Cố Kỳ đến thật nhanh. VOX không lớn nhưng có nhiều người, hắn vội vã tới, xoay hai vòng mới tim thấy người ở trong góc.
“Tớ vừa gọi nhanh như vậy, cậu đây đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ vậy?!” Triệu Nam nhìn thấy hắn như vậy càng khẳng định suy đoán trong lòng, chủ động nhường ra chỗ bên cạnh.
Cố Kỳ vòng hai tay ôm lấy con ma men nào đấy, bàn tay lớn an ủi lưng y.
Diệp Hòe gục đầu, ánh mắt mơ hồ, phát hiện ra ai đó quá gần liền giằng co, “Đi ra, đừng đụng vào tôi.”
“Hòe Hòe, là tớ.”
Cố Kỳ muốn y ngẩng đầu, lại chạm vào khuôn mặt đầy ẩm ướt.
Hắn nhìn Triệu Nam, “Anh làm cậu ấy khóc?”
Triệu Nam có chút sợ hãi trước sắc mặt âm trầm của hắn, giơ hai tay lên làm dáng đầu hàng, “Tôi ngược lại thật hi vọng cậu ấy rơi lệ vì tôi đấy.”
Cố Kỳ ôm lấy người trong ngực đứng lên, Triệu Nam đưa điện thoại di động Diệp Hòe cho hắn.
“Chính cậu ấy uống say, không phải là tôi chuốc rượu cậu ấy.”
Cố Kỳ chân thành nói cảm ơn, lại giống như một lời cảnh báo: “Tôi luôn luôn ở dưới lầu nhà cậu ấy, nói chung, cảm tạ.”
Ra khỏi quán bar, gió lạnh vừa thổi, Diệp Hòe nho nhỏ hắt hơi một cái, theo bản năng quay người muốn quay lại căn phòng ấm áp, Cố Kỳ ấn y vào trong ngực, dụ dỗ người về nhà.
Diệp Hòe bé ngoan cùng hắn đi một đoạn.
Đi vào khu nhà, sắp đến cửa thang máy, y đột nhiên nắm chặt cổ tay Cố Kỳ.
“Cậu có phải là người muốn hẹn hò với tớ đêm nay.”
Cố Kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm đôi mắt y “Hòe Hòe, cậu đang nói cái gì.”
Diệp Hòe cong cong ánh mắt nở nụ cười, lông mi còn vương nước mắt chưa khô, ty một tấc một tấc mà đặt lên ngực hắn, “Tớ nói, cùng tớ hẹn hò, về nhà cùng tớ, nhà tớ cái gì cũng có.”
“Cậu có phải sẽ khiến tớ đâu phải không. tớ rất sợ đau.”
“Đi thôi, đế nhà tớ, chỉ hai chúng ta. Không có ai biết.”
Thế là có người đã ngay lập tức rút lui bởi sức nóng của hơi ấm quần áo, lan từ trái tim đang đập đến hàm răng cứng cáp, chỉ có thể cứng đờ hỏi: “Hòe Hòe, tớ là ai.”
Thang máy vừa đến, Diệp Hòe lập tức đem hắn kéo vào đi.
“Cậu là ai?”
Y đứng không vững, thân thể mềm mại dựa vào Cố Kỳ, vừa nói chuyện, một hơi thở ấm áp ập vào cổ hắn.
“Cái của cậu có lớn hay không, tớ lần trước nhìn thấy, tới 20 cm, nếu cậu nhỏ hơn cái của cậu ấy thì…”
“Tinh ―― ”
Y chưa nói xong, cửa thang máy mở.
Cố Kỳ không hề nói gì, chỉ là đẩy y ra một ít.
Diệp Hòe cứng đờ, hai tay trượt ra khỏi anh, một nụ cười thờ ơ treo trên khóe môi: “Ồ… Quên đi.”
Y đỡ cửa thang máy đi ra ngoài, ngay khi mở khóa dấu vân tay, liền bị một lực lớn đẩy vào, sau đó là nụ hôn hung ác thô lỗ, cảm giác chiếm hữu khiến cả người đau đớn.
Nhưng vào lúc thở hổn hển trong nháy mắt, Cố Kỳ cắn môi dưới của y, chất giọng băng lãnh như sắt, “Không phải nói cái gì cũng có sao, ở nơi nào, hay là, kỳ thực không cần cũng có thể làm.”
Cái mũi Diệp Hòe đau xót, nâng mặt hắn dùng môi chặn lại. Không cho nói.
Vì vậy từ huyền quan nơi đến phòng ngủ chính, quần áo rải rác một đường.
Cố Kỳ đặt y dưới thân, nếm mùi rỉ sắt trong miệng, mới kinh ngạc phát hiện chính mình đang giống như một con thú hoang điên dại.
Nhưng là hắn không có cách nào không tức giận. Mà Diệp Hòe cứ trần truồng như vậy, cả người như được thoa phấn, đôi chân dài đẹp đẽ liều mạng quấn lấy thân thể hắn, cả người Cố Kỳ cứng ngắc, nhiệt độ quả thực có thể thiêu đốt hết người.
Cố Kỳ mò tới hậu huyệt y, đầu ngón tay thử thăm dò tại địa phương mềm mại kia.
“Những thứ đó, ở nơi nào.”
Diệp Hòe mở mắt ra, liếm máu trên môi, ôm lấy cổ của hắn đè xuống, “Không có, không có thứ đồ vật này, cậu tiến vào.”
Cố Kỳ cướp môi y một lần nữa, cẳng tay hắn ôm lấy tấm lưng mịn màng của y, cự vật thô cứng để tại lối vào, thủ thế chờ đợi.
Diệp Hòe ôm thật chặt hắn, chủ động nhướng mông lên, miệng huyệt đóng chặt đã bị ướt bởi thứ chất lỏng trong suốt chảy ra từ hậu huyệt.
Chỉ cần ưỡn thân một cái, liền có thể được bao bọc bởi hành lang ấm áp kia.
Nhưng hắn không có cách nào không thèm để ý, người trong ngực tại khẽ run. Mặc dù Diệp Hòe đã kiềm chế hết mức có thể, thậm chí có chút nóng nảy cọ dương v*t hắn.
Hắn đương nhiên muốn, thế nhưng điều này sẽ làm tổn thương y.
Cố Kỳ chạm nhẹ lên hàng mi mềm mại của y, sau đó đứng lên.
Diệp Hòe lăng lăng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, rồi nhanh chóng hạ mắt xuống, rúc thân thể, ôm lấy đầu gối dựa vào đầu giường.
“Đi ra ngoài.”
“Hòe Hòe.” Cố Kỳ mới vừa đụng vào bờ vai y, lập tức bị y tàn nhẫn tránh ra.
“Đừng đụng vào tớ!” Diệp Hòe lấy chiếc gối đập hắn, “cậu đi, cậu đi đi!”
Cho dù có tức giận đánh hắn, y đều chỉ cam lòng dùng chiếc gối mềm mại.
Cố Kỳ lấy cái gối và đặt nó sang một bên, không chút do dự tới gần ôm y, người kia lại càng dùng sức mà giằng co.
“Tớ bảo cậu đi ra! Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài ――!”
“Hòe Hòe, Hòe Hòe, tớ không đi.” Cố Kỳ sợ y va vào đâu, hai cánh tay vững vàng vòng ôm y.
“Cậu đi đi! cậu đi tìm người khác, nơi này là nhà tớ…”
Y đau lòng đến cực hạn, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, âm thanh yếu dần, đến lúc sau thì thầm liên tục: “cậu tại sao còn tới đây, cậu tại sao còn tới đây…”
Cố Kỳ chưa từng thấy y rơi lệ nhiều như vậy, tâm cũng như bị ai nhéo đau.
“Hòe Hòe, không ai khiến tớ quan tâm nhiều hơn cậu.”
“Cậu gạt tớ, cậu gạt tớ…”
Diệp Hòe lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi tay, nức nở nho nhỏ “cậu muốn tức giận thì mặc mọi thứ tức giận, cậu muốn không để ý tới tớ thì cứ thế không để ý đến tớ, cậu muốn cùng ai hẹn hò thì vô tâm hẹn hò, cậu đâu bao giờ để ý tớ thế nào.”
Y khó chịu lắm, muốn cắt đứt tất cả mọi thứ trong quá khứ, muốn thổ lộ hết thảy tâm sự trong lòng.
“Cậu cái gì cũng không biết.”
“Tớ thích cậu lắm cậu đâu biết, tớ chỉ muốn nắm giữ toàn bộ thuộc về cậu…”
Cố Kỳ sững sờ, mừng rỡ còn đến không kịp đáp lời, lại nghe y nói: “Nhưng hóa ra là không thể đúng chứ, vậy tớ cũng không cần nhìn cậu và người khác hẹn hò, yêu đương, kết hôn…”
“Tớ cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy cậu, tớ muốn quên cậu, tớ sẽ không phải thích cậu…”
Rõ ràng là muốn giải thoát, nhưng nói xong lại cảm thấy con tim đau muốn chết mất.
Cố Kỳ giữ sau gáy y, ấn khuôn mặt y vào hõm vai mình, rất nhanh, nước mắt nóng hổi chảy xuôi xuống lồng ngực của hắn, nóng bỏng một mảng da màu lúa mạch.
Gò má của hắn dán vào đầu Diệp Hòe, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của y vừa nãy cụt hứng say xỉn trong góc quán bar.
“Hòe Hòe, xin lỗi.”
“Tớ vẫn cho rằng… tớ không biết thì ra cậu lại muốn như vậy, tớ nghĩ lầm rồi, tớ quá ngu ngốc, xin lỗi.”
Hắn nói một câu, rồi hôn một chút lên mái tóc Diệp Hòe.
“Không phải tớ không để ý tới cậu, cũng sẽ không có thêm người khác, mấy ngày nay tớ và mẹ tớ nói rõ, còn chuyện lúc trước, cậu nghe tớ giải thích.”
“Hòe Hòe, đừng khóc.”
“Sau này, tớ có thể là người theo đuổi cậu có được hay không.”