Yên Lặng Chờ Ba Bữa Cơm

Chương 53



Anita mỉm cười, bà ta trang điểm không nhạt nhưng nhìn rất tự nhiên, đuôi mày nhỏ tinh tế cong lên như ngọn núi nếu nhìn từ xa, khuôn mặt đánh phấn hồng trông như một đóa hoa sen.

“Tối nay các con có ăn ở nhà không?” Bà ta hỏi.

“Có, làm phiền rồi.” Lương Minh Hiên bình tĩnh trả lời.

Anita lại cười với họ lần nữa rồi thong thả bước vào nhà.

Trác Sở Duyệt sững sờ nhìn theo bóng lưng bà ta.

Một giọng nam trong trẻo vang lên ở bên tai, cậu ta nói, “Con thích chiếc du thuyền Ferretti Yachts 750, chỉ cần 3000 vạn là sẽ có ngay.”

Chỉ cần. Trác Sở Duyệt không khỏi nhướng mày.

Lương Minh Hiên lên tiếng, “Cậu thích hả, vậy một năm đi biển được mấy lần? Dù sao cũng phải tốn phí nhân công rồi bỏ tiền bảo dưỡng nó nữa.”

Lương Tư Khai cũng đoán được Lương Minh Hiên sẽ nói như vậy, vẻ mặt đầy hớn hở, “Em tính rồi, một năm tối đa là 60 vạn, em mua ít đi một chiếc xe là đủ ngay!”

Lương Minh Hiên khẽ ừ một tiếng.

Lương Tư Khai coi âm thanh bên tai mình là đồng ý nên rất vui vẻ.

Trác Sở Duyệt nhận ra Lương Minh Hiên không muốn lo lắng đến người anh không quan tâm, cô im lặng phớt lờ chuyện này rồi ngửa đầu nhìn khắp tòa nhà.

Đến giờ ăn tối, trong phòng ăn ngoại trừ chiếc bàn gỗ thật dài, ghế, thảm và một bức tranh trang trí kích thước lớn như màn hình chiếu phim thì không có vật gì khác.

Có khả năng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng di truyền không nhỉ?

Gene thật là kỳ diệu, Lương Tư Khai ngồi ở phía đối diện, gương mặt không giống Lương Minh Hiên chút nào, nhưng khi cậu ta không lên tiếng hay bộc lộ cảm xúc gì thì khí chất của hai người lại có vài điểm tương đồng.

Đây là kiểu người có khí chất khiến người ta phải ước ao.

Đợi đến khi bố Lương bước tới rồi ngồi xuống thì người làm mới dọn thức ăn lên.

Bố Lương trải khăn ăn lên đùi, hỏi, “Gần đây con chạy đến Miami làm gì?”

Lương Tư Khai ngả ngớn trả lời, “Phơi nắng ạ.”

Vừa mở miệng thì cậu ta đã không giống Lương Minh Hiên rồi.

Kế tiếp, trên bàn xuất hiện các món ăn như sashimi cá ngừ vây xanh, hàu nướng trứng cá muối, cá mè hoa lạnh và rau tươi. Còn có nhung hươu, thạch hộc (1), táo đỏ, sò điệp khô, canh đông trùng hạ thảo.

(1) Thạch hộc là một loài lan trong chi Lan hoàng thảo. Đây là loài bản địa của miền nam châu Á. Cây phân bố từ Nam Á đến Đông Nam Á và Trung Quốc.

Trác Sở Duyệt biết nhìn mặt đoán ý, cô cảm thấy bố Lương định coi mình như không khí nên cũng không có ý kiến hay vô vị bám lấy bố Lương.

Một bát cháo gạo kê vàng được đặt trước mặt Trác Sở Duyệt, cô quay sang cười với Lương Minh Hiên.

Bố Lương nhắc đứa con trai nhỏ của mình, “Tháng sau là sinh nhật con gái nhà họ Dương, con phải nhớ kỹ đấy.”

Lương Tư Khai cười ra tiếng, “Rốt cuộc con có phải bạn trai của cô Dương không nhỉ? Sao ai cũng nhớ sinh nhật cô ấy hơn con thế.”

“Câm miệng.” Anita khẽ mắng cậu ta.

Cậu ta không chọc giận bố Lương. Có lẽ đây không phải là lần đầu Lương Tư Khai nói năng vô lễ nên cậu ta vẫn rất đắc ý không sợ gì cả, tiếp tục nhét hàu sống vào miệng, vừa thưởng thức vừa nhìn Trác Sở Duyệt ở phía đối diện, “Khi nào anh chị kết hôn?”

Lương Minh Hiên trả lời, “Sắp rồi.”

Dường như cô nghe thấy tiếng thở của bố Lương trở nên nặng nề hơn.

Vẻ mặt Anita không giống như đang uống canh.

Lương Tư Khai quan sát ông rồi hỏi tiếp, “Anh chị định tổ chức tiệc độc thân như thế nào?”

Lần này Trác Sở Duyệt tự trả lời, “Không tổ chức.” Rất quyết đoán.

Vẻ mặt cậu ta như đang nói, quái lạ nhỉ.

Tuy bữa tối kéo dài nhưng lúc bọn họ bước ra khỏi cửa thì không thể nhớ hết tất cả các món. Bố Lương vẫn duy trì vẻ mặt kiêu ngạo lạnh nhạt của mình, không thả lỏng một phút nào, thậm chí Anita cũng dẫn theo Lương Tư Khai ra nhìn hai người lên xe rời đi.

Xe lái trên đường vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh.

Trác Sở Duyệt lo lắng trong lòng Lương Minh Hiên sẽ buồn phiền nhưng cô lại không biết an ủi anh thế nào.

Cô khoác tay Lương Minh Hiên rồi tựa đầu lên vai anh.

Tại sao bố Lương lại nói rằng mình rất coi trọng Lương Minh Hiên nhỉ? Có lẽ vì Lương Minh Hiên suy nghĩ chín chắn, dù xuất thân từ gia đình danh tiếng nhưng anh biết cách đối xử đúng mực với mọi người, lại có đầu óc kinh doanh và thủ đoạn.

Còn Lương Tư Khai được chiều quá sinh hư, là chàng trai theo chủ nghĩa hưởng thụ. Cậu ta như một con tàu du lịch sang trọng trên biển, yến tiệc linh đình, quần là áo lượt, xung quanh không có cá mập, phía trước không có núi băng, cậu ta hoàn toàn không biết và cũng không muốn biết.

Có thể thấy bố Lương yêu thương cậu ta như thế nào.

Coi trọng và yêu thương, cái nào làm người ta hâm mộ hơn?

Hoặc nên nói rằng, vốn những điều này đều thuộc về Lương Minh Hiên mà, không phải sao? Suy nghĩ của Trác Sở Duyệt bay xa.

Tài xế đưa bọn họ về khách sạn.

Lương Minh Hiên an ủi ngược lại, “Bố anh chính là người như vậy, em đừng để ý nhé.”

“Em lo lắng cho anh.” Trác Sở Duyệt nói, “Em không muốn thấy anh có tâm trạng không tốt, nhưng lại không biết an ủi anh thế nào, dù sao ông ấy cũng là bố của anh.”

Lương Minh Hiên khẽ cười, “Anh quen rồi.”

Trác Sở Duyệt âu yếm rúc vào lòng anh.

Lương Minh Hiên vuốt ve đầu cô rồi hỏi, “Tối nay em luôn để ý đến Anita à?”

“Em đã gặp Anita từ rất lâu rồi, lúc em còn nhỏ xíu.”

“Vậy sao?”

“Hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ em, họ dẫn em đi quán bar, đó cũng không hẳn là quán bar, chỉ là một nơi ánh sáng rất mờ ảo, người ta có thể thoải mái tán gẫu, lúc đó người đứng trên sân khấu hát là Anita. Anh đừng nghi ngờ nhé, em học mỹ thuật tạo hình nên cái gì đẹp đều nhớ rất lâu.”

Trác Sở Duyệt còn nhớ rất rõ, Anita mặc chiếc váy có chất vải không tốt lắm, màu sắc lại lộn xộn. Tuy nhiên, cô đã nghĩ rằng đây quả là một con chim công xinh đẹp.

“Sau đó, vì bố em uống quá nhiều, ông móc hết tiền mặt ra rồi gọi ban nhạc đêm đó xếp hàng nhận tiền boa, chỉ có bà ấy không nhận mà nói cảm ơn rồi chúc cả nhà em hạnh phúc.”

Lương Minh Hiên không lên tiếng.

“Bố anh… ông ấy có yêu Anita không?”

“Ông ấy không yêu ai hết.”

“Sao có thể chứ?” Trác Sở Duyệt nói thầm, rồi lại hỏi tiếp, “Ông ấy đồng ý cho chúng ta kết hôn không ạ?”

“Chúng ta không đến đây để xin phép bố anh đồng ý, anh chỉ báo cho ông ấy biết quyết định của mình.”

Trác Sở Duyệt thoáng sững sờ rồi nở nụ cười, “Anh hơi nổi loạn rồi đấy nhé.”

“Vậy sao? Chứng tỏ anh còn trẻ.”

Khi Lương Minh Hiên cười trông rất quyến rũ, Trác Sở Duyệt ngẩn người hồi lâu, vừa tỉnh táo lại đã bị anh đẩy xuống giường. Lương Minh Hiên cố gắng hết sức chứng minh mình vẫn còn trẻ.

Chuyến bay vào buổi chiều ngày hôm sau, Trác Sở Duyệt ngủ suốt từ khi ngồi trên xe đến khi lên máy bay, nhưng cô lại tràn đầy năng lượng trong suốt quá trình bay.

Lương Minh Hiên đang ngủ say trong phòng thì chợt bừng tỉnh vì rung lắc, đúng lúc này tiếp viên phát loa giải thích rằng máy bay rơi vào vùng nhiễu loạn không khí.

Anh không thể nhấc nổi cánh tay lên, chợt phát hiện Trác Sở Duyệt đang ngồi dưới giường, cô bọc tấm thảm quanh người rồi đặt đầu lên chăn chơi ipad.

“Em muốn lên đây nằm không?” Lương Minh Hiên hỏi.

Trác Sở Duyệt ngẩng đầu, bỏ ipad xuống rồi trèo lên giường.

Giường quá nhỏ nên Lương Minh Hiên phải cố hết sức chừa một chỗ để ôm cô trước ngực. Trác Sở Duyệt không buồn ngủ nhưng vì kề sát nhiệt độ cơ thể của anh, cảm giác vô cùng dễ chịu nên cô mơ màng ngủ mất.

Hạ cánh xuống sân bay trong nước vào giờ cao điểm tan tầm nên khi di chuyển rất khó khăn, Trác Sở Duyệt ngồi trong xe nhìn ra ngoài, chợt cảm thấy những gì mình trải qua mấy ngày nay như một giấc mộng.

Buổi sáng đầu mùa đông, Trác Sở Duyệt ăn sáng với bánh mì sandwich kẹp trứng và chân giò hun khói, cộng thêm một cốc hồng trà. Cô nâng tách trà lên thổi, quyết định hôm nay sẽ mặc áo len màu đỏ.

Cô báo cho Lương Minh Hiên rồi bước ra cửa, đi đến văn phòng làm việc.

Thật không may, khi cô bước vào cửa văn phòng thì gặp ngay Nhậm Tố Hòa.

Trác Sở Duyệt gật đầu chào cô ta mà không nói một lời.

Nhậm Tố Hòa cười hỏi, “Cô đổi kiểu tóc à?”

Theo bản năng, Trác Sở Duyệt sờ mái tóc mềm mại của mình, “Vâng.”

“Mấy ngày nay cô ra nước ngoài à?” Nhậm Tố Hòa hỏi.

Cô vẫn trả lời, “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.