Yến Hoài Tích

Chương 35: Cái này, có tính là h không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu



Tôi đột nhiên hắt xì một cái, sau đó nói với Triệu Thụy Lam, “Xin lỗi, cảm lạnh mất rồi. Ngươi nói gì ấy nhỉ?”

Người đẹp cười cười nhìn tôi, “Ta nói Lý…”

“Hắt xì!”

Triệu Thụy Lam lập tức xoay người đè lên tôi, ngón tay thon dài mềm dẻo bóp mũi tôi, “Có giỏi thì hắt xì thêm cái nữa đi.”

“A hông hải Oài Hi.”

“Người chạy khỏi Lý gia ba tháng trước là ai?” Người đẹp không buông tay.

“A hông iết.”

“Ngươi không biết?”

“Ưm.”

“Không biết thật không?”

“Ưm!”

Người đẹp lại vươn thêm một bàn tay nữa bịt miệng tôi, cười gian ám chỉ cho mi ngạt chết luôn đi. Tôi đành phải “A a” xin hàng.

“Ngươi cũng cài người vào Lý gia à?”

Người đẹp cười nhạt không đáp.

… Thằng cha này đáng sợ ở chỗ tua rua của ổng vươn đến hết các mặt xã hội rồi, lúc nào cũng có thể chỉ vào mi nói: “Cẩm Y Vệ, bắt lấy.”

Tôi trầm mặc một lúc, sau đó hỏi, “Ta nói ta không phải Lý Hoài Hi, ngươi tin không?”

“Tin.”

“Hả?”

“Chuyện thuộc hạ của mình nói, ta luôn tin, ngươi nói không phải, thì là không phải.”

Tôi quả thật rất muốn khen cái thái độ nói dối không hề lo lắng không chút chậm trễ này của anh ta.

“Ta còn mong là ngươi không phải.” Mỹ nhân nhẹ nhàng vén tóc mái, “Xuống tay với con thứ của Xu Mật Viên không hay lắm, nhưng nếu là Tiểu Yến lai lịch không rõ, vậy thì quá tốt rồi.”

Tôi giận, mẹ nó chứ anh trước sau quanh co lòng vòng trải chăn nhiều như vậy, cuối cùng chỉ để lấy được hai chữ “Không phải” trong miệng tôi thôi.

Mẹ kiếp tôi cũng khó có khi hồ đồ mà triển lãm bản sắc dũng mãnh một lần!

Tôi nhảy dựng lên, ngồi trên người anh ta, hỏi, “Ngươi đã từng bị đè chưa?”

“Hả?” Anh ta trợn tròn mắt.

“Ta dù sao cũng là Tiểu Yến không rõ lai lịch, ngươi để ta đè một lần cũng có sao đâu.”

“Ồ?” Người đẹp đầy hứng thú, “Ngươi sẽ sao?”

“Thử đi rồi biết.”

Tôi sốt ruột cởi áo anh ta, ừm, da tốt ghê, ồ, dáng người cũng đẹp ghê, không tồi không tồi. Người đẹp cũng không cản lại, chỉ mỉm cười nhìn tôi, tôi bị nhìn đến dựng hết cả lông tơ, động tác tay chậm dần lại.

Anh ta nhướn mày, nói, “Sao lại dừng rồi?”

Được lắm! Có chí khí! Thấy anh phối hợp đến vậy, ông đây cũng theo đến cuối luôn!

Tôi cũng cởi. Mùa hè ăn mặc mỏng manh, cởi áo ngoài ra, chỉ còn một tấm áo lót mỏng, nghĩ nghĩ, cũng cởi nốt, lấy quyết tâm đi làm cách mạng.

Tôi gấp gáp nhào lên, nhác thấy nụ cười của anh ta, lại bị dọa ngừng lại.

Sao lại cảm thấy trên lưng lạnh lạnh dựng lông tơ nhỉ?

“Hửm? Sao lại dừng rồi?” Người đẹp da thịt như ngọc, nụ cười câu hồn.

Đừng có gấp, tôi xốc lại tinh thần lần nữa.

“Tới đi.”

Ôi chao, thiên tiên hóa người, cái kiểu cười này, cái kiểu khiến cho người ta muốn đè ngay lập tức này thật là, thật là, thật là… đáng sợ quá đi!

Không đúng! Không đúng! Tôi toàn thân trên dưới từng cái tế bào mẫn cảm đều cảnh cáo: Nguy hiểm! Mặc quần áo vào! Xuống giường! Xỏ giày! Trốn!!

“Tới đi, thật là, ngươi còn đợi gì nữa?” Anh ta vờ như lơ đãng vòng tay lên eo tôi, kì thật lại ghìm chặt lại, khiến tôi không thể động đậy.

Mồ hôi lạnh trên đầu tôi cuồn cuộn chảy xuống: Theo phong cách của anh ta, hôm nay nhất định không thành công, chắc chắn phải hi sinh thân mình rồi.

Có anh em nào đến cứu tôi với ——

Tôi sờ sờ tay anh ta, “Tướng quân, trời nóng quá nhỉ. Tay của ngươi cũng nóng quá ha.”

Ánh mắt anh ta đầy mị hoặc, “Nếu ngươi thấy nóng ta có thể buông tay, nhưng ngươi cố ý nói lớn như vậy, bên ngoài lều cũng có thể nghe thấy đấy.”

Tôi gần như là gân cổ lên gào, “Ha ha! Tướng quân thật biết nói đùa, ta nào có lớn tiếng đâu.”

Anh ta đột nhiên nới lỏng tay, “Ồ?”

Tôi đột ngột vùng dậy, ôm quần áo nhảy xuống giường, mới chạy được một bước, mắt cá chân đã bị tóm lại, còn chưa kịp ngã, đã bị kéo về trên giường.

“Sao lại muốn đi thế?” Người đẹp nắm chặt tôi, bày ra gương mặt tươi cười ngọt ngào.

Cách anh ta không đến 5cm, đối diện gương mặt tươi cười quỷ dị. Tôi nói, “Ai muốn đi đâu, tại bất cẩn ngã thôi.”

“Nhưng mà ta chờ đến sốt ruột rồi.”

“Ôi, ôi, tới ngay đây. Ngươi cởi… cởi đi.”

“Quần?”

“Hả? Ừ.”

“Ồ,” người đẹp cười không có ý tốt, thật sự bắt đầu cởi áo tháo đai lưng, một bàn tay lại tóm chặt lấy mắt cá chân tôi không chịu buông.

Đừng cởi, đừng cởi, còn cởi nữa là tôi cũng xong đời thật đấy!

Có nên giãy chết lần nữa không nhỉ?

Đến rồi… không còn kịp nữa rồi… Người đẹp đã phóng qua đây rồi…

Tôi oa oa, “Không phải là để cho ta đè sao?”

“Ô?” Anh ta cố ý nhíu mày, “À… Nhưng ta từ đầu tới cuối còn chưa nói một chữ ‘được’ đâu.”

……

Các đồng chí ạ, là thế này, ông bị phản công.

Căn cứ vào nguyên lý của động cơ.

Động cơ nhiệt có bốn xung trình: xung trình hút khí, xung trình áp súc, xung trình làm công, xung trình thải khí.

Vận động pít-tông, chuyển hóa cơ năng thành nội năng, ở đầu xung trình, buji đốt lửa, nhiệt lượng đẩy pít-tông, nhiệt năng chuyển hóa thành cơ năng.

Phương hướng vận động của pít-tông là từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới.

Hoàn thành một vòng tuần hoàn, pít-tông lại lặp lại vận động lần hai, trục cong liên tục chuyển động.

Tiếp tục tuần hoàn, tiếp tục tuần hoàn, tiếp tục tuần hoàn…

(cái quái gì đây…)

……

Cảm ơn đã xem đoạn phim H xuất sắc mà đắng cay này.

Eo tôi đại khái là đã gãy rồi.

Hôm sau, nằm rên hừ hừ được nâng lên xe ngựa. Văn cáo già liên tục cười đểu, tôi ngay đến cả sức để lườm anh ta cũng chẳng còn.

Chỉ là không dám nói cho hai tên ngốc kia biết. Thấy bọn họ ở bên cạnh cưỡi ngựa vô ưu vô lo, hi hi ha ha, ôi… Thế đã thỏa mãn rồi.

“Hầy,” Văn cáo già leo lên, “Cảm thấy thế nào?”

“Ha ha!” Tôi cười lạnh lùng, “Sướng muốn chết!”

“Nhìn cái tư thế nằm bò này của ngươi, hình như cũng không có sướng đến thế!”

Tôi lập tức đổi sang tư thế quý phi, làm động tác nâng tay chống má, “Thật sự rất sướng.”

“Ồ,” cáo già đảo mắt, “Tiếc ghê.”

“Cái gì?”

Anh ta sán lại gần, hạ giọng, “Thật ra ta có thừa chút thuốc mê, vốn định tặng cho ngươi. Nếu ngươi không cần, thế thôi quên đi vậy.”

“Đưa đây.” Tôi vươn tay.

“Sao? Lại cần hả?”

“Ừ. Để tăng thêm chút tình thú trên giường.”

Anh ta cười đến là dâm, “Khéo ghê! Tư tưởng lớn gặp nhau rồi.”

Thì ra là một gói giấy nhỏ, thuốc bột, mùi lạ.

“Còn tác dụng không đó?”

“Còn! Người bán thuốc nói dùng được mười năm cơ. Đây là năm đó ta tìm khắp kinh thành mới mua được đấy.”

“Hạ thế nào?”

“Ha hả,” anh ta che miệng, “Nước trà, canh cháo, đều được.”

Tôi nắm chặt tay anh ta, “Anh em tốt.”

“Ôi… Khách sáo rồi, hai ta là quan hệ gì cơ chứ, đồng sinh cộng tử cơ mà.”

Triệu Thụy Lam! Hừ hừ hừ hừ…

Hừ hừ hừ hừ… Há há há há… Ha ha ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.