Yến Hòe Ngày

Chương 6



“Ừm…”

Diệp Hòe dường như nhận mệnh lệnh nhắm mắt lại, khó khăn mở miệng: “Vậy chúng ta nói kỹ hơn nào, nếu như cậu ngày nào đó… Lại cảm thấy, cảm thấy được hóa ra bản thân thích con gái, nhất định phải nói cho tớ biết, được không.”

Chờ cảm giác mới mẻ này qua đi, nếu cậu muốn tự do, tớ liền trả lại cậu.

Cố Kỳ ừ đáp ứng, lại rất không phục: “Làm sao không thể vạn nhất là cậu phát hiện mình lại muốn tìm bạn gái trước tiên?”

Diệp Hòe ở trong lòng âm thầm mắng hắn ngu ngốc.

Hai người đều liền một tuần chưa từng có giấc ngủ ngon, Cố Kỳ an tâm ôm vào trong ngực, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu ập đến.

Diệp Hòe sợ hắn không thoải mái, ôm một hồi liền đẩy vào nhà tắm. Trong bồn tắm xả nước nóng cho hắn ngâm, còn muốn đi chuẩn bị chút thức ăn cho hắn, lại bị nắm cổ tay.

“Cậu muốn đi đâu.” Rượu mời lên đây.

“Nhà bếp, ” Diệp Hòe ngồi xổm xuống, hướng hắn bả vai giội thủy, “Có đói bụng hay không? Làm cho cậu bát mì?”

“Không muốn.” Cố Kỳ dùng sức lắc đầu, những giọt nước trên ngọn tóc rung lên theo chuyển động, bắn lên mặt Diệp Hòe, người sau tránh không kịp, nâng mặt của hắn không cho động.

Cố Kỳ đối diện với đôi mắt của y, bàn tay chậm rãi che ở mu bàn tay của y “Muốn ôm.”

Diệp Hòe run lên một giây, lập tức bị biểu cảm làm nũng như chú chó lớn của hắn chọc cười cong cong mắt.

Cố Kỳ xem sửng sốt, ngồi dậy dí mặt gần đến mặt y.

“Hòe Hòe.”

“Ừm…?” Diệp Hòe bị hắn nhìn ra hơi đỏ mặt, vội vàng túm khăn tắm che trên đầu hắn, “Lau khô ráo thì ngủ đi.”

“…”

Cố Kỳ mặc áo ngủ Diệp Hòe đi ra, Diệp Hòe đang lật tủ tìm chăn cho hắn.

Vừa nhìn Diệp Hòe đang trèo lên ghế, rượu còn không có tỉnh hản thì người nào đó trong nháy mắt tạc mao: “Đứng cao như vậy làm gì.”

Cố Kỳ ôm eo đặt y lên giường, Diệp Hòe cũng sợ hết hồn, giãy dụa muốn đứng lên, lại bị áp xuống gối.

“Tớ đang kiếm chăn cho cậu đó.”

Cố Kỳ méo miệng nhìn y “Chúng ta đã nói phải thử một chút rồi mà, làm sao vẫn không thể đắp chung một cái chăn chứ.”

“Tớ sợ cậu…” Không quen a.

Diệp Hòe chưa nói xong liền bị hắn ôm chặt lấy, và hơi thở ấm áp phả vào tai y.

“Hòe Hòe, ngủ.” Cố Kỳ ôm lấy y chui vào trong chăn.

Diệp Hòe sờ sờ đầu của hắn, tắt đèn, kéo chăn lên cao, vừa muốn nhắm mắt, lại nghe chất giọng oan oan ức ức của hắn: “Sao cậu có thể bỏ qua tớ lâu như vậy?”

“…”

Diệp Hòe biết rõ hắn lại phạm quy làm nũng, nhưng vẫn nhẹ dạ cực kì “cậu làm sao ác nhơn cáo trạng trước đây.”

Chứ không phải ai đó không mở khung chat vào một trăm tám mươi lần một ngày, làm người ta chấp nhận thất vọng hết lần này đến lần khác.

Hết chương 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.