Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 9



Không có tiếng chát nặng nề như dự tính, cũng không có tiếng thét chói tai. Trần Tống Mạn bị Giang Hành nắm chặt tay lại, anh vòng tay qua kéo cô về. Trần Tống Mạn quay đầu trừng mắt nhìn Giang Hành, chỉ thấy anh cau mày, trong đáy mắt dường như có ẩn ý. Mà đứng đối diện là Giang Uyển Chi, bà ta lùi lại mấy bước, biểu cảm càng thêm kênh kiệu: “Thế nào, tao đứng ở đây, mày giỏi thì đánh tao đi!”

“Như vậy không được đâu.” Giang Uyển Chi tỏ ra rối rắm, “thoạt nhìn nó cũng bệnh không nhẹ, bác sĩ Giang, tôi cảm thấy còng tay nó chưa đủ, cậu nên còng cả chân nó. Nó là bệnh nhân tâm thần, nhỡ mà gây hại đến người khác thì phải làm sao?”

“Bà quên rồi à? Đây là viện tâm thần, chung quanh đều là bệnh nhân tâm thần.” Trần Tống Mạn hất tay anh ra, cười lạnh một tiếng, “tôi với bà không còn lời nào để nói, biết điều thì cút khỏi đây. Bà đứng trước mặt tôi, đừng trách tôi đánh hai mẹ con bà.”

Cô hung hãn nhìn chằm chằm bọn họ, như là một sư tử rình rập con mồi.

Thẳng đến khi âm thanh giày cao gót lộc cộc rời khỏi phòng khám, Trần Tống Mạn lạnh lùng hỏi Giang Hành: “Vì sao anh giữ tôi lại?”

Giang Hành tháo mắt kính xuống, bỏ vào trong túi áo, liếc mắt một cái: “Vậy vì sao cô muốn đánh người?”

Trần Tống Mạn nhất thời lửa giận bùng lên: “Bà ta nói cha tôi như vậy, bảo tôi nhịn kiểu gì được?” Cô lui về sau một bước, vung tay: “Bà ta không nói anh, đương nhiên anh sẽ không bận tâm.”

Dứt lời khịt mũi khinh thường: “Tôi là bệnh nhân tâm thần, đánh bà ta một cái có hư hao gì?”

“Cái gì là không hư hao chứ?” Giang Hành khoanh tay bước lên phía trước, “cô không để ý, nhưng tôi thì để ý. Vừa rồi nếu cô đánh bà ta, hơn nữa cô còn là bệnh nhân mới, chỉ cần bà ta đi tố cô thôi, cô có biết cô sẽ bị đưa vào trung tâm phòng giam tinh thần không?”

Trần Tống Mạn sững sờ tại chỗ.

“Nơi đó không đãi ngộ tốt như bệnh viện này, y tá chuyên môn, phòng VIP đều không. Đến đó, người không ra người, quỷ không ra quỷ.” Ngữ khí Giang Hành có chút nóng nảy, “cứng đầu, dễ kích động, nói cô tâm thần cô còn chưa tin à?”

Trần Tống mạn liếm liếm môi: “Vậy vì sao… lúc tôi đến lại được ở bệnh viện?”

“Không cần cô quan tâm, tóm lại, hiện tại cô đã ở đây, an phận mà sống đi.” Giang Hành tức giận ngả người xuống sofa, “nhờ phúc của cô tôi được xem kịch hay, nhưng tôi hi vọng chuyện này không phát sinh lần thứ hai.”

Trần Tống Mạn nhíu mày, rầu rĩ nói: “Nhưng tôi thực sự không cam lòng.”

Đúng vậy, cô không cam lòng.

Cô vì bản thân cảm thấy không đáng, càng vì cha mình cảm thấy không đáng. Năm ấy mẹ cô qua đời, cha cô gà trống nuôi con xuyên suốt mười năm. Thẳng đến bốn năm trước, ông cưới Giang Uyển Chi, còn dắt về loại tiện nhân như Trần Phinh Đình làm em kế. Bốn năm mẹ con bọn họ gây bao nhiêu phiền phức, cô vì cha mà cố gắng nhẫn nhịn. Giờ thì ông đã mất, cô lại bị tống vào đây, do ai mà cô phải khốn đốn như vậy? Không nghĩ tới… Trần Tống Mạn nắm chặt tay…

Cô cúi đầu, trong lòng dâng lên một tầng đau thương.

“Có lẽ lời tôi nói bây giờ không lọt vào tai cô, nhưng cô cũng phải nghe.” Giang Hành đứng dậy dối diện với cô, vươn tay giữa không trung, do dự một chút, đặt lên vai cô, sau đó đặt xuống thắt lưng cô, nhìn vào mắt cô mà rằng: “Cô trước tiên hợp tác trị liệu cho tốt, đợi khi bệnh tình khá lên, mới có cơ hội rời khỏi đây.”

Trần Tống Mạn thấy anh kiên định quá, cô nhịn không được cũng chăm chú dõi theo anh: “Tôi còn có cơ hội sao?”

Cô chẳng biết vì đâu lại muốn hỏi về vấn đề này, càng kỳ quái là, người cô hỏi là vị bác sĩ quen biết không qua hai hôm?

“À, không nhất định.” Giang Hành hơi siết thắt lưng cô, “lấy chỉ số thông minh của cô, chắc không chống đỡ nổi tới ngày đó.”

Gã đàn ông này, tử tế không quá ba giây.

Trần Tống Mạn nghe vậy nheo mắt, nội tâm ác lên: “Bác sĩ cầm thú, chờ tôi xuất viện, tôi sẽ tố cáo anh với viện trưởng.”

Giang Hành chao mày: “Vậy cô phải chuẩn bị khăn trùm đầu cho tốt, nếu không tôi nhất định trả thù cô.”

Bụng dạ hẹp hòi!

“À đúng rồi!” Trần Tống Mạn đột nhiên nhớ tới một việc, “tôi ở đây tiêu phí là ai chi trả? Chẳng lẽ là tài sản của cha tôi?”

Giang Hành buông tay khỏi người cô: “Thật đáng tiếc, việc này tôi cũng không biết.”

Anh bước tới mở cánh cửa, xoay lưng về phía Trần Tống Mạn: “Tôi chỉ là bác sĩ mà thôi, tiếp xúc với cha cô cũng chỉ một lần. Đã có người giúp cô lo liệu, cô cứ yên tâm đi.”

Dứt lời, đôi chân dài sải bước ra ngoài, để lại Trần Tống Mạn đứng một mình ở cửa phòng, ngẩn người trống rỗng.

Theo Trương Tiểu Hồng về phòng, Trần Tống Mạn ngồi ở trên giường, nghĩ ngợi rất nhiều. Cô vẫn một mực cảm thấy, cái chết của cha cô có liên quan đến hai mẹ con bà ta. Tuy rằng mũi dùi đều hướng vào cô, thậm chí chính cô cũng từng nhận là hung thủ giết cha. Lúc ở trên tòa án, cô cho rằng bọn họ ghét bỏ cô, nhưng những giọt nước mắt đau lòng kia tiếc thương cha cô chính là sự thật. Ấy vậy, nhớ đến hôm nay, sự ghê tởm của Giang Uyển Chi và Trần Phinh Đình cô liền xác định cha cô qua đời đều có liên quan tới bọn họ. Cho nên cô không thể gặp bất trắc, cô phải sống sót, hơn nữa sống sót ở nơi an toàn nhất.

Chỉ cần cô còn ở bệnh viện tâm thần, tài sản cha cô để lại sẽ không thuộc về tay bọn họ, rồi bọn họ sẽ vì lẽ đó mà tìm đến cô thôi. Trần Tống Mạn không thích tiếp xúc hai mẹ con họ, nhưng chính cô cũng hiểu, nếu càng tiếp xúc nhiều thì cơ hội lột trần sự thật càng cao, cô muốn đòi lại công bằng cho cha.

Cha à, cha phù hộ con đi.

Trần Tống Mạn xem đó là chỗ dựa duy nhất, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngủ một giấc, mặc dù ban đầu hơi khó khăn nhưng cô buộc bản thân mình bằng mọi cách phải thích ứng giờ giấc của bệnh viện, vì thế gò má xương cũng phúng phính một ít, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa.

Buổi sáng, Trần Tống Mạn rời giường, Trương Tiểu Hồng đứng kế bên ghen tỵ: “Lỗi của cô hết! Từ khi có cô xuất hiện, hoa khôi ở khu này đã không còn là tôi!”

Trần Tống Mạn mỉm cười, đôi mắt sáng ngời trong màu nắng hổ phách: “Tiểu Hồng, chị lại trêu em.”

Trương Tiểu Hồng không nói gì thêm, chỉ tháo còng tay của cô ra: “Hôm nay cô đi kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng.” Trần Tống Mạn nắm tay, nước mắt rưng rưng.

Phải biết rằng, cô đã chờ đợi ngày này rất lâu.

Tập thể dục buổi sáng xong, Trần Tống Mạn gấp gáp lôi Trương Tiểu Hồng vọt tới cuối hành lang phòng trực ban của bác sĩ, hai người mở to mắt nhìn chằm chằm vào Giang Hành ngồi bên trong, ánh mắt tưởng chừng muốn đem kẻ khác nuốt vào bụng.

Trương Tiểu Hồng há hốc mồm: “Tôi hỏi cô chứ Tống Mạn này, bác sĩ Giang làm gì có lỗi với cô à?”

Trần Tống Mạn nghe vậy giật mình, ánh mắt vẫn ngó như cũ, vừa đúng lúc Giang Hành ngẩng đầu lên trông thấy cô.

“Không phải.” Trần Tống Mạn chém đinh chặt sắt, “bác sĩ Giang chính trực, tốt bụng, hơn nữa chuyên môn cao, nói chuyện hài hước, sao mà có lỗi với em được.”

Cô tiếp tục ngắm Giang Hành, mới phát hiện anh đã cúi đầu viết viết cái gì. Cơ mà khóe môi anh lại có một nụ cười rất mảnh.

Ở cửa phòng trực ban như đứng đống lửa, như ngồi đống than nửa giờ đồng hồ, vất vả lắm mới đến lượt Trần Tống Mạn, cô nhanh chóng hướng về phía Trương Tiểu Hồng vẫy tay, sau đó đi vào phòng kiểm tra sức khỏe. Theo sau là một loạt quy trình kiểm tra, Trần Tống Mạn đã trải qua ba lần, lần nào cũng bị Giang Hành động đến ngực nhưng cô đành phải… cố gắng chấp nhận.

Mà Giang Hành trong suốt quá trình kiểm tra sức khỏe đều cười rất quỷ dị, thẳng đến khi mọi thứ hoàn tất, anh mới viết báo cáo. Trần Tống Mạn thật sự không nhịn được, hai tay ôm ở trước ngực, mở miệng hỏi: “Thân thể tôi bình thường chứ?”

Giang Hành ngừng bút, thả lỏng tựa vào ghế dựa, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô, sau đó cầm lấy bảng báo cáo sức khỏe dò từ trên xuống hai lượt.

“Ừ, huyết áp bình thường, cân nặng bình thường.” Nói đến đây, anh ngẩng mặt liếc cô một cái, phát hiện ra sắc mặt cô đã khá hơn, làn da cũng trắng trẻo mịn màng trở lại, không biết sờ lên sẽ như thế nào…

“Khụ khụ…” Giang Hành đột nhiên ý thức được mình suy nghĩ linh tinh, giả vờ ho khan cho qua. Cũng may Trần Tống Mạn không biết anh đang nghĩ gì, vẫn chỉ là nhìn chằm chằm anh.

Anh tiếp tục xem, khóe môi nét cười càng sâu: “A, ngực còn tăng 2cm.”

“Thật sự chúc mừng cô.” Ánh mắt Giang Hành từ gương mặt xinh đẹp ấy, trượt xuống ngực cô.

Trần Tống Mạn hai tay phòng thủ, dè dặt với anh. Tuy rằng đồ bệnh nhân rộng rãi chẳng nhìn thấy gì, nhưng cô vẫn không thể trước mặt đàn ông khác phô ra cho họ xem.

“Tóm lại cô hoàn toàn bình thường.” Giang Hành nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước mắt mình, xốc tay áo lên nhìn vết sẹo lần trước, gật gật đầu: “Vết thương lành rất nhanh.”

“Vậy…” Trần Tống Mạn tiến sát Giang Hành, nói lên nguyện vọng ấp ủ nơi đáy lòng, “tôi có thể xin nội y được chưa?”

Giang Hành lại ngắm ngực cô, sau đó cười thấu hiểu.

Anh lưu loát ký tên trên báo cáo: “Trước kia ngực cô không to, thật sự không cần mặc. Nhưng giờ nó đang phát triển, miễn cưỡng cũng mặc vào đi.”

Trần Tống Mạn cầm kết quả báo cáo, nghiến răng cười: “Tốt lắm, bác sĩ Giang cũng cần mặc nội y làm gì? Dù sao cũng nhỏ bé thôi.”

“Thế à? Cô đã nói như vậy, tôi đây liền…” Giang Hành đứng lên, ngón tay thon dài cầm lấy thắt lưng, “trời ạ, nữ bệnh nhân, đã trị bệnh cho mà còn đưa ra yêu cầu quá đáng với bác sĩ nữa.” Nói xong ra vẻ muốn cởi thắt lưng.

Trần Tống Mạn “á” một tiếng, nhanh chóng xoay mặt đi.

“Hừ.” Giang Hành ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói, “già mồm cãi láo.”

Trần Tống Mạn đỏ bừng vành tai: “Anh nghĩ ai cũng giống anh à? Bác sĩ cầm thú! Lưu manh!”

Giang Hành đứng dậy, nhìn cô từ trên cao xuống: “Thay vì mắng mỏ tôi cô nên nhanh chóng mặc nội y vào. Không thôi nó bé lại bây giờ.”

Trần Tống Mạn lúc này sắp phát điên.

Trở về phòng bệnh, cô “vũ trang” cẩn thận, chỉ có như thế này, xong xuôi khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Tuy là nội y vận động thông thường, nhưng kiểu gì cũng có còn hơn không. Nghĩ đến việc về sau thoải mái đi lại nơi hành lang, Trần Tống Mạn nhất thời tinh thần vui vẻ.

“Sáng sớm đã hứng khởi như vậy?”

Trần Tống Mạn lập tức hô to: “Này Abel, hôm nay là ngày vui, chúng ta đi tản bộ nhé!” Trải qua nửa tháng ở chung, Trần Tống Mạn đã có thể thành công nói chuyện dựa vào giọng điệu để phân biệt đó là Abel, Cora hay Augus.

Abel nhìn mặt trời bên ngoài, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, hôm nay là chủ nhật, tiện thể anh đi cầu nguyện luôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.