Nói đến đây, án mạng lập tức rơi vào cục diện bế tắc.
Nhưng Tạ Cát Tường cũng không nản lòng, bất quá chỉ tốn thời gian một buổi sáng ngắn ngủi, bọn họ đã biết rất nhiều bí mật Nguyễn gia không muốn người khác biết, hơn nữa, hơn nữa chỉ cần căn cứ vào những manh mối này, có thể từ từ lần mò ra chân tướng.
Đúng lúc này, Triệu Hòa Trạch một lần nữa trở lại chính sảnh.
Ngay khi Tô Hồng Tảo đang nói chuyện, hắn đã kiểm tra phòng phía Tây, hiện tại trở về, nói: “Hồi bẩm đại nhân, đều đã kiểm tra, vẫn chưa có gì dị thường.
”
Triệu Thụy gật gật đầu, hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn Tô Hồng Tảo nói: “Tô phu nhân, cái chết của Nguyễn Đại còn chưa có kết luận, hiện tại ngươi cũng không thể ra khỏi thành, trong nhà cũng sẽ có giáo úy canh gác, mong ngươi hiểu cho.
”
Tô Hồng Tảo tự nhiên không có gì để nói.
Nguyễn Đại đã chết, nàng cũng chỉ còn lại tòa nhà này, cho dù muốn trốn, thì có thể đi đến nơi nào? Còn gì thú vị nữa?
Tô Hồng Tảo cứng ngắt gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Triệu Thụy đi đến bên cạnh Tạ Cát Tường, ý bảo nàng đứng dậy, Hình Cửu Niên đã sai Ân Tiểu Lục di chuyển thi thể Nguyễn Đại, hiện tại trong chính sảnh chỉ có ba người bọn họ.
Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường đi đến cửa, đột nhiên dừng chân, hắn quay đầu lại nhìn về phía Tô Hồng Tảo, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tô phu nhân, vẫn luôn quên nói với ngươi.
”
Tô Hồng Tảo ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, Triệu Thụy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: “Nguyễn Lâm thị - thê tử Nguyễn Đại, sáng nay được phát hiện đã chết ngoài ý muốn.
”
Đôi mắt luôn chứa hơi nước của Tô Hồng Tảo lập tức trợn to, nàng khó tin nhìn Triệu Thụy, đã mất đi năng lực tự suy xét.
Giây lát sau, Tô Hồng Tảo hơi lắp bắp nói: “Nàng đã chết? Nàng sao có thể chết được? Có phải nàng hại phu quân xong sợ tội tự sát hay không?”
Nghe được lời này, ánh mắt Triệu Thụy dời khỏi mặt nàng, cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường kiên định lắc lắc đầu.
Hại chết Lâm Phúc thẩm, nhất định không phải nàng, mặc dù nàng có động cơ, nhưng Nguyễn Đại đã đồng ý cùng nàng cao bay xa chạy, nàng còn những ngày hạnh phúc như mong đợi, tất nhiên sẽ không động thủ.
Hai người sóng vai đi ra, cũng không quan tâm Tô Hồng Tảo gào rống phía sau như thế nào, cuối cùng cũng không quay đầu lại.
Lên xe ngựa, Triệu Thụy liền nói với Tạ Cát Tường: “Ta đã phái người đi đón tỷ đệ Nguyễn gia đến Nghĩa Phòng nhận người, vừa rồi Hình đại nhân kiểm nghiệm còn có kết luận khác, các ngươi có thể thảo luận trước.
”
Tạ Cát Tường có chút kinh ngạc, nàng nhìn về phía Hình ngỗ tác vẫn luôn ngủ không tỉnh, liền thấy hắn vẫn cụp đôi mắt tam giác như cũ, nhìn nàng cười cười: “Nha đầu, về sau học tập một chút.
”
Tạ Cát Tường rất là thụ giáo.
Hình Cửu Niên rất thích dạy dỗ đồ đệ, vài ngỗ tác bên cạnh hắn đã rải đi các nơi, trải rộng khắp Đại Tề, hiện giờ chỉ còn giữ lại một đệ tử tuổi nhỏ nhất bên cạnh, xem chừng đợi cho đến khi hắn biết được thiên mệnh, tiểu đồ đệ này lại có thể trở thành nhất đẳng ngỗ tác mới cho Đại Lý Tự.
Đối với hạt giống tốt, lão sư giỏi luôn muốn được dốc lòng dạy dỗ.
Theo tiếng bánh xe ngựa lộc cộc vang lên lần nữa, tiếng nói khàn khàn của Hình Cửu Niên cũng vang lên: “Vừa rồi lúc ta bẩm báo với Triệu đại nhân, tay trái có ra ám hiệu, cô nương nên chú ý.
”
Hắn nhắc nhở Tạ Cát Tường, Tạ Cát Tường gật đầu: “Được, ta nhớ kỹ.
”
Hình Cửu Niên tiếp tục nói: “Đối mặt với người bị tình nghi khác nhau, có nhiều biện pháp đối phó khác nhau, như tiểu cô nương lúc sáng, mấy người các ngươi mới nói dăm ba câu, nàng đã sợ tới mức cái gì cũng đều nói với các ngươi.
Nhưng nữ nhân Tô Hồng Tảo này khẳng định không được, có thể an toàn rút ra khỏi Hồng Chiêu Lâu, không một ai là người dễ đối phó, ngươi cũng thấy sòng bạc Cung Hưng đó cho nàng ta lập nhà ở hẻm Hương Cần, cũng không nỡ từ bỏ nàng ta, bởi vì nàng ta khẳng định có chỗ hơn người, tâm tư sâu, quyết không thể đối xử như bình thường.
”
Tạ Cát Tường như suy tư gì đó gật gật đầu, từ nhỏ đến lớn nàng đều học những điều này trên sách vở, ngoài ra cũng đều do phụ thân dốc lòng chỉ dạy, nhưng nếu luận xem người, nàng còn kém rất xa.
Hình Cửu Niên nói tiếp: “Tô Hồng Tảo vừa mới tỉnh lại, liền thấy Nguyễn Đại đã chết, hai người bọn họ cùng chung chăn gối một đêm mà nàng không biết, nghĩ như thế nào đều có chút không thể tin nổi.
Cho nên, khi nghiệm thi xong, ta lại nghe nàng kể chuyện xưa trong chốc lát, liền quyết định lấy một nguyên nhân chết nàng không thể tiếp thu nhất nói cho nàng biết.
”
Một k1ch thích này, lập tức bức cho Hồng Tảo lộ ra gương mặt thật.
Tạ Cát Tường nhịn không được vỗ vỗ tay: “Xuất sắc, thật quá xuất sắc, Hình đại nhân cao kiến.
”
Giọng nói nàng rơi xuống, Ân Tiểu Lục ngồi bên cạnh Hình Cửu Niên “Phụt” cười ra thành tiếng: “Cát Gường tỷ, ngươi đừng nghe sư phụ của ta thổi phồng, Nguyễn Đại thật sự chết do thượng mã phong, nhưng cũng không phải bởi vì rượu thuốc bị bỏ thứ gì vào, hoặc có thể nói, rượu thuốc kia không phải toàn bộ nguyên nhân dẫn đến cái chết.
”
Hình Cửu Niên tát cái ót hắn một cái: “Ranh con, cũng biết nhiều lời quá ha.
”
Bọn họ nháo trận này, Tạ Cát Tường mới thả lỏng mày, một lần nữa hé miệng cười.
Hình Cửu Niên thở phào một hơi: “Trước đây Triệu đại nhân đã nhờ ta khuyên bảo ngươi, hắn vốn tưởng rằng vụ án chỉ đơn giản là báo thù, không ngờ hiện tại Nguyễn Đại cũng đã chết ngoài ý muốn, hắn sợ ngươi khó chịu trong lòng, nên để ta khuyên nhủ ngươi.
”
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, vẫn cười nhạt: “Đa tạ Hình đại nhân.
”
Hình Cửu Niên nói: “Kỳ thật, Nguyễn Đại chết là do thượng mã phong, nhưng hắn chết cũng không phải nhanh chóng như vậy, căn cứ theo cách nói của Tô Hồng Tảo, buổi tối, trước lúc cấm đi lại vào ban đêm hắn đã về Tô trạch, đã uống rượu, rượu kia tuy có tiên linh tì, nhưng cũng không tới nỗi khiến người vừa uống vào đã chết ngay, Nguyễn Đại sở dĩ mất mạng vào đêm hôm qua, vừa lúc là kết quả của thiên thời địa lợi nhân hoà.
”
Tạ Cát Tường nghe vô cùng nghiêm túc.
Ngỗ tác kinh nghiệm lão làng này đang dạy cho nàng rất nhiều tri thức, mà người thường cần phải tự mò mẫm trong nhiều năm mới có được, điều này làm cho nàng nhớ tới phụ thân của mình, cũng nhớ tới quá khứ từng trải qua trước đây.
Tạ Cát Tường thở sâu, cưỡng ép mình đặt suy nghĩ vào vụ án.
Hình Cửu Niên từ từ kể ra: “Đêm qua sau khi cấm đi lại, Yến Kinh đã đổ trận mưa to, mưa đêm vốn đã khiến cho độ ẩm tăng lên, nếu làm ra vận động kịch liệt, hô hấp cũng sẽ đặc biệt không thông, mặc khác, cảm xúc của người cũng sẽ gây ảnh hưởng đến một phần nào đó, mà Nguyễn Đại vừa lúc uống rượu thuốc có chứa tiên linh tì, cộng thêm việc Tô Hồng Tảo đã lấy được khế ước bán thân, xem như chuyện đại hỉ, cho nên cảm xúc của hắn càng kịch liệt.
”
“Nhưng đây cũng không phải nhát trí mạng, nhát trí mạng chính là, trên đường hắn từ Nguyễn gia về Tô trạch, nhất định bị cái gì đánh vào đầu, dẫn tới máu bầm trên đầu không tiêu tan, sau khi cùng Tô Hồng Tảo làm xong chuyện phòng the, hắn mới có thể đột phát trúng gió, cứ thế không được chữa trị nên bỏ mạng.
”
“Sau khi ta tra rõ điểm này, mới quyết định đi ra ngoài lừa Tô Hồng Tảo, nhưng nàng hiển nhiên không biết gì, nói cách khác, Nguyễn Đại chết hẳn không phải do nàng làm.
”
Tạ Cát Tường như suy tư gì gật gật đầu, nàng nói: “Ta nhớ rõ các con đường vốn có tại Yến Kinh, từ Nguyễn gia ở hẻm Thanh Mai đi về Tô trạch ở hẻm Hương Cần, nếu muốn đi đường tắt, kỳ thật không đến hai khắc (30) là có thể đến, nhưng cân nhắc đến việc đêm đã thật khuya, hẻm nhỏ không có đèn, cho nên Nguyễn Đại vô cùng có khả năng đi nhất, chính là một con đường lớn gần đó.
”
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: “Chính là Hồng Chiêu Lâu nơi phố Khánh Lân.
”
Phố Khánh Lân cũng tiếp giáp kênh đào, nhưng ngược hướng với bến tàu phía Nam, bên kia lầu cao san sát, toàn bộ con phố đều là khu vực kinh doanh buôn bán, nhưng phía Đông phố Khánh Lân đều là các cửa hàng buôn bán đàng hoàng, ban ngày hay ban đêm đều rất náo nhiệt, mà phố Tây lại là chỗ phong nguyệt, đèn đuốc càng sáng hơn vào buổi tối.
Nếu Nguyễn Đại đi bên kia, cũng có tình có lý.
Hình Cửu Niên nói: “Nha đầu trí nhớ tốt.
”
Tạ Cát Tường nhấp miệng cười cười, ngay sau đó lại nói: “Nhưng nếu Nguyễn Đại bị người tấn công ở bên kia, vậy ai làm hại hắn? Ban đêm phố Khánh Lân người đến người đi nườm nượp, hung thủ làm sao không bị người khác nhìn thấy?”
Hình Cửu Niên đanh mặt: “Nha đầu nga, con người nếu sinh ý xấu muốn hại người, bất luận như thế nào đều có thể làm được.
”
Tạ Cát Tường thở dài.
Hình Cửu Niên nói: “Vết thương trên đầu Nguyễn Đại có chút đặc biệt, chờ người nhà lại ký thêm một phần Nghiệm Thi Cách mục, chúng ta sẽ cẩn thận kiểm tra tiếp.
”
Trong lúc nói chuyện, đã tới Cao Đào Tư.
Tỷ đệ Nguyễn thị còn chưa tới, Hình Cửu Niên lại dẫn đồ đệ trở về an trí người chết, Triệu Thụy liền đưa Tạ Cát Tường băng qua hành lang bên phải, bước từng bước đi vào hậu viện Cao Đào Tư.
Càng đi về sau thì càng mát mẻ.
Từng cụm trúc xanh mướt cao lớn đẹp mắt, che cả bầu trời, chặn hầu hết ánh mặt trời lập lòe đầu xuân.
Triệu Hòa Trạch dẫn đường ở trước, vượt qua Nguyệt môn, ngẩng đầu nhìn lại là một cái viện càng tinh xảo.
Hậu viện còn muốn tinh xảo hơn tiền viện rất nhiều, tuy giấu ở nơi sâu nhất trong rừng trúc, lại có một vẻ lịch sự tao nhã.
Trừ bỏ phòng sau, hai bên sườn trái phải còn có nhà kề, hình dạng và cấu tạo rất hợp quy tắc.
Triệu Hòa Trạch tiến lên mở cửa phòng, mời hai người đi vào, Triệu Thụy tùy ý trực tiếp vào thư phòng bên trái, nhìn Tạ Cát Tường nói: “Ngồi đi.
”
Lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tạ Cát Tường ngược lại cũng thả lỏng, nàng nhìn trái phải xung quanh, phát hiện nơi này bố trí rất tinh xảo, rất có phong vận như Bất Phong trai của Triệu Thụy tại Triệu Vương phủ.
Lúc niên thiếu, Tạ Cát Tường cũng theo mẫu thân đến Triệu Vương phủ rất nhiều lần.
Nàng nhìn trong chốc lát, đột nhiên chỉ chỉ bức họa vẽ trúc xanh treo trong thư phòng: “Đây là bút tích thật của Vương Sầm tiên sinh đúng không? Ta nhớ vốn đang treo ở thư phòng ngươi mà.
”
Môi mỏng của Triệu Thụy hơi gợi lên một độ cong không dễ nhìn thấy: “Đúng vậy, trí nhớ Tạ muội muội tốt thật.
”
Tạ Cát Tường vừa nghe hắn gọi một tiếng Tạ muội muội liền nổi nóng: “Ngươi lại gọi Tạ muội muội, ta không giúp ngươi phá án.
”
Triệu Thụy nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức giận của nàng, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng: “Vậy ta nên gọi muội muội là gì đây?”
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái.
Kỳ thật tên thật của Tạ Cát Tường không phải là Tạ Cát Tường, nhưng khi nàng ra đời tròn tròn nho nhỏ, không thích khóc, thích nhất cười, thoạt nhìn còn đáng yêu hơn hài tử trên tranh tết dán ở cửa, cho nên cha mẹ mẹ liền đặt cho nàng nhũ danh, gọi là Cát Tường.
Cũng là hy vọng cả đời nàng trôi chảy, cát tường như ý.
Khi còn nhỏ Triệu Thụy đều theo mẫu thân gọi nàng là Cát Tường, sau đó lớn hơn một chút, trước mặt người ngoài mới đổi thành Tạ tiểu thư hoặc là Tạ muội muội.
Nhưng sau lưng, vẫn gọi nàng là Cát Tường.
Cho nên hắn hỏi đùa như vậy, Tạ Cát Tường liền mặc kệ hắn.
Không bao lâu, Triệu Hòa Trạch cùng một thân vệ thế tử khác mang cơm đi vào, sau đó liền an an tĩnh tĩnh lui ra ngoài.
Triệu Thụy đứng dậy ngồi vào trước bàn cơm trong chính sảnh, nhìn Tạ Cát Tường nói: “Cát Tường tiểu thư tốt bụng, tiểu sinh biết sai rồi, chẳng biết có thể mời tiểu thư một bữa cơm trưa, để đền bù sai lầm của tiểu sinh được không?”
Tạ Cát Tường thấy hắn cố sức nói năng ngọt xớt, mới nhịn không được cười, đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn.
“Muội yên tâm, đã phái người báo với thẩm nương,” Triệu Thụy cầm chén đũa đưa cho nàng, dùng muỗng múc cho nàng một chén canh cá chua cay, "Đã lâu không ăn đúng không, nếm thử tay nghề Túy Hương Lâu đi, nhìn xem còn thích không.
”
Mắt Tạ Cát Tường nóng lên, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một miếng cá chua cay non mềm.
Vị ớt vào miệng cay rát, thịt cá trơn mềm, mang theo một vị chua thoải mái, xông thẳng xuống yết hầu.
Vẫn là hương vị ngày xưa.
Chỉ là cảnh còn người mất, người bên cạnh nàng, người đi thì đã đi, tan thì đã tan, đến nay người bên cạnh chỉ còn lại hai người, mà một người còn chưa có tin tức.
Triệu Thụy nhìn nàng ăn, trong ánh mắt là ôn nhu trước nay chưa từng có.
“Ta đã bảo đầu bếp thiện phòng ở nhà học được món này, về sau lúc nào chúng ta cũng có thể ăn.
”
Tạ Cát Tường nuốt thịt cá xuống, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Được.
”
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Thụy: Kỳ thật ta đã không muốn gọi muội muội từ lâu rồi
Tạ Cát Tường: Gọi tỷ tỷ không hợp đâu, ta còn nhỏ hơn ngươi mấy tháng lận nha
Triệu Thụy:!.
.
.