Sau một đêm dính dính nhầy nhầy chính là hai ngày nghỉ ngơi có thể dành cả ngày một mình, bọn họ trước đây cũng thường thường ở với nhau vào cuối tuần, chỉ là hiện tại ở cùng nhau lại nhiều thêm một tầng quan hệ thân mật “Thử một tẹo”, Diệp Hòe đột nhiên không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mãi đến tận chậm rãi lấy dũng khí ló đầu ra khỏi chăn, mới phát hiện không nhận ra nó chật chội và khó xử như y tưởng tượng.
Cố Kỳ vẫn như cũ dậy sớm tập thể hình, làm bữa sáng sau khi tắm, tiếp đó tiến đến nhà vệ sinh trực tiếp ôm người mới làm vệ sinh xong đi ra.
“Hòe Hòe, tớ trộm lấy công thức làm cháo sò điệp của cậu đó.”
Cố Kỳ đặt Diệp Hòe ngồi trên ghế, bé ngoan ngồi xuống cầm lấy muỗng nhỏ húp cháo, còn không ngừng tâng bốc: “Uống ngon lắm.”
Cố Kỳ ngồi đối mặt với y, hai chân dài dưới bàn kẹp chân của Diệp Hòe, lập tức bị bóp nghẹt bởi nụ cười dịu dàng của y.
Diệp Hòe lột vỏ quả trứng luộc đưa tới bên miệng hắn “Cố Kỳ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lớn hơn cậu một tuổi.” Cố Kỳ nghiêm túc đáp lại, ăn xong trứng gà lại nói với y: “Đúng rồi, Đại Viên bọn họ đặt trước địa phương ngày mai muốn cho cậu niềm vui bất ngờ.”
Diệp Hòe cười rộ lên, “Là kinh hỉ cậu còn nói cho tớ biết, nhưng mà, tại sao là cho tớ?”
Cố Kỳ dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ bắp chân y, “Ngày mai là sinh nhật cậu, cậu thế mà quên mất.”
“…” Thật sự quên mất.
“Tớ vốn là muốn một mình tổ chức với cậu cơ, mà không nghĩ tới bọn họ đã sớm lên kế hoạch rồi.”
Diệp Hòe nghe ra trong lời nói của hắn mang theo vài phần tiếc nuối, an ủi: “Kỳ thực tớ không tổ chức sinh nhật cũng không sao đâu, cùng nhau ăn một bữa cơm là được rồi.”
Cố Kỳ gật đầu khó khăn, Diệp Hòe nhìn vẻ mặt đáng thương của hắn chọc cười, gắp một cái bánh bao chặn miệng của hắn.
Ăn xong điểm tâm, Cố Kỳ không có thời gian nói với y hôm nay mình có cuộc họp gấp qua video với cha hắn trong phòng sách.
Diệp Hòe ngồi bên cạnh bàn ăn lướt điện thoại, trước đây cùng mấy người y liên lạc nhiều nhất cũng là mấy người Cố Kỳ Tiêu Nguyên, Cố Kỳ bận rộn, y cũng không cần nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, vì vậy quay quay lại hai vòng, phân loại quần áo và ném chúng vào máy giặt, ngồi trên ghế sa lon chơi máy chơi game của Cố Kỳ.
Chơi xong hai ván phát hiện mình chết quá nhanh, lại nhìn ghi chép kỷ lục có tên Cố Kỳ tít ở phía trên.
“…” Diệp Hòe liếc mắt nhìn khe sáng nơi phòng sách, nghĩ làm sao mới có thể đem cái máy chơi game này giấu đi.
Y không thích chơi game, y chỉ thích xem Cố Kỳ chơi. Cấp ba hồi ấy, y ngủ giường dưới, Cố Kỳ ở trên, Cố Kỳ có thói quen sau khi tắm rửa sạch sẽ ngồi xếp bằng trên giường y, một cái tay ôm chầm cổ y, cưỡng bách y nhìn ngón tay hắn nhấn nút thao tác chơi game.
Thiếu niên khí phách hiên ngang, đôi mắt vẫn sống động như ngày hôm qua, nhưng bây giờ nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người ấy nghiêm túc ngồi trước máy vi tính, có thể bài binh bố trận, nghĩ làm sao dẫn dắt đoàn đội tiến quân vào thị trường mới.
Cửa phòng sách mở hé, máy tính để bàn được kết nối với cha của hắn, mơ hồ có thể nghe chất giọng trầm thấp của Cố Kỳ, trên tay iPad có lẽ là thông tin thư kí đặc biệt gửi tới, Diệp Hòe nhìn thấy hắn cầm bút khoanh vùng trên đó.
Y che mặt sau lưng ghế sofa, mạnh dạn nhìn một lúc, rồi lại ngốc hề hề ôm máy chơi game ở trên ghế sa lon cười rộ lên.
Vô số lần hỏi tại sao mình lại yêu thích Cố Kỳ đến thế, lại chưa hề nghĩ tới tại sao sẽ không thích hắn.
Đúng đấy, làm sao có thể không yêu thích người đó kia chứ.
Mười năm trôi qua, người thiếu niên ấy càng ngày càng thành thục thận trọng, làm việc cẩn thận tỉ mỉ lôi lệ phong hành Điều này có nghĩa là việc thực hiện pháp lệnh chính sách nghiêm khắc và nhanh chóng), cũng thường thường mặt lạnh dạy bảo người không chút lưu tình, nhưng vẫn luôn ở trước mặt mình làm nũng đóng vai kẻ bị oan ức.
Y phải thừa nhận với chính mình, mỗi lần Cố Kỳ không hề phòng bị dựa bào bả vai y ngủ thiếp đi sau mỗi lần làm việc cường độ cao, y thật sự không thể cưỡng lại được khi hắn thể hiện cho y thấy sự trẻ con của mình theo cách đó.