Lúc mà mọi người đều tập trung vào sân khấu, Trần Tống Mạn lén lút từ cửa sau đi ra ngoài. Cô đi dọc hành lang, đến cái sân tập thể dục mà ngày thường bệnh nhân hay tập, ngồi một bên quan sát. Trần Tống Mạn dùng sức nhìn xuyên qua khe hở ở phía trước, mục tiêu tìm kiếm là một loạt người xem ngồi ở thính phòng.
Giang Uyển Chi rõ ràng ngồi ở hàng đầu.
Bà ta nhàn nhã khoan thai, ngồi ở ghế khán giả mà xem diễn. Trần Tống Mạn còn không ý thức được tay mình đã siết thành nắm đấm từ bao giờ. Ánh mắt của cô lườm lườm trên người bà ta, chỉ thấy bà ta khi thì nghiêng đầu, khi thì gương mặt kề vào tai người ở cạnh nói nhỏ, khi thì che miệng cười duyên dáng. Mỗi một động tác của bà ta đều thu vào tầm mắt Trần Tống Mạn, càng nhìn càng thấy kinh tởm tột cùng.
Trần Tống Mạn cố kìm bản thân vào sự im lặng, chỉ hận không thể tiến lên đánh bà ta một trận rồi vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta. Cuối cùng, ánh mắt cô lướt qua một bảng chức vị bên cạnh Giang Uyển Chi, bên trên đề là “Chủ tịch tập đoàn Dân An.” Nếu ba tháng trước không xảy ra sự cố kinh hoàng kia, hẳn giờ này là ví trí của cha cô!
Trần Tống Mạn siết chặt bàn tay, run rẩy đến mức móng tay tựa hồ xuyên vào da thịt.
Bộp.
Từ đâu, một bàn tay nhỏ bé luồn vào tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Trần Tống Mạn tò mò cúi đầu nhìn, hóa ra là một con bé đang nắm tay cô. Đôi mắt xinh xắn mở to, gương mặt ngoan ngoãn, hướng về cô mỉm cười. Không biết vì sao, cảm xúc trong cô dần dần bình tĩnh lại. Con bé còn mang theo một cái bản vẽ. Nó ngắm nhìn Trần Tống Mạn, cười cười, sau đó dùng sức nâng bản vẽ lên, tìm được một tờ giấy, lấy ra đưa cho cô.
Mặt giấy không có sắc thái rực rỡ hay loạt tranh trừu tượng gì, chỉ đơn giản dùng hai cây bút chì màu quệt thành chữ to: “Trống Trơn.”
Trần Tống Mạn sờ tóc nó: “Trống Trơn là tên em sao?”
Con bé lắc đầu, vươn ngón trỏ bé xíu, chỉ chỉ Trần Tống Mạn.
“Tên chị?” Trần Tống Mạn tự chỉ vào mình, “Trống Trơn là tên chị hả?”
Con bé cười đến vui vẻ, liên tục gật đầu khiến cô cũng cười theo. Cô đảo mắt một vòng, sau đó ngồi xổm xuống, biểu cảm sáng lạn, chìa tay về phía nó làm quen: “Em gái, chị là Trống Trơn, còn em tên gì?”
Con bé cũng không quan tâm cô, trái lại giật lấy bản vẽ, xoay người tức tốc chạy đi. Trần Tống Mạn ngẩn người đứng dậy, ở yên một chỗ. Nửa ngày trời, cô dùng ánh mắt phức tạp xuyên qua thính phòng, liếc Giang Uyển Chi, lại quay đầu nhìn phía đằng trước, bóng lưng của con bé dần dần biến mất sau hành lang hun hút. Cô hít sâu một hơi, sau đó nhấc chân đi theo con bé, ra đằng sau cánh gà sân khấu.
Bước tới cánh gà, cô liền bí ẩn lấm lét nhìn quanh, ở đó có hai vị bác sĩ, bèn giơ tay túm lấy Giang Hành và kéo anh vào một xó. Cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo Giang Hành cúi thấp đầu. Giang Hành nhăn mi, khẽ liếm bờ môi khô ráo, cười như không cười.
“Anh đừng nghĩ lung tung.” Trần Tống Mạn liếc trắng mắt, ý cười của kẻ đối diện lại càng sâu. Cô chỉ vào con bé vừa mới chạy phía trước cô, nhỏ giọng hỏi: “Con bé tên gì nhỉ? Mà bà nội anh chứ cười cái khỉ gió, cứ cười mãi! Cười đến phát hoảng lên được.”
Giang Hành nheo mắt: “Nó tên là Tinh Tinh, từ nhỏ đã vào viện rồi.”
“Từ nhỏ?” Trần Tống Mạn lặp lại một cách ngạc nhiên, “hóa ra các anh còn nhận trẻ mồ côi à?”
“Con bé có cha mẹ, cơ mà vì nguyên nhân bị bệnh nên gặp nhiều khó khăn trong cách giao tiếp cũng như hình thành ngôn ngữ. Bây giờ vẫn không nói được, trí tuệ phát triển cũng có vấn đề, cha mẹ nó đem vào đây là năm ba tuổi, à giờ thì được chín tuổi rồi.” Giang Hành điềm nhiên đáp.
Trần Tống Mạn há to miệng, quan sát con bé kia, tâm trạng cũng chùn xuống: “Nó bị bệnh gì?”
“Hội chứng Angelman.” Giang Hành trả lời, “trẻ em trên thế giới mắc bệnh không nhiều, do gen có vần đề nên phát bệnh, cho dù điều trị cũng không dứt điểm được.”
“Vậy cha mẹ nó đâu?”
Nhắc tới cha mẹ Tinh Tinh, trong mắt Giang Hành thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Lúc đưa tới tôi có gặp vài lần, sau này không tới nữa. Nhân tiện nói luôn, bọn họ sinh đứa con thứ hai, vô cùng khỏe mạnh, đã bốn tuổi rồi.”
Trần Tống Mạn không nghĩ tới, đằng sau vẻ vô ưu vô lo của con bé lại là một câu chuyện xưa rất buồn.
“Nếu gọi vui thì bệnh của con bé là hội chứng thiên thần.” Thanh âm của Giang Hành vang trên đỉnh đầu Trần Tống Mạn.
Cô đột nhiên nhớ tới, mỗi lần nhìn thấy con bé là nó lại tươi cười, thuần thiết giống như một thiên thần nhỏ. Tên bệnh đẹp lắm. Trần Tống Mạn ngắm con bé từ đằng xa, cõi lòng dâng lên một chút chua xót.
“À mà…” Cô quay đầu hỏi Giang Hành, “tôi cảm thấy trí tuệ con bé không có vấn đề, chỉ là chậm nói, có phải bệnh không quá nghiêm trọng không?”
Giang Hành gật gật đầu: “Kỳ thực chứng bệnh này không phải bệnh tâm thần, bệnh nhân càng trưởng thành càng dân dần khôi phục, cái chính là Tinh Tinh ở quá lâu trong viện tâm thần nên xuất hiện chứng thần kinh rất nhỏ.”
Lúc anh nói lời này ra, giọng điệu có phần phức tạp. Trần Tống Mạn nhất thời im lặng, chẳng biết nên đáp cái gì. Hai người đứng ở một góc, ngoài kia không gian ồn ào vui vẻ, quả thực có chút lạ lùng.
“Ừ.” Một lát sau, Trần Tống Mạn chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, bèn gợi chuyện, “con bé vừa đổi tên cho tôi, đặt tôi là Trống Trơn.”
“Trống Trơn?” Giang Hành nghiền ngẫm lặp lại một lần, sau đó ánh mắt gian xảo như hồ li, trượt theo từ cổ xuống ngực, cuối cùng dừng hẳn ở khe ngực lấp ló, “ờ, chính xác rồi.” Anh cười.
Trần Tống Mạn nhìn theo Giang Hành, bỗng chốc nổi lên xấu hổ và giận dữ một phen, đưa tay kéo cổ áo hơi rộng của mình, quát anh: “Tên biến thái.” Nói xong đôi con ngươi chuyển động, vung trỏ muốn đánh lén anh.
Giang Hành nhếch môi, vươn tay kềm chặt tay cô để sau đầu. Trần Tống Mạn đứng ngu người tại chỗ. Cái tên chết giẫm dám...