến ám sát Doanh Chính, trong lòng kinh hãi, bất chấp chưa mang giày liền chạy đến cung thái tử.
Yến Đan ở trên tháp đọc sách, gặp tôi tiến vào, cho lui xung quanh.
Tôi cả giận nói: “Yến Đan, huynh sử dụng hoàng kim ( vàng) tiện như rẻ mạt, đây là dùng tài vô đạo; huynh mang thiên lý mã cùng Kinh Kha nhắm rượu, đó là giậm chân giận dữ; mà nay huynh hủy đi món quà mà ông trời dâng tặng, sẽ chỉ làm lòng người trong thiên hạ trở nên lạnh giá! Huynh đem Kinh Kha tặng cho Tần vương, cho dù Kinh Kha lĩnh mệnh đi Tần quốc, hắn trong lòng chẳng lẽ đối với huynh không có hận ý?”
Yến Đan buông lơi sách, ánh mắt lướt qua đôi chân tôi, giữa lông mày có chút hờn giận.
“Cho dù Tần vương gặp chuyện bỏ mình, Tần quốc cũng sẽ không buông tay dã tâm thâu tóm lục quốc, ngược lại chỉ biết sử Yến quốc ta nhanh hơn thu nhận diệt...” Tôi còn chưa nói xong, liền bị Yến Đan kéo đến tháp, hai chân của tôi được chăn bông hắn bao lấy.
“Diêu Vân, chuyện thiên hạ đều có người trong thiên hạ ưu phiền...” Yên Đan lạnh nhạt thở dài, “Khi Yến quốc đưa ta giao làm con tin cho Tần quốc, khí thế sớm đã mất. Sớm muộn gì cũng diệt vong, vậy cho nó một lý do oanh oanh liệt liệt đi...”
Trong mắt chàng có vô hạn cô đơn, khiến tôi mở miệng, rốt cuộc nói không ra lời.
Mấy ngày sau, tôi và Yến Đan đưa tiễn Kinh Kha bên bờ sông.
Hai bờ sông lá gió mùa thu bay đầy trời, dòng sông cuộn chảy.
Tôi cùng với Yến Đan, còn có người sắp rời đi này, cũng như những chiếc lá mùa thu rơi trên dòng sồn này, bị cuốn đi không còn chút vết tích.