Nơi Tiêu Nguyên là một quán bar mới ở trung tâm thành phố, môi trường rất tốt, gần đây mời mấy ban nhạc Pháp đến biểu diễn, bầu không khí náo nhiệt.
Cố Kỳ đi lấy bánh ngọt, cho nên hắn cùng Diệp Hòe đến cuối cùng. Dù cả hai người chân dài như nhau lại phối quần áo tương tự nhau, nhưng một người lại tùy tiện lộ liễu, một người dịu dàng nội tâm, bình tĩnh bước qua đám đông, Đại Viên sửng sốt một chút, không thể lí giải nổi cảm giác kỳ lạ trong lòng..
“Nhìn, có phải bánh fondant (Bánh fondant gồm có cốt bánh bông lan / gato cùng kem bên trong, sau đó được phủ thêm 1 lớp fondant láng mịn mượt mà ở bên ngoài bao trùm toàn bộ bánh) của bổn thiếu gia còn tốt hơn cả bánh cậu chọn không?” Cố Kỳ mở hộp, phía trên bánh ngọt có một cây hòe lớn đứng thẳng, dưới tàng cây là những bông hoa hòe màu vàng nhạt, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy trên nhánh cây có một hình người nho nhỏ bằng Socola.
Nam sinh tổ chức sinh nhật không cần nhiều nghi thức như con gái, Diệp Hòe tùy tiện chụp vài tấm kỷ niệm rồi cắt bánh ngọt, Tiêu Nguyên mở rượu, mấy người cùng nhau chạm cốc, coi như chúc mừng xong.
Cố Kỳ nhanh tay, chộp lấy miếng sô cô la cho Diệp Hòe, lặng lẽ ghé vào lỗ tai y nói: “cậu xem nó rất giống cậu hay không, vốn là tớ là muốn là hai người cơ.”
“Khá giống đấy…” Diệp Hòe liền đưa miếng socola hình người đến bên miệng hắn, “Vậy thì cho cậu ăn.”
Nói xong hai người đều dừng lại. Diệp Hòe cúi đầu ăn miếng bánh trong đĩa, Cố Kỳ quay đầu nhìn về phía sân khấu, trong miệng cắn sô cô la, trong đầu tất cả đều là gương mặt đỏ bừng của Diệp Hòe.
Tám người họ đã chơi vài vòng trò chơi, hoạt bát náo nhiệt như những đứa trẻ to xác. Tiêu Nguyên nhìn sang, mỗi người đều cười vui vẻ, mà hai người kia, cười vô cùng ăn ý.
Điều này đã xảy ra từ khi còn học cấp ba, bọn họ tụ tập cùng một chỗ thì sẽ trêu chọc lẫn nhau, nói chuyện hăng say ồn ào, mà Cố Kỳ và Diệp Hòe, ngay cả khi không có tương tác, không cần bất kỳ cuộc đối thoại nào, nhưng lại khiến người cảm thấy được, không có cách nào dung nhập, dù nhiệt tình đến đâu, bọn họ sẽ không thay thế được một trong hai người và trở thành một người bạn như người kia.
Liền uống thêm vài ly nữa, mấy người bạn khác đã đến sảnh chính quán bar, Tiêu Nguyên cũng lôi kéo Diệp Hòe đi khiêu vũ, Cố Kỳ hơi nhướng mày, Diệp Hòe sợ hắn muốn nói gì, thẳng thắn kéo hắn lên luôn.
Người một nhiều, bọn họ dễ dàng bị tách ra, thêm vào Cố Kỳ vốn lười biếng không ham thích nhảy nhót, ba người chỉ còn dư lại Tiêu Nguyên mang theo Diệp Hòe chơi.
“Chúng tớ đi phía trước tìm bọn họ, cậu đừng lo lắng Cố Kỳ, cậu ấy tùy tiện đứng ở nơi ấy cũng sẽ có người tới mời cậu ấy chơi thôi.” Tiêu Nguyên phân tích suy nghỉ của mình, tiếp tục dẫn y chen vào giữa sảnh.
Diệp Hòe thầm nghĩ chính là như vậy tớ mới lo lắng a.
Bọn họ đứng chỗ đó nghe nhạc một lúc, Diệp Hòe bị âm thanh điện tử chấn động đau đầu, 2 bài hát trôi qua, Cố Kỳ còn không cùng lên, y quay đầu lại, dưới ánh đèn lờ mờ cái gì cũng không thấy rõ.
“Đại Viên, tớ đi uống nước.” Diệp Hòe vỗ vỗ Tiêu Nguyên vai, ra hiệu chính mình phải về ghế dài.
Y một đường vừa đi vừa để ý, không tìm được Cố Kỳ, trên ghế dài lúc này cũng chỉ có một đôi bạn tình quấn lấy nhau, nói Cố Kỳ đi phòng rửa tay. Y đã chờ mấy phút, không gặp người trở về, chính mình tự đi tìm.
Càng đến gần phòng rửa tay, tiếng huyên náo càng xa, chỉ là còn chưa tới, tại khúc quẹo nghe tiếng cãi nhau khiến y giật bắn.
Diệp Hòe vốn định thôi, y không thích gặp được cảnh người khác cãi vã, mà vừa mới quay người, chất giọng lạnh nhạt của Cố Kỳ khiến bước chân y dừng lại.
“Chương Huyên, cậu dám tìm cậu ấy, tớ liền dám để cho cậu cút khỏi thành phố này.”
“Cố Kỳ?! cậu vẫn chưa có bạn gái mới đó thôi, tớ nhận sai có được hay không, tớ cái gì đều không nhắc, tớ cũng không chạm vào điện thoại cậu nữa, tớ cái gì cũng không hỏi, cậu không muốn tớ không qua đêm ở nhà cậu cũng được thôi, chúng ta khôi phục quan hệ như trước đây có được không…”
Cố Kỳ không nói gì, Diệp Hòe chỉ nghe được tiếng vải vóc ma sát nhau, sau đó là có người ngã ầm trên mặt đất, cho dù dưới đất có trải thảm dày cách âm, vẫn có thể nghe tiếng vang nặng nề.
Diệp Hòe có chút sợ nhắm mắt lại, lại nghe thấy Chương Huyên hỏi hắn, “cậu đáp ứng mẹ cậu đi gặp cô gái kia?”
“Chuyện không liên quan tới cậu, ” Cố Kỳ ngữ khí không kiên nhẫn, “Chương Huyên, đừng tới tìm tớ nữa.”
Diệp Hòe cảm giác bọn họ đối thoại sắp kết thúc, đỡ tường bước nhanh rời đi, sau khi đi được vài bước nghe tiếng Chương Huyên khóc lớn: “Cố Kỳ cậu là đồ vô tình!”