Diệp Hòe gượng dậy đi nấu cháo, tùy tiện tìm thuốc cảm cúm rồi uống, vẫn cầm một cốc nước nóng ngồi trước TV, điện thoại di động để bên người, tới tận đêm khuya mười giờ vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì.
Y sau khi tắm cảm thấy càng không thoải mái, tóc bị thổi bởi không khí nóng, đầu càng nóng, người cũng mềm nhũn đau nhức, cuối sợi tóc vẫn còn rỉ nước liền đóng lại máy sấy tóc, co rút ở trên giường.
Tuy rằng uể oải và khó chịu, trong vẫn luôn bận tâm đến điều gì đó, Diệp Hòe ngủ không bao lâu thì tỉnh dậy, điện thoại di động đang hiện hơn một giờ, y chỉ ngủ hơn hai giờ.
Trong cơn mơ hồ nhìn thấy tin nhắn Cố Kỳ gửi lúc mười hai giờ, Diệp Hòe nép vào trong chăn, chờ đôi mắt chậm rãi thích ứng ánh sáng, mới mở ra kiểm tra.
Chỉ có ngắn ngủi hai câu, Diệp Hòe xem xong liền nhấn tắt điện thoại di động.
Bóng tối và nước mắt đến cùng nhau.
Hắn quên rồi.
Tối hôm qua hắn đã nói ngày mai muốn đưa y đi tắm suối nước nóng.
Cho nên, chỉ có chính mình, còn đang thấp thỏm tưởng tượng nếu như ngày mai vẫn còn cảm mạo có thể sẽ lây cho hắn hay không.
Thế nhưng không nghĩ đến người kia lại quên mất.
Ngày mai ngày mốt ngày kia hắn đều có lịch đi chơi với cô Tống kia.
Hóa ra ban đầu có ác cảm với cô ấy lại có thể từ từ có hảo cảm ư…
Cố Kỳ thích cô ấy sao…
Mà y lại còn kiến nghị hắn mặc cái gì đi hẹn hò cùng người khác.
Thật là ngu.
Đây là lần thứ nhất, Diệp Hòe không trả lời tin nhắn của hắn ngay lập tức sau khi nhận được.
Y rúc vào trong chăn, bàn tay che đi đôi mắt, hai dòng lệ không ngừng tuôn rơi.
Chờ khỏi bệnh rồi…thì nuôi một con mèo đi.
Như vậy, sang năm vào lúc này, thì có một chú mèo nhỏ với mình cùng nhau ăn tết.