Cuộc sống của ta bây giờ vừa an yên vừa hạnh phúc.
Có vẻ khả năng kinh doanh của ta đã truyền lại cho Lý Vong Thần, ta định mấy năm nữa sẽ giao hẳn tửu lâu cho Vong Thần quản lý.
Nhưng một lần nữa cuộc sống của nhà ta lại bị đảo lộn. Bờ cõi phía Nam nổ ra chiến tranh, khắp nơi bạo loạn, hoàng đế phái quân đội đến bảo vệ biên cương.
Khi đại quân triều đình dừng chân nghỉ ngơi ở Giang Nam, ta mang hết lương thực còn trữ trong kho tửu lâu đến cho quân đội, không ngờ lại gặp được người quen.
Thập Thất nhìn lướt qua một lượt, bỗng trông thấy ta, huynh ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đến độ không thốt nên lời.
Bây giờ, huynh ấy đã được hoàng thượng phong làm Bình Tây hầu, là đại tướng quân Chu Thế Kỳ được bách tính ca ngợi. Vậy là hoài bão tuổi trẻ đến giờ đã thành sự thực.
Người đứng bên cạnh huynh ấy là nữ cải trang nam, vết thẹo dài bên má phải trông rất dễ sợ. Nhưng ta vẫn nhận ra người - Thục phi nương nương.
Khi dẫn hai người về đến nhà, ta trông thấy Lý Vong Thần đang dạy muội muội học.
"Con muội đây sao?" Thập Thất hỏi.
Ta gật đầu: "Con trai tên là Lý Vong Thần, con gái tên là Triệu Trường Lạc."
Thập Thất bế Trường Lạc: "Con là Trường Lạc phải không? Gọi bá bá đi con."
Trường Lạc còn bé hay sợ người lạ.
Lý Vong Thần dạy con bé: "Nhắc lại theo ca ca nhé, con chào bá bá ạ!"
Trường Lạc quấn ca ca nhất, con bé ngoan ngoãn gọi: "Con chào bá bá ạ."
Thập Thất nhìn Vong Thần: "Lý Vong Thần? Ông ngoại con là…?"
"Lý Đức." Đó là tên thật của Lý Bá.
"Vong Thần, con dẫn muội muội ra ngoài chơi nhé."
Ta rót trà mời Thập Thất và Thục phi.
Thập Thất cứ nhìn ta, định nói lại chẳng nói nên câu, rõ là nam tử hán mà lại len lén lau nước mắt.
"Xin lỗi Thập Thất." Ta biết trong lòng huynh ấy rất buồn.
Huynh ấy lập được công danh, nở mày nở mặt trở lại kinh thành, nhưng đã chẳng còn ai chia sẻ niềm vui với huynh ấy. Không biết Thập Thất buồn đến mức nào.
Thập Thất nghẹn ngào: "Muội sống có hạnh phúc không?"
Ta gật đầu, thốt lên tiếng lòng: "Hạnh phúc."
"Vậy là tốt rồi."
Thục phi trầm lặng nãy giờ cuối cùng cũng mở lời: "Ngưỡng mộ ngươi thật."
Ta cười: "Ta cũng ngưỡng mộ người, người không biết ta kính trọng người rất lâu rồi. Người đã làm được chuyện nữ nhân bình thường không thể làm được."
Ánh mắt ta dừng lại ở vết sẹo trên mặt Thục phi, ta hơi lo lắng nhưng chẳng dám hỏi.
Người không hề bận tâm: "Không sao, ta tự rạch mặt đấy vì sợ bị người khác nhận ra."
"Lần này Man Di xâm chiếm bờ cõi, đa số các đại thần đều nhất chí chọn cách hòa thân để đổi lấy sự an yên cho đất nước. Cảnh Hoa là đại công chúa, là lựa chọn đầu tiên cho việc hòa thân."
"Lục gia trấn giữ biên giới phía Nam đã quen với lối đánh của quân Man Di. Hòa thân ư? Ta phải đánh cho chúng không hòa nổi mới thôi!"
"Tiểu Lan có ổn không?" Ta hỏi.
"Tiểu Lan?" Thập Thấp nhíu mày, có vẻ không nhớ ra là ai.
Thục phi cười mỉa mai: "Làm gì còn Tiểu Lan nữa, chỉ còn Lan quý nhân của hoàng thượng thôi."
"Nàng ta không cứng cỏi được như ngươi, cũng không có tình nghĩa gì với hoàng thượng, nên tất nhiên, hoàng thượng không che chở cho nàng ta. Sau bao lần bị chèn ép, nàng ta đã lợi dụng chức vụ bò lên giường của hoàng thượng."
Ta thở dài. Ta hiểu rõ những gian truân của người hầu trong cung. Thôi, mỗi người có con đường riêng, hy vọng muội ấy không hối hận.
Những năm nay, ta ngộ ra rất nhiều điều. Nếu như hoàng thượng không có ý bảo vệ ta, có lẽ ta cũng khó mà sống sót được ở thâm cung.
Đại quân phải tiếp tục lên đường, Thập Thất và Thục phi không tiện ở lại.
Hai người sắp rời đi, Triệu Tư Tề và hai con vừa về. Đôi bên chào hỏi nhau, sau đó cả hai như hiểu ý nhau, không ai nói thêm gì.
"Ta dọn đồ xong cả rồi, mấy ngày nữa chúng ta xuất phát nhé?"
Triệu Tư Tề gật đầu: "Nghe theo nương tử."
"Sao lại phải chuyển đi?" Lý Vong Thần hỏi.
"Nơi này không yên bình, nhà ta về Tô Châu thăm viếng tổ phụ tổ mẫu của con."
"Ơ thế tửu lâu thì sao ạ?"
Ta cười: "Vẫn còn nghĩ đến tửu lâu à, đợi khi trở lại thì khai trương lần nữa."
Triệu Tư Tề gõ vào đầu thằng bé: "Mau đi xem có còn đồ gì cần mang theo không, con là chỗ dựa bảo vệ mọi người trên đường hồi hương đấy."
Về đến Tô Châu, nhà ta ở nhà tổ Triệu gia được nửa năm thì nghe tin quân ta thắng áp đảo, thế mạnh như chẻ tre, quân Man Di phải cầu hòa.
5 năm sau, Lý Vong Thần mở thêm mấy tửu lâu nữa, ta và Triệu Tư Tề thảnh thơi, nhàn hạ.
Hôm ấy, Triệu Tư Tề đang vẽ tranh cho ta và con gái. Bỗng nhiên, ta nghe thấy tiếng chuông báo quốc tang văng vẳng khắp các chốn, ta không kìm được nước mắt.
Trường Lạc lo lắng hỏi: "A nương sao vậy?"
Ta xúc động: "Lại một cố nhân nữa đi rồi."
"Ai vậy ạ?"
"Ngài ấy là...ngài ấy là..." Ta hướng ánh mắt về phía Triệu Tư Tề, đợi chàng trả lời giúp.
Ngài là hoàng thượng, là Kỳ vương, nhưng ngài tên là gì?
Ai dám gọi thẳng tên ngài, vậy nên ngài tên là gì?
Triệu Tư Tề đuổi khéo Trường Lạc ra ngoài: "Con ra xem ca ca về chưa?"
Chàng ôm ta, dịu dàng đáp: "Ngài là Văn Bác Lễ, hoàng đế của Đại Lương. Cố nhân không còn, nhưng nàng vẫn còn ta, ta sẽ luôn ở bên nàng."