Gần như cả đêm y không thể chợp mắt, nhưng vẫn nhớ lúc buổi sáng sáu giờ, tìm được điện thoại bị đè phía dưới mình trả lời tin nhắn của Cố Kỳ: 『 mặc bộ quần áo màu đen đi, cậu mặc màu đen nhìn rất đẹp 』
Diệp Hòe gửi đi xong liền xuống giường vào nhà vệ sinh, vì vậy đã bỏ lỡ cái khung chat đang lên tục nhấp nháy thông báo “tin nhắn đang nhập”
Người trong gương sắc mặt tái nhợt viền mắt đỏ chót, Diệp Hòe vuốt vuốt tóc rối trên trán, đổ đầy nước ấm trong một cái chậu nhỏ, vùi mặt vào chậu.
Y ở trong nước ùng ục ùng ục thổi bong bóng, lại không biết có người cũng một đêm chưa chợp mắt.
Ngày mùng ba tháng Giêng, mẹ Cố cùng mẹ Tống hẹn nhau đi đến miếu thắp hương, không nghi ngờ chút nào gọi cho hai đứa con.
Cố Kỳ rất là buồn bực, trong lòng hắn cứ nghĩ về tin nhắn buổi sáng của Diệp Hòe, trầm mặt một mình đi theo lái xe Cố gia.
Bên này Diệp Hòe ngược lại tỉnh táo không ít, lên tinh thần ăn hết hai cái bánh muffin, dọn dẹp nhà cửa một lần nữa, muốn dọn sớm để chừa chỗ cho nơi đặt khung leo trèo cho mèo.
Đến trưa bắt đầu thật sự rất khó chịu, rốt cục mới chịu đổi quần áo chuẩn bị đi mua thuốc.
Kỳ thực y không có khái niệm có bệnh thì phải uống thuốc. Sau khi cha mẹ ly dị, hai bên không ai còn quan tâm đến y, bị bệnh xưa nay đều nhịn một chút, qua mấy ngày là khỏe. Y cũng không thích đi bệnh viện, vì người bà thân thiết nhất của y đã nhắm mắt mãi mãi ra đi trong căn phòng trắng như tuyết đó.
Diệp Hòe quấn khăn quàng cổ bước nhanh ra đường, một bên cầu nguyện còn có tiệm thuốc mở cửa.
Đã đi ngang qua hai tiệm thuốc khá lớn đều không mở, y không chắc liệu y có nên tiếp tục tiến về phía trước hay không, bởi vì… gió mùa đông cũng quá bắt nạt người rồi.
Quẹo qua đường thứ ba, Diệp Hòe chậm lại bước chân, rất tùy ý dọc theo con đường đầy nắng.
Mặt trời vào mùa đông không quá ấm áp, nhưng ít nhất mọi người cảm thấy rằng vẫn còn hy vọng.
Diệp Hòe không nghĩ tới kinh hỉ đến nhanh như vậy.
Chỉ có hai ba cửa hàng vẫn mở trên con phố dài, mà cửa hàng tiện lợi và tiệm thuốc vừa vặn làm bạn.
Y không chắc chắn nếu nhà thuốc này sẽ kinh doanh ngày hôm nay, bởi vì cửa không được mở hoàn toàn, chỉ có một vài đèn sợi đốt được bật.
“Xin chào, ông chủ…” Không lên tiếng không biết hóa ra cổ họng đã khàn như thế, thảo nào cuống họng vẫn luôn đau đớn.
“Mua cái gì? Thuốc tránh thai hay áo mưa a, ngày hôm nay chỉ mở một lúc thôi, nhanh lên ――” Ông chủ lục lọi dưới máy tính tiền đứng thẳng để xem chuyện gì đang xảy ra trước mắt, điếu thuốc vẫn chưa được đốt trong miệng trực tiếp rơi xuống đất.
“Là cậu?” Diệp Hòe cũng hơi kinh ngạc.
“A, làm sao, ngã bệnh?” Triệu Nam nhặt điếu thuốc lên, kẹp ở đầu ngón tay.
Diệp Hòe gật gật đầu, ấn chiếc khăn che một nửa khuôn mặt của mình xuống “Muốn mua thuốc cảm cúm, thế nhưng tớ không biết nên uống loại nào, vừa hay cậu có thể giới thiệu cho tớ.”
Triệu Nam đột nhiên lấy tay thăm dò trán của y, nghiêm mặt nói: “tớ xem cậu thế này không chỉ là cảm mạo. cậu phát sốt, phỏng chừng không phải mới phát sốt ngày hôm nay, đến bệnh viện tiêm thôi.”
Diệp Hòe xoắn xuýt nhíu mày, “Không có chuyện gì, tớ tùy tiện uống thuốc là được rồi.”
“Cái gì không có chuyện gì, đừng có ngâm bệnh như thế” Triệu Nam cầm chìa khóa, trực tiếp tắt đèn, đẩy y đi ra ngoài, “Đi, xe của tớ ở nơi này, đưa cậu đi bệnh viện.”
Diệp Hòe nhìn hắn dứt khoát khóa cửa, cảm giác bủn rủn cảm giác vô lực lại bắt đầu lan tràn.
“Thật sự không cần làm phiền cậu…”
“Không phiền phức, tớ ngày hôm nay vốn không dự định mở cửa. Đừng nói nữa a, mặc dù nói chỉ là giúp cậu trả tiền rượu ở quán bar, nhưng dù sao vẫn là bạn bè phải không nào.”
Diệp Hòe há miệng, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trong kỳ nghỉ lễ hội mùa xuân, người đi đến nơi khác du lịch rất nhiều, ó rất nhiều con đường vắng, hai người tùy ý trò chuyện, như thể họ đã là bạn bè trong một thời gian dài.
“Tớ nói gần đây sao đều không thấy cậu đi uống rượu, bị bệnh lâu chưa? Người bạn đi cùng cậu lần trước không chăm sóc cậu sao? Tớ thấy quan hệ hai cậu không đơn giản.”
“Không bao lâu.” Diệp Hòe không muốn nhiều lời, hỏi ngược lại: “Không nghĩ tới cậu vận nhận ra tớ, đúng rồi, cậu luôn luôn mở tiệm thuốc chỗ này sao?”
“Làm sao không nhận ra, cậu có biết có bao nhiêu người trong quán bar của Lý Tử muốn biết cậu không, ” Triệu Nam nhún nhún vai, “Còn có, tớ không giống ông chủ sao, cậu có phải là cảm thấy tớ vừa nãy càng giống như mấy đứa ăn cắp trong đó.”
Diệp Hòe muốn cười, kết quả cuống họng lại ngứa, sau đó trên đường đều khó chịu ho khù khụ.
Thuốc hạ sốt tiêm rất nhanh, nhưng đau. Triệu Nam chờ ở phòng bên ngoài cầm áo khoác giúp y, trên đường Cố Kỳ gọi 2 cú điện thoại, Triệu Nam suy nghĩ một chút, hắn gọi lần thứ ba thì đầu bên kia bắt máy.
“Này.”
Phía bên kia chỉ có tiếng rít, Triệu Nam không hiểu lắm về mối quan hệ giữa họ, nói thẳng: “Alo, Diệp Hòe hiện tại không tiện nhận điện thoại, tôi sẽ nhắn cậu ấy gọi cho anh sau, nếu anh có việc gấp thì cứ nhắn cho tôi.”
“Tút ―― ”
Cố Kỳ cúp.
“…” Triệu Nam lườm một cái, bỏ điện thoại vào túi.
Sau khi tiêm thuốc và uống thuốc, Triệu Nam đưa y về nhà. Diệp Hòe gần như ngủ thiếp đi nhiều lần trên đường đi, thời điểm sắp đến tiểu khu, Triệu Nam mới nói: “Lúc cậu mới vừa vào bên trong tiêm, tớ giúp cậu nhận điện thoại, phỏng chừng không phải việc gấp, cậu nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng gọi lại.”
Diệp Hòe vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, tâm lộp bộp rơi xuống ―― là Cố Kỳ.
“Cậu ấy… có nói gì sao.”
“Để tớ nhớ lại xem, người kia cái gì cũng chưa nói, tớ hình như bảo là cậu ở bệnh viện không tiện nhận điện thoại, sau đó liền cúp.”
Triệu Nam ngừng xe, đưa thuốc cho y, “À, tớ còn hỏi người đó nếu có chuyện gấp tớ có thể chuyển lời. Được rồi, thân thể số một, cái gì cũng chớ để ý, cậu đi lên nghỉ ngơi đi.”
Diệp Hòe không nhúc nhích, “Ngày hôm nay đã làm phiền cậu, có muốn đi lên uống chén trà hay không?”
Triệu Nam vung vung tay, “Cậu nhanh lên đi. tớ hiện tại đi hỗ trợ Lý Tử, chờ khỏi bệnh rồi nhớ tới thường xuyên tới đó chơi nhé.”
Cho đến khi đứng trong thang máy và nhìn những con số nhảy lên nhảy xuống, Diệp Hòe lưỡng lự mãi có nên gọi lại hay không, chỉ để những ngón tay của mình trượt vô thức trên màn hình điện thoại.
Y uống thuốc và tiếp tục dựa vào tủ lạnh nhìn chằm chằm vào tên trong nhật ký cuộc gọi.
Cơn đau khi nuốt nước nóng và viên thuốc vẫn chưa biến mất hoàn toàn, cuống họng cực không thoải mái, hiện tại âm thanh nhất định rất khó nghe… thôi vẫn không nên gọi điện thoại.
Vì vậy Diệp Hòe mở khung chat, cẩn thận gửi cho hắn: 『 xin lỗi tớ vừa nãy không có nhận đến điện thoại, tìm tớ có chuyện gì? 』
Tin nhắn vừa gửi đi y mới phát giác, lời này quá mới lạ. Mà rất nhanh, đối phương nhắn trả lại càng xa cách: 『 tớ có phải có một chiếc áo blazer màu đen ở chỗ của cậu, cậu chừng nào thì ở nhà để tớ đi lấy 』
Diệp Hòe nhìn hai lần, lúc này mới phát hiện viền mắt khô khốc đến khó chịu.
Màn hình tắt, hiện lên một nụ cười không mấy đẹp mắt trên khuôn mặt của y, y kinh ngạc nhìn một phút chốc, không thể không suy nghĩ, ngày mai hạ sốt, có phải thoạt nhìn sẽ không chật vật như vậy.
Y mở khóa lần nữa và trả lời: 『 ngày mai đi, cậu có thời gian có thể lại đây lấy 』
Cố Kỳ nói được.
Diệp Hòe nắm chặt điện thoại di động, áp trán nóng bỏng vào cửa tủ lạnh, lòng tràn đầy tuyệt vọng nghĩ, bạn gái trước đây của Cố Kỳ có ai mà nhanh chóng chia tay thế đâu, không có.
Đây là muốn bỏ y đi rồi à.
Tín hiệu rõ ràng như vậy.
Sự xa lánh giữa các dòng chữ thậm chí khiến y không còn can đảm để đọc lại.