Yến Hoài Tích

Chương 33: Đêm quyết chiến (hạ)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Triệu Thụy Lam ghìm cương ngựa ngay phía trước doanh trại quân Liêu, kỵ binh gầm thét vượt qua người anh ta. Ánh lửa sáng rực, bụi đất thổi tung tứ phía, móng ngựa hỗn loạn, tiếng sát phạt vang lên rung trời.

Tôi cũng theo chân lính cầm cờ hướng về phía trước.

Khói lửa xung quanh khơi dậy ý chí anh hùng vốn chẳng được bao nhiêu trong máu tôi, nhưng lại thấy xúc cảm dạt dào. Quả nhiên là sứ mệnh trời ban, ông trời muốn tôi xuyên qua, thì ra là để tôi phá tan quân Liêu, bình định quần hùng, thống nhất Trung Nguyên! Oa ha ha ha! Giải phóng toàn Trung Quốc!

Cho đến khi một mũi tên bắn lén sượt qua da.

Lập tức quay phắt lại ngược hướng với thiên quân vạn mã, nhanh chóng trở lại phía sau Triệu Thụy Lam. Tình hình chiến đấu rất chi là nguy hiểm, cho nên phải lấy việc bảo vệ an toàn cho thủ trưởng làm nhiệm vụ hàng đầu.

Triệu Thụy Lam dùng đôi mắt đen láy đượm ý cười nhìn tôi, tôi bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, lấy ra tư thế trung tâm hộ chủ.

Lúc này quân Liêu đã dàn trận nghênh chiến, nhưng vẫn chậm hơn nửa nhịp, thế nên khó có thể ứng biến —— Đội quân người ngựa Kỳ Quốc sắc bén như gió, thoáng cái đã chia trận địa làm hai nửa.

Kỵ binh múa đao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khí thế mạnh mẽ. Một khi đã nhảy vào quân địch, gặp người chém người, mở ra một con đường máu thênh thang. Trận cước của Quân Liêu lập tức trở nên lỏng lẻo, sau đó hàng quân tán loạn hết cả.

Lúc trước đội hình thoạt trông còn có vẻ chỉn chu, sau đó bị quân binh Kỳ Quốc lấy khí thế kinh người đánh đến, lại còn là bị tập kích. Nhất thời, chỉ cảm thấy trong đêm tối, một trận hỗn chiến xảy ra, chẳng biết là ai giết ai nữa.

Quân Liêu đáng thương vốn là hổ là sói, nhưng đến khi lâm trận chủ tướng chợt tang, lại bị đánh lén đêm khuya, tấn công bất ngờ, thật sự trở tay không kịp, nhân tâm rối loạn.

Tôi co đầu rụt cổ phía sau Triệu Thụy Lam, nương theo ánh lửa, nhìn thấy rất rõ. Chỉ là trong không khí nồng nặc mùi máu, quyện lẫn với mùi dầu hỏa, mùi bụi đất, kích thích trái tim của một kẻ theo chủ nghĩa quốc tế cộng sản yêu hòa bình, và cả dạ dày của anh ta nữa.

Đột nhiên có mật thám tới báo, nói rằng chủ tướng quân Liêu Tiêu Tịch Lạp không tham chiến, mà lại mang theo quan tài của tên thiên tài quân sự xui xẻo bị một mũi tên của Cảnh Ngôn bắn chết, dưới sự yểm hộ của mấy trăm thân binh, từ trong loạn quân cướp đường mà ra, vội vã trốn về phía đông.

Gương mặt tuấn mỹ của Triệu Thụy Lam không một chút biểu cảm, phất tay gọi một tướng lĩnh đi theo, thấp giọng phân phó vài câu. Một lát sau, liền thấy có mấy trăm kị binh từ hai cánh lao qua, hướng thẳng đến phía đông. Đội kị binh này không giống với đội quân xung phong múa đại đao kia, vừa phóng ngựa chạy như điên, vừa bắn tên loạn ra chung quanh. Có mấy Liêu binh đang đánh nhau kịch liệt, tránh không kịp, bị một tên xuyên tim.

Tình hình chiến đấu lúc này, nhìn như quân Kỳ chiếm thế thượng phong rất lớn, nhưng trong quân Liêu vẫn có những tướng sĩ thiện chiến kiêu dũng, phá tan vòng vây, thế tiến công tựa cuồng phong, hướng về phía chúng tôi phản giết.

Triệu Thụy Lam đột nhiên không đanh mặt nữa, cười nói, “Tới đúng lúc lắm. Hòa Nhân, ngươi đi.”

Có lệnh truyền xuống, điều ra rất nhiều bộ binh, thì ra là cung tiễn thủ, hô một tiếng xếp thành hàng, bức tường người này phải dài đến mấy trăm mét. Kéo căng cung, lẳng lặng chờ.

Lại có một đội bộ binh khác, mỗi người vác một tấm khiên vừa cao vừa dày phát khiếp, che trước các cung tiễn thủ.

Chờ Liêu binh đến tầm bắn, tướng lĩnh ra lệnh một tiếng, lập tức bắn tên. Loạt này vừa dứt, lại đến một loạt khác tiếp nối, bắn xong thì cúi xuống dưới tấm khiên yểm hộ, lắp tên kéo cung, rồi lại bắn về phía trước.

Lặp đi lặp lại.

Lập tức đội tiên phong của quân Liêu người ngã ngựa đổ, trận pháp đại loạn.

Nhưng có mấy kẻ hết sức dũng mãnh, cách chúng tôi chưa tới hai mươi mét. Triệu Thụy Lam xoay người xuống ngựa, cũng tóm lấy tôi, nhét vào sau tấm khiên, nói một cách hung dữ, “Đồ ngốc không được nhúc nhích.” Lại nói với một vị tướng lĩnh trẻ tuổi, “Ngươi trông hắn.”

Rồi thả người lên ngựa, dẫn mấy trăm thân binh, vung tay hô to, sát nhập vòng vây của quân Liêu, cứ như vào chỗ không người.

Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.

Sao… sao lại có thể, có thể ném tôi xuống như vậy chứ!?

Tôi nhìn trộm tiểu tướng kia, anh ta mở hai mắt trừng tôi lom lom.

Tôi giận, “Ta không cần người bảo vệ.” Sau đó bèn tìm quanh, nhặt được một tấm khiên tương đối nhẹ, buộc chặt mũ giáp, bò lại lên yên ngựa.

Anh ta vội vã kéo lấy cương ngựa, “Ngươi làm cái gì đấy?”

“Lao vào chứ sao!”

“Không được,” anh ta lớn tiếng nói, “Tướng quân bảo ta trông ngươi!”

Tôi nóng lên, còn lằng nhằng nữa thì mất dấu của Triệu Thụy Lam mất. Tôi nào phải loại người lúc nào cũng phải theo sát lãnh đạo đâu, nhưng chắc Triệu Thụy Lam cũng không ý thức được, kỳ thực đi theo anh ta mới là an toàn nhất, anh ta có bộ đội cảnh vệ mà!

“Chúng ta xông vào đi, thế thì ngươi ngươi cũng vẫn có thể trông được. Ngày lập công, ai lại cam lòng lạc hậu đâu?”

Tiểu tướng kia chắc cũng mới khoảng đôi mươi, cái tuổi này, mê nhất là lập được công to. Nhìn ra được, anh ta rục rịch rồi. Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, hai đứa dùng ánh mắt mà ra được cái quyết định lớn mật. Anh ta đi trước mở đường, tôi đuổi theo Triệu Thụy Lam.

Có lẽ là thật sự giết mở đường máu, một đường chạy băng băng vậy mà chẳng có lấy một ai ngăn cản. Đuổi theo sau Triệu Thụy Lam không lâu, quân Liêu đã bắt đầu tán loạn tứ phía. Tiếng vó ngựa lao nhanh, quanh tai toàn là tiếng gào la xé giết.

Tiếng kêu gào này không chỉ của quân Liêu bại lui, gần kề tuyệt cảnh, mà còn có cả tiếng kêu không cam lòng và thê lương của quân Kỳ Quốc. Âm thanh hòa vào ánh lửa lập lòe trên vùng đất bằng phẳng, tựa như tiếng yêu ma vọng lên từ nơi sâu nhất của địa ngục, quỷ quái quỷ oán, khiến cho lòng người run sợ, rồi lại chua xót vô ngần, chỉ cảm thấy đây là quỷ vực của nhân gian, sống chẳng bằng chết.

Triệu Thụy Lam một đường hạ lệnh phóng hỏa thiêu doanh, còn bản thân dẫn theo mấy nghìn kỵ binh, hướng về phía quân chủ lực nước Liêu lui quân —— cũng là hướng chủ tướng quân Liêu đào tẩu —— đuổi theo.

Trong đội kỵ binh đó, tôi nhìn thấy Mã Trọng Nguyên.

Quân Liêu vì chủ tướng đi trước bỏ chiến, nên đã không còn hàng ngũ gì nữa, căn bản không thể nào phản công được, để có thể nhanh chóng rút lui, đành phải ném lại trên đường quân nhu, bỏ ngựa, vứt lại đồ vật cướp được khi xâm nhập thành trì phía nam.

Dù sao cũng là đêm tối, dù có đuốc chiếu sáng, thì quân Kỳ đuổi theo cũng bị va đập một chút, thậm chí có mấy con ngựa chạy nhanh bị vướng phải xe mà quân Liêu vứt lại, khiến cho một binh sĩ lộn nhào, nhất thời không đứng lên được. Thế nên liền có người đi chậm lại, thậm chí còn cẩn thận vòng qua.

Mã Trọng Nguyên cũng giảm bớt tốc độ, đi rất cẩn thận.

Triệu Thụy Lam đột nhiên ngừng lại. Tôi vốn cũng đi không nhanh, nghi nghi hoặc hoặc chạy ra sau anh ta, ghìm cương ngựa. Chợt thấy một ánh đao lóe lên trong màn đêm, tựa như một tia chớp, chặt đầu Mã Trọng Nguyên.

Đầu người theo quán tính, lăn long lóc xuống một bên, đầu tóc rối bù. Máu tươi phun ra từ đoạn cổ còn lại, thi thể chậm chạp ngã từ trên ngựa xuống, rơi mạnh xuống mặt đất, tiếng vang bị tất cả ồn ào che đi. Mấy ngàn kỵ binh lại dường như không thấy cảnh đó, vó ngựa tựa cuồng phong bước qua xác chết, như là đạp qua một mảnh vải rách vậy.

Tôi chỉ cảm thấy cả trời đất nhuộm sắc máu đỏ tươi, cổ họng không biết nghẹn cái gì, phun chẳng ra, nuốt chẳng xuống, nói không nên lời, chỉ biết trợn to đôi mắt, tay chân bắt đầu không thể khống chế được mà run rẩy.

Lưng được một bàn tay vững chãi đỡ lấy, là Triệu Thụy Lam.

Anh ta cưỡi con Chiếu Dạ Bạch dính sát vào ngựa của tôi, vươn tay ra, nhìn tôi, lại không nói tiếng nào.

“Báo tướng quân!” Có người cao giọng nói, “Có một đô úy, ham tài bảo của quân Liêu, hiện đã bị chém đầu rơi ngựa!”

Triệu Thụy Lam gật gật đầu, “Y theo quân pháp, lập tức giết, làm tốt lắm.”

Tướng lĩnh kia múa đao hô to, “Trước trận chiến tướng quân chấp pháp như núi! Ta cũng phải mau mau lập công báo quốc mới được!!”

Mọi người lập tức gào lên “Giết, giết”, phi ngựa chạy như điên, khí thế hung hăng, hủy thiên diệt địa.

Còn tôi giống như đột nhiên bị hút hết tất cả sức lực, vô thức thúc vào bụng ngựa, hốt hoảng mơ hồ chạy theo họ.

Chạy không biết bao xa, mới dần dần hồi hồn, trong lòng cảm thấy bi thương.

Kể ra tôi cũng không hận gã ta cho lắm. Dẫu có làm thân tín của vương tộc không ai bì nổi, hay là tướng lĩnh của hùng quân tiếng tăm lẫy lừng, cũng chẳng phải chết trận, lại trong một đêm biến thành thi thể bị người ta đá tới đạp đi trên chiến trường. Đế vương ái tướng, trọng thần nòng cốt, phú khả địch quốc, nổi danh thiên hạ.. Thì ra ngàn vạn lời thề son sắt, hứa hẹn với trời cao, lại chẳng thắng nổi một đao kia.

“Quan trường đáng sợ biết bao, phong ba đột nhiên trỗi dậy. Chỉ nghe trước kiệu tiếng ca xướng ồn ào, cũng biết tâm loạn như ma, kết quả là không chèn ép. Chỉ một thoáng khai mĩ thiếu dệt hoa trên gấm, bỗng dưng bị hất xuống ngựa…”

Lạnh thấu tận xương.

Đuổi, đuổi mãi, Liêu quân bị triệt đường chạy, nhân số càng đánh càng ít, đại thế đã mất. Nhưng ngoại trừ đầu hàng, bị bắt, bị giết, bị dẫm đạp mà chết hoặc thoi thóp vài hơi, thì vẫn còn mấy ngàn tán binh, trốn về phương Bắc.

Triệu Thụy Lam không chịu dừng tay, đuổi theo một đường. Tôi theo được nửa đường thì vòng về, cũng chả chào hỏi gì, một mình uể oải quay lại.

Một hồi huyết chiến, sắc trời đã sáng, thấy có mấy lính Kỳ quân sau khi đánh nhau kịch liệt thì đang dọn dẹp chiến trường. Doanh trại quân Liêu đã thành tro tàn, thi hài khắp nơi, vết máu loang lổ, giữa sông cũng đầy xác chết trôi.

Tôi gần như đã chết lặng, nhìn như không thấy, cả đầu chỉ đặc sệt suy nghĩ Cảnh Ngôn đi đâu rồi?

“Cảnh Ngôn… Cảnh Ngôn…” Tôi nghẹn ngào gọi.

Cảnh Ngôn cậu ở đâu!?

“Cảnh Ngôn!!”

“Cảnh Ngôn!!”

“Cảnh Ngôn…” Tôi dùng tay không đào xác, chỉ sợ kẻ bị đè dưới đống máu chảy đầm đìa kia chính là Cảnh Ngôn ngốc nghếch của tôi.

Chật vật tìm cả một đường, khắp người vấy đầy máu tươi, nước mắt giàn dụa, khóc không thành tiếng.

“Cảnh Ngôn!!” Tôi quát, “Cảnh Ngôn! Tiểu súc sinh! Ngươi đâu rồi?!”

Đột nhiên có một đôi tay lạnh lẽo vòng qua vai tôi, ôm chặt muốn chết, cả người run rẩy nghẹn ngào ra tiếng.

Tôi quay lại liền thưởng cho cậu ta một tét bánh to đùng, “Thằng nhóc thúi!” Tôi gào lên, “Ngươi muốn dọa chết ta à?!”

Ông đây lo lắng cỡ nào mi có biết không?!

Trên gương mặt trắng như tuyết của cậu nhóc be bét máu, lưỡi kiếm bị cong, quân phục vốn màu xám cũng bị nhuộm thành màu đỏ đen. Đôi mắt xinh đẹp giật mình trợn lên nhìn tôi, sau đó nước mắt cuồn cuộn, nhỏ xuống gương mặt dính đầy máu tươi. Rốt cuộc nhịn không nổi nữa nhào vào ngực tôi, mỗi tội còn cao hơn tôi cả nửa cái đầu, đành phải ôm cổ tôi gào khóc, “Tiểu Yến, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái rắm!” Tôi oán giận nói.

“Thật xin lỗi…”

“Đi! Về nào!”

“Ừ…”

……

Được rồi, chiến tranh chính là chiến tranh. Máu tươi, chết chóc, âm mưu, phản bội.

Nhưng Cảnh Ngôn không chết, Triệu Thụy Lam không chết, tôi không chết, Bách Lý Du bị tôi trói gô trên bàn trong doanh trại Kỳ quân cũng không chết…

Tôi đã cảm thấy mĩ mãn rồi.

Hả?

Cái gì cơ? Thiếu một người á?

A! Văn… Văn cáo già đâu rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.