Hai chữ anh em nói ra cực kỳ khinh miệt, Linh Bát đứng một bên vừa nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, dưới chân vừa động đã nghĩ muốn xông lên, lại bị tên Thanh ở cạnh ngăn cản. Dứt câu, Augus cũng đi một mạch rời khỏi kho hàng. Hắn không sợ mình bị camera ghi hình, việc cỏn con đấy tự khắc sẽ có người xử lý, hiện tại thì lòng hắn chỉ nghĩ đến một điều duy nhất đó là: quyển nhật ký kia ở nơi đâu?
Trần Tống Mạn vốn không thể đứng rình mò quá lâu được. Lần trước cô bị camera theo dõi ghi hình, cho nên lần này không thể phạm sai lầm thêm nữa. Cô đứng ngây người một lúc, rồi đi về phòng. Trở lại phòng bệnh, điều đầu tiên cần làm là đem con gấu của Augus ôm ấp, sau đó giả vờ vòng tay ra phía sau kéo khóa xuống, tốt lắm, nhật ký vẫn còn ở đây. Nó chính là quả bom hẹn giờ, tuy chưa kịp nổ nhưng nhất định sẽ nổ. Ngày nào cô còn giữ thì ngày đó sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, tuy rằng chỗ giấu này có vẻ khả quan nhưng cô không chắc sẽ qua mắt được tất cả.
Thật sự rất khó giải quyết vấn đề!
Trần Tống Mạn ôm gấu nằm trên giường, suy xét nước bước tiếp theo của bản thân.
Có lẽ cô phải mang trả đồ cho khổ chủ, rồi sau đó nói cho Augus biết, cô đã tìm ra thân phận của hắn rồi? Trần Tống Mạn nghĩ, tối nay cô sẽ tìm một cơ hội giấu quyển nhật ký vào phòng hắn, chờ hắn tự phát hiện và thế là củ khoai lang nóng lại trao trả cho kẻ lùi khoai.
Không được! Vậy thì quá nhiều mạo hiểm, vạn nhất Augus chưa phát hiện ra, người khác lại đi trước hắn một bước thì Augus cũng vẫn gặp nguy hiểm như nhau. Cái này không được, cái kia không được, Trần Tống Mạn lại cảm thấy đau đầu. Hơn nữa cô còn không để ý, ban nãy là ai mạnh mồm bảo sẽ không quan tâm chuyện này chứ?
“1204!” Một y tá gõ song sắt phòng cô, “về sớm thế à?”
Trần Tống Mạn ngẩng mặt nhìn, bởi lẽ nàng ta có chút quen thuộc, dường như là cô y tá nhỏ hai hôm trước ngồi đây chơi bài.
“Bên ngoài hơi lạnh.” Trần Tống Mạn bò dậy từ trên giường, gãi nhẹ sau gáy, “hơn nữa tôi cũng hay ở trong phòng.” Cô liếc nhẹ đôi con ngươi, “có việc gì sao?”
Y tá nhún vai: “Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở chị đi kiểm tra sức khỏe, chị cũng đang rỗi mà, tranh thủ đi sớm.”
Trần Tống Mạn có thể nhớ ra, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe. Hiện tại tâm trạng không tốt lắm, hay là tìm Giang Hành nói chuyện phiếm nhỉ? Vì thế cô liền đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh, y tá kia thì theo sau cô.
“À, đúng rồi!” lúc Trần Tống Mạn đứng ở cửa vừa định bước vào trong thì đột nhiên quay đầu nói, “cô giúp tôi nói với chị Hồng một tiếng, là tôi đi kiểm tra sức khỏe. Chỉ sợ lát nữa chị Hồng tìm không thấy thì lại phát hoảng lên.”
Y tá nhỏ nhăn mày, cười: “Vâng.”
Trần Tống Mạn xoay lưng, đẩy cửa đi vào.
Đây là phòng kiểm tra sức khỏe, Trần Tống Mạn còn chưa kịp có phản ứng thì bỗng nhiên bên sườn có một bàn tay to đóng sầm cửa lại. Tiếng “Rầm” thật lón khiến màng nhĩ cô muốn ù cả lên. Đôi tay cô bị hắn vặn chéo sau lưng, Trần Tống Mạn chỉ thấy hoa mắt, thân người bị áp sát vào cánh cửa.
Gương mặt cô va vào lớp thủy tinh, hai tay thì bị siết chặt, các đốt ngón tay đều đau âm ỉ.
“Giang Hành anh làm gì đấy!” Trần Tống Mạn thét to, “đùa cái quái gì, bỏ ra, đau chết mẹ đi được!”
Đằng sau không ai lên tiếng.
Bấy giờ Trần Tống Mạn đột nhiên ý thức rằng: đằng sau mình có khả năng không phải Giang Hành. Cô bủn rủn thôi giãy dụa nữa, dùng sức hít thở sâu, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng điều chỉnh thanh âm của mình cho thật bình tĩnh: “Anh là ai?”
Vẫn im lặng.
“Bác sĩ sẽ nhanh chóng tới đây!” Trần Tống Mạn nói, “anh không thả tôi ra, chính anh cũng chạy không thoát. Tôi không thấy mặt anh, hiện tại tôi nhắm mắt, còn anh thì đi nhanh đi. Cái gì tôi cũng sẽ không biết.”
Trần Tống Mạn nhắm mắt lại, lẳng lặng ghé vào trên cửa, tim đập hỗn loạn.
Anh ta tột cùng là ai? Còn cô làm vậy có đúng không?
Gian phòng thậm chí tĩnh lặng đến mức, tiếng kim đồng hồ di chuyển và tiếng tim đập đều khắc họa rõ ràng.
Nửa ngày, Trần Tống Mạn mới cảm giác được sự buông lỏng. Cô chậm rãi xoay mặt sang hướng khác, nhắm mắt.
“Anh đi nhanh đi.”
Đã buông tha cô, phải chăng cô tạm thời không gặp nguy hiểm?
“Kém thông minh.” Trong bóng tối, người nọ đột nhiên mở miệng.
Trần Tống Mạn giật mình mở to mắt, tức giận đùng đùng: “Giang Hành, anh biến thái!”
Một thân áo blouse trắng đứng trước mặt cô, khoanh tay, ung dung nhìn cô. Vốn còn định mắng chửi Giang Hành, nhưng lúc này Trần Tống Mạn không thể nói thêm gì nổi. Cô hoảng loạn, tức giận, rồi sửng sốt, sau đó hai tay ôm mặt ngồi thụp xuống sàn, đầu vùi vào gối, câm lặng.
“Anh có biết tôi sợ lắm không hả?” giọng Trần Tống Mạn run rẩy, trước đó, cô đã từng tưởng tượng ra tình huống xấu nhất.
Cô không dám ngẩng lên, bởi lẽ giờ đây gương mặt cô đều là nước mắt: “Giang Hành, anh là đồ quỷ cái!” Trần Tống Mạn có chút nức nở.
“Anh là đồ chết tiệt, chết bầm, chết giẫm!” Trần Tống Mạn càng mắng càng to tiếng, cuối cùng ngước nhìn lên, vẫn thấy Giang Hành biểu cảm trầm mặc.
Lúc sau, Giang Hành mới hỏi: “Nếu tôi thực sự là kẻ muốn hại cô, cô có biết kết cục ra sao không?”
Trần Tống Mạn nghe xong, không thèm để tâm.
“Nếu là thật, vừa rồi sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu. Cũng không vì một câu cô không nhìn thấy diện mạo tôi mà sẽ bỏ đi, hiểu ý tôi chứ?”
“Anh muốn nói gì?”
Giang Hành nhẹ kéo tay cô, dùng chút sức, nhấc cô lên đặt ngồi vào ghế dựa.
“Cô lừa y tá trưởng còn có thể.” Anh ngồi đối diện với cô, chợt đáp.
Trần Tống Mạn nhất thời quên khóc, chỉ biết nhìn chằm chặp anh.
Giang Hành thở dài, buổi sáng hôm nay tôi vừa đến, y tá trưởng liền kéo tôi đi xem lại băng ghi hình, tôi là bác sĩ của cô, bà ấy làm như vậy cũng là đương nhiên.
“Vẫn là nhà kho. Lần trước tôi không truy cứu, nhưng lần này thành thật khai báo đi.”
Trần Tống Mạn cắn cắn môi, chẳng nói.
“Đã bảo cô đừng thân cận Augus mà.” Giọng Giang Hành khá mệt mỏi.
Giang Hành cười khẽ một tiếng: “Chẳng biết gì sất.” Ngón tay thon dài khẽ điểm huyệt thái dương, “nhưng là tôi còn biết dùng não để nghĩ.”
Biểu cảm Trần Tống Mạn trắng bệch: “Anh không cần thế đâu…” Trong thanh âm cũng hơi bình tĩnh lại, “anh ở đây lâu, còn tôi vừa tới, kiểu gì cũng không hơn anh nổi.”
Trần Tống Mạn tức điên: “Là anh không nói rõ, tôi làm sao biết? Anh bảo không thân cận Augus, sẽ gặp phiền phức, nhưng sao tôi biết cái gì phiền phức chứ?”
Giang Hành bình thản trả lời: “Có một vài chuyện tôi phải xử lý, giống như có vài nơi không thể không đi giống nhau.”
Cô chỉ chỉ camera ở góc tường: “Anh bảo tôi giữ khoảng cách với hắn, hiện tại tôi cũng muốn giữ khoảng cách với anh!”
“Lý do?” Giọng của Giang Hành trở nên cương ngạnh, anh đứng lên, hai tay chống trên bàn, từ trên cao nhìn xuống, “cô có bao giờ nghe lời tôi? Hoặc xem tôi là bác sĩ của cô?”
“Trần Tống Mạn, cô còn nhớ mục đích cô ở đây là gì hay không?” Ánh mắt anh khóa chặt người Trần Tống Mạn, “đây là viện tâm thần, không phải chỗ chơi đùa, cũng không phải chỗ kết bạn. Tôi hỏi cô, cô có nhớ ban đầu cô đã nói gì với tôi?”
Trần Tống Mạn như bị tạt nước lạnh.
Cô nhớ lúc đó mình từng nói, cô hi vọng bản thân nhanh chóng chữa khỏi bệnh, tìm ra kẻ sát hại cha cô, tìm ra chân tướng của mình.
“Tôi cho rằng thời gian dài như vậy cô sẽ tin tưởng tôi.” Giang Hành thản nhiên nói, trong giọng vài phần lạnh lẽo, “cho dù cô thích Augus, cũng nên xem tôi là người đáng để tín nhiệm, một người bạn có thể giúp đỡ cô khi cô gặp rắc rối.”
Giang Hành vươn tay bắt lấy cằm cô: “Xem ra, tôi đã nghĩ nhiều.”
“Không.” Trần Tống Mạn cố gắng bình tĩnh, “tôi không hề quên. Vì tôi không quên nên tôi mới kiên trì sống đến bây giờ.”
“Anh cho là tôi dễ dàng chống đỡ hiện thực sao? Những lúc tôi ở một mình, tôi đã luôn kiềm chế bản thân để ngăn mình làm ra những chuyện hối hận cả đời.” Tâm trí cô đột nhiên thoáng đãng, “tôi luôn tin anh, Giang Hành ạ! Người duy nhất tôi tin tưởng là anh, nhưng tôi không thể bỏ mặc Augus.”
“Có lẽ một số việc nên buông bỏ, mà tôi thì không buông được, bởi hắn là bạn tôi.”
“Tôi không quên lời mình đã nói.”
“Người tôi tin tưởng nhất chính là anh.”
Trần Tống Mạn dứt lời, phòng kiểm tra sức khỏe có phần im ắng.
“Hắn là bạn quan trọng nhất của cô, tôi là người cô tin tưởng nhất, vậy vì sao vừa rồi muốn giữ khoảng cách với tôi?”
Giang Hành vẫn duy trì động tác cũ, nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt cô, không cho cô một con đường thoái thác.