Yên Vũ

Chương 130-2: Nàng vẫn tuyệt tình như vậy (2)



Bỗng nhiên một tiếng vùng vẫy rất nhỏ rơi vào trong lỗ tai dựng thẳng lên của Yên Vũ.

“Ngươi thả ta ra!”

“Mau ăn đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy!”

“Ta không ăn… ưm…”

Yên Vũ trợn to hai mắt nhìn. Nàng tin chắc mình không có nghe lầm, tiếng vùng vẫy chính là Mục Thanh Thanh.

Mục Thanh Thanh còn sống, chứng minh tim của mẫu thân còn ở trong tay An Niệm Chi.

Ông ta còn chưa làm ra chuyện hoang đường.

“Ở bên trong.” Yên Vũ khẽ nói.

Nàng đứng dậy rời khỏi tường, ngẩng đầu nhìn tường rào thật cao. “Làm sao bây giờ? Thiếp nghe được tiếng của Mục Thanh Thanh, một người khác phải là An Niệm Chi. Làm sao bây giờ?”

Tuyên Thiệu cầm tay Yên Vũ. “Nàng đừng vội. Bây giờ đang là ban ngày, chúng ta không thể tuỳ tiện vào quan dịch. Nếu cứng rắn xông vào sẽ khiến An Niệm Chi có phòng bị, cũng sẽ chuồn mất.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cứ chờ như vậy sao? Bây giờ Mục Thanh Thanh còn sống, nhưng mà không biết lúc nào ông ta sẽ…” Yên Vũ gấp đến độ hơi thở đều rối loạn.

Hai tay Tuyên Thiệu cầm tay nàng. “Nàng đừng hoảng, đừng loạn. Đợi buổi tối, buổi tối nàng ở nhà chờ ta, ta dẫn người lặng lẽ lẻn vào. Ban đêm không dễ bị người phát hiện, có thể không kinh động sứ giả của Tây Hạ và nước Kim, tìm được An Niệm Chi, đoạt lại tim của mẫu thân, được không?”

Yên Vũ nhìn chăm chú Tuyên Thiệu, biết phương pháp hắn nói là phương pháp ổn thoả nhất, thế nhưng còn muốn nàng chờ, chờ đến tối. Trời biết, nàng gấp gáp cỡ nào, nàng không muốn chờ một khắc nào cả.

Tìm lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc tìm được nơi ẩn thân của An Niệm Chi, nàng ước gì có thể vọt vào, đoạt lại tim của mẫu thân, để cho mẫu thân có thể hoàn toàn yên ổn hạ táng, không tiếp tục phải để thi thể đau khổ lưu lại nơi thế gian này.

Nhưng nàng nâng mắt liền nhìn thấy ánh mắt chuyên chú và ân cần của Tuyên Thiệu, chạm được nhiệt độ lòng bàn tay hắn. Nàng biết, mình ở chỗ này chẳng những không thể giúp Tuyên Thiệu cái gì, ngược lại chỉ có thể khiến cho hắn phân tâm. Võ công của An Niệm Chi sâu không lường được, ban đầu lúc ở Tuyền Châu cũng đã biết qua. Tuyên Thiệu không phân tâm cũng chẳng biết có là đối thủ của ông ta không, nếu như có mình ở trong cuộc, chỉ có thể liên luỵ Tuyên Thiệu như trước đây vậy.

Nàng gật đầu. “Chàng tìm đến bản đồ của quan dịch, thiếp cho chàng biết đại khái vị trí ông ta núp, như vậy cũng có thể giảm chút thời gian.”

Tuyên Thiệu thấy nàng có thể nói ra được lời này, biết trong lòng nàng đã ít nhiều bình tĩnh lại, yên tâm gật đầu. Hai người nắm tay Linh Nhi, chậm rãi ra khỏi ngõ hẻm, ngồi lên xe ngựa, đi Tuyên phủ.

Trên xe ngựa, Linh Nhi vẫn chờ, một đội mắt to, trong veo như nước, bình tĩnh nhìn Yên Vũ.

Yên Vũ cố gắng bình phục tâm trạng của mình, không ngừng nói với bản thân, càng đến thời điểm như thế này thì càng phải tỉnh táo, không thể gấp gáp.

Nâng mắt thấy ánh mắt trong suốt của Linh Nhi, nàng mỉm cười lên một cái. “Linh Nhi nhìn cái gì?”

“Con tưởng rằng chỉ có con không có mẫu thân, rất đáng thương. Thì ra thiếu phu nhân người cũng không có mẫu thân… Còn… thi thể của mẫu thân còn bị người ta đánh cắp đi trái tim…” Linh Nhi nói, tiến lên cầm tay của Yên Vũ, nâng đôi tay của nàng trong lòng bàn tay nhỏ bé. “Thiếu phu nhân không nên khổ sở, mẫu thân của người… À… Bà ấy, bà ấy sẽ không rất đau. Mẹ con nói, người chết rồi thì không biết đau. Mẹ con chết rồi, cha đánh mẹ như thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ không sợ đau…”

Yên Vũ kinh ngạc nhìn Linh Nhi một hồi, mới hiểu được con bé này dường như đang dùng cách của mình để an ủi nàng.

Con bé nhỏ như vậy nhưng có thể nói ra lời này, có thể tưởng tượng con bé từng ở trong gia đình bạo lực đã trải qua cái gì.

Nhìn con bé chín chắn nhưng gầy còm hơn so với con nít cùng lứa, Yên Vũ không tự chủ đau lòng một hồi.

Nàng nghiêm túc gật đầu. “Ừm, mẫu thân sẽ không đau. Mẫu thân của chúng ta đều ở trên trời nhìn chúng ta, nhìn chúng ta sống tốt, bọn họ sẽ rất vui vẻ, rất thoả mãn.”

Yên Vũ khẽ vuốt ve đầu của Linh Nhi, nói.

Linh Nhi gật đầu, nâng lên gương mặt tươi cười với Yên Vũ.

“Cảm ơn ngươi, Linh Nhi.” Yên Vũ chậm rãi nói. “Cảm ơn ngươi có thể giúp ta tìm kiếm tim bị người ta đánh cắp của mẫu thân, cảm ơn ngươi an ủi ta.”

Linh Nhi chớp đôi mắt to, cười hì hì không nói gì. Trong lòng con bé, thiếu phu nhân là một người vô cùng tốt, nhận con bé về từ ông bà nội không tốt của nó, cho nó mặc quần áo đẹp, cho nó đồ ăn ngon, còn để nó học y thuật lợi hại.

Trước đây mẫu thân nói cho nó biết, người khác cho mình thứ tốt thì mình cũng phải đem thứ tốt mình có được cho người khác. Thiếu phu nhân đối với nó tốt như vậy, nó không muốn nhìn thấy thiếu phu nhân khổ sở.

Yên Vũ thu tay về từ trên đầu Linh Nhi, chậm rãi rơi ở trên bụng mình, nghiêng người dựa vào vai Tuyên Thiệu.

Bây giờ, trong thân thể nàng cũng có một sinh mệnh nho nhỏ đang trưởng thành. Bây giờ nàng cũng sắp trở thành một người mẹ.

Nàng chỉ hy vọng con của mình có thể hạnh phúc vui vẻ, bình an suông sẻ lớn lên, có một trái tim thiện lương, trong sạch như Linh Nhi. Đừng để gặp phải chứa nhiều đau khổ thấu tim gan như nàng, như Linh Nhi.

Xe ngựa dừng lại ở Tuyên phủ.

Tuyên Thiệu đỡ Yên Vũ xuống xe ngựa. Nhưng Linh Nhi lại không để người ta ôm, tự mình nhảy lên bậc xe ngựa, nhảy xuống xe.

Tuyên Thiệu bị Lộ Nam Phi tìm về từ Hoàng thành ti, lúc này còn phải trở lại. Yên Vũ liền không để cho hắn đưa mình, nắm tay Linh Nhi, vẫy tay tạm biệt hắn. Hai người, một lớn một nhỏ chậm rãi đi đến nội viện.

Xe ngựa của Tuyên Thiệu rời khỏi không lâu sau.

Yên Vũ nghe thấy chỗ mai rùa sau hàng sồi xanh ở cổng trong đang ẩn núp một người. Nhịp tim của người đó hơi gấp, nhưng hít thở cố ý duy trì vững vàng.

Yên Vũ rũ mắt suy nghĩ một chút, làm như không có phát hiện, kéo tay Linh Nhi tiếp tục đi vào.

Linh Nhi cũng dường như ngửi được mùi của người ngoài, kéo ngón tay của Yên Vũ, chỉ chỉ hàng sồi xanh phía sau mai rùa kia với nàng.

Yên Vũ hơi lắc đầu với con bé.

Linh Nhi vô cùng thông minh, ngậm miệng không hề nói gì.

Người nọ núp ở sau cây sồi xanh cũng không chờ được, khi Yên Vũ và Linh Nhi sẽ cất bước đi vào cổng trong thì đi ra từ phía sau cây sồi xanh.

“Yên… Thiếu phu nhân…”

Yên Vũ chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lộ Minh Dương đứng ở trước mặt cách đó không xa.

Lâu rồi không gặp, lần này Lộ Minh Dương trở về dường như cao hơn trước đây, thân hình nhìn cũng rắn rỏi hơn, mặt cũng bị nắng ăn đen. Một đôi mắt sáng cũng không luôn mang theo ý cười như trước đây, toàn thân đều trầm ổn hơn rất nhiều so với trước đây.

“Lộ đại nhân.” Yên Vũ gật đầu với hắn.

Lộ Minh Dương nắm thật chặt quả đấm, đầu chân mày nhíu thành chữ xuyên (川). “Nàng… Chuyện của nàng, ta có nghe nói, trong khoảng thời gian này nàng có sống tốt không?”

Yên Vũ rũ mắt. Lộ Minh Dương quan tâm nàng, nàng nhìn ra được. Trước đây Lộ Minh Dương là một thiếu niên tâm tư đơn thuần, nàng không biết khi nào thì Lộ Minh Dương nổi lên tâm tư đối với nàng, nhưng mà từ đầu tới cuối nàng cảm thấy thái độ của mình đối với Lộ Minh Dương đều hết sức rõ ràng, cũng không có làm ra cái gì khiến cho hắn hiểu lầm.

Lần Lộ Minh Dương đi phủ Kiến Ninh nên có rèn luyện, trưởng thành không chỉ là bề ngoài mà cả người nên thành thục không ít mới đúng. Lời nói như vậy thật sự không nên hỏi ra miệng, vượt qua giới hạn.

“Lộ đại nhân phí tâm.” Yên Vũ gật đầu với hắn, cũng không trả lời câu hỏi của hắn. “Nếu Lộ đại nhân không có chuyện gì khác, xin chớ lưu lại ở cửa nội viện.”

Lộ Minh Dương nghe vậy nâng mắt nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào mặt của nàng, mắt của nàng, khoé miệng hơi căng, chua chát cười khẽ. “Đã qua lâu như vậy, nàng vẫn không thay đổi, nói chuyện luôn tuyệt tình như vậy.”

Yên Vũ liếc hắn một cái. Mình đã gả làm vợ của Tuyên Thiệu, tuyệt đối không nên để người ngoài còn có niệm tưởng đối với nàng. Nếu nói tới đây, không bằng làm cho rõ ràng hơn một chút, trực tiếp khiến người ta tuyệt đi tâm tư mới được. “Đúng, ta đối với Lộ đại nhân không thay đổi, nhưng cũng không phải tuyệt tình đối với tất cả mọi người.”

Lộ Minh Dương không ngờ nàng lại nói ra những lời này, vô cùng kinh ngạc nhìn nàng.

Linh Nhi bị Yên Vũ nắm tay ở một bên, nhìn người này nhìn người kia một cái, cái hiểu cái không nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thiếu phu nhân rất tốt, rất tốt với ta, đối với công tử cũng tốt, đối với mọi người hầu ở bên cạnh tốt!”

Lộ Minh Dương cúi đầu nhìn thân hình nho nhỏ không cao của Linh Nhi, trên mặt kéo ra một nụ cười nhạt bất đắc dĩ. “Vậy tại sao thiếu phu nhân của người tuyệt tình đối với một mình ta như vậy?”

Linh Nhi thấy người nọ lại cúi đầu hỏi mình thì giơ tay lên cắn đầu ngón tay mình, hai mắt thật to chuyển động, giọng non nớt nói: “Có lẽ là ngươi không tốt! Mẹ ta nói qua, người tốt sẽ được đền đáp tốt! Kẻ xấu cuối cùng cũng bị ác báo!”

Lộ Minh Dương nhất thời nghẹn họng.

Yên Vũ không kềm được cười khẽ. “Lộ đại nhân xin cứ tự nhiên.”

Nói xong, liền nắm tay của Linh Nhi, xoay người bước vào nội viện.

Lộ Minh Dương lại không thể đuổi theo vào, hơn nữa lời của Yên Vũ đã nói rất rõ ràng. Hắn còn có thể hy vọng xa vời cái gì?

Hắn nhìn bóng dáng Yên Vũ biến mất sau mảnh rừng trúc vắng lặng, thở dài bất đắc dĩ, xoay người đi ra ngoài.

Nhưng bất thình lình nhìn thấy từ trên cây long não cao to nhảy xuống một người.

“Ngạc nhiên hả?” Thượng Quan Hải Lan dựa vào trên thân cây thô chắc, cười hì hì nhìn Lộ Minh Dương.

“Nghe lén người ta nói chuyện rất thú vị sao?” Lộ Minh Dương nguýt hắn một cái.

Thượng Quan Hải Lan vẫy vẫy tay. “Hết cách rồi, ở Kiến Ninh làm cái này cả ngày, thói quen nha!”

Lộ Minh Dương không muốn để ý tới hắn, nhấc chân tiếp tục đi.

Thượng Quan Hải Lan lại tiến lên một bước, đưa tay khoác lên vai hắn. “Ta nói, phụ nữ có cái gì tốt? Sao các người từng người một lại treo cổ ở trên người của phụ nữ? Ta nghe nói trong Lê Viên Tử có một kép mới tới, đóng vai làm hoa đán, hát gọi là thú vị sống động. Không bằng hôm nào đó ngươi có thời gian, ta dẫn ngươi đi xem xem? Bảo đảm thú vị hơn so với những người phụ nữ ngươi thường gặp này!”

Lộ Minh Dương hất Thượng Quan Hải Lan ra, vẻ mặt ghét bỏ vỗ vỗ chỗ vai bị tay hắn đặt lên, khinh thường nhìn hắn: “Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi?! Hiện giờ tâm trạng gia rất khó chịu, ngươi cách xa ta một chút đi! Đồ phải gió đâu không!”

Lộ Minh Dương giận dữ đi về phía trước.

Thượng Quan Hải Lan cười hì hì, không thèm để ý tiếp tục đuổi theo. “Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn mời ngươi đi xem kịch mà thôi!”

Hai người càng lúc càng xa.

Nhưng giọng nói của hai người cũng không thoát khỏi thính lực nhạy bén của Yên Vũ.

Mặc dù nàng đang ở nội viện, nhưng Tuyên gia thật sự yên tĩnh, trong viện của Tuyên Thiệu càng yên tĩnh hơn, cách thật xa cũng không trở ngại thính lực của nàng.

Nàng lắc đầu bất đắc dĩ. Nếu nói nàng từng làm trễ nãi biểu ca, nhưng Lộ Minh Dương bây giờ cũng tuyệt đối không thể trách ở trên đầu nàng được. Nàng dường như mỗi lần đều nói rất rõ ràng rồi chứ?

Cũng không biết trước đây Tuyên Thiệu phái Lộ Minh Dương đi Kiến Ninh, không phải là bởi vì hắn thấu hiểu được tâm tư của Lộ Minh Dương chứ?

Yên Vũ nghĩ đến khuôn mặt lạnh của Tuyên Thiệu cũng biết dáng vẻ ghen tuông, trong lòng lại không tự chủ tràn ra một luồng ấm áp ngọt ngào.

Giao Linh Nhi cho Lục Bình, Yên Vũ trở lại phòng chính nghỉ ngơi.

Hôm nay đi đường lâu như vậy, nàng thật sự mệt muốn chết rồi.

Cũng may bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, còn chưa có lộ ra. Nếu mà bụng phình to, chỉ sợ nàng tuyệt đối không đi được xa như vậy.

Không ngờ rằng khứu giác của Linh Nhi lại thật sự nhạy cảm đến nước này.

Càng không ngờ An Niệm Chi lại núp ở trong quan dịch.

Chứa chấp An Niệm Chi chính là sứ giả của Tây Hạ hay là sứ giả của nước Kim? Cũng có thể An Niệm Chi chỉ là lén núp ở chỗ nào đó, không làm kinh động tới sứ giả hai nước?

Không, không phải. Yên Vũ khẽ lắc đầu. Ông ta mang theo Mục Thanh Thanh ở tại quan dịch, phải ăn phải uống. Hơn nữa, mình cũng nghe được tiếng tranh chấp của Mục Thanh Thanh và ông ta. An Niệm Chi không có khả năng núp ở đó dưới tình huống không kinh động tới sứ giả của hai nước.

Như vậy rốt cuộc là Tây Hạ? Hay là nước Kim?

An Niệm Chi đã lén lút thông đồng với lân bang*?

(*lân bang: nước láng giềng)

Đúng rồi, ngoài thần y ra, An Niệm Chi còn có một thân phận khác là các chủ Toàn Cơ các. Phải nói, ông ta chủ yếu là các chủ Toàn Cơ các. Làm các chủ Toàn Cơ các, ông ta được lân bang tiếp nhận, chứa chấp cũng không lạ gì. Nước Kim và Tây Hạ ngoài mặt là quan hệ hoà hợp với Thiên triều, có quan hệ ngoại giao hữu hảo.

Nhưng trên thực tế, nước Kim hiếu chiến cùng Tây Hạ tham lam đều ở đây nhìn chằm chằm khối thịt thơm ngon nhu nhược là Thiên triều này. Tất cả đều muốn một miếng.

Toàn Cơ các ở Thiên triều rất có thế lực, tuy rằng sau khi trải qua vụ án Tuyền Châu, bề ngoài gần như đã mai danh ẩn tích. Nhưng sau lưng rốt cuộc có còn sót lại thế lực hay không cũng không biết chừng.

Hơn nữa, truyền thuyết rằng Toàn Cơ các ở Thiên triều cũng không nắm giữ đường dây tin tức bình thường như vậy, hầu như không có bí mật nào mà Toàn Cơ các không tìm hiểu được.

Thế lực như vậy rơi vào trong tay lân bang thì thật là không ổn.

Yên Vũ mơ mơ màng màng bị cuốn vào tất cả. Trước khi ngủ, đầu vẫn đầy Toàn Cơ các, An Niệm Chi, Tây Hạ, nước Kim… tình hình rối loạn phức tạp, lẫn lộn mơ hồ. Nàng bất quá chỉ là một người phụ nữ có chồng ở trong nhà, dù cho suy nghĩ minh bạch thì phải làm thế nào đây… Nhưng nàng lại lập tức nghĩ đến cha, nghĩ đến phụ thân tư thế hào hùng đọc thơ rơi lệ lã chả, nhưng lại tình nguyện mạo hiểm chuyện sinh tử tồn vong của toàn gia, thậm chí của cửu tộc, cũng phải vì lấy lại kinh thành mà không tiếc đeo trên lưng tiếng xấu mưu phản.

Nàng là con gái của Diệp gia, là hòn ngọc quý trên tay cha, nàng không thể để cha mất mặt…

Giữa rối loạn nghĩ cách ở trong đầu, Yên Vũ dần dần thiếp đi.

Lúc nàng thức thì sắc trời đã tối.

Bây giờ nàng càng ngày càng có thể ngủ. Cho dù buổi chiều ngủ nhiều hơn thì buổi tối vẫn có thể ngủ ngon, nhưng sáng hôm sau thức dậy hơi sớm một chút.

Lục Bình nói đây là vì nàng mang thai, chứng tỏ em bé trong bụng khoẻ mạnh.

Bây giờ không có lời gì làm cho nàng vui mừng hơn so với nghe thấy em bé trong bụng nàng khoẻ mạnh.

Sau khi bữa tối vừa được mang lên không lâu thì Tuyên Thiệu trở về từ bên ngoài.

Còn mang về bản đồ của quan dịch.

Hai người vội vàng dùng qua bữa tối, liền khêu đèn nghiên cứu bản đồ.

Tuyên Thiệu ở trên bản đồ chỉ ra cho nàng vị trí tường rào mà bọn họ ở bên ngoài hôm nay.

Yên Vũ nhớ lại phương hướng tiếng động truyền đến mà nàng nghe được khi đó, dùng đầu ngón tay vòng ra vị trí đại khái ở trên bản đồ.

“Chính là khu này.” Yên Vũ thấp giọng nói.

Tuyên Thiệu gật đầu, cũng không mở miệng.

Yên Vũ ngẩng đầu nhìn hắn. “Viện này là của sứ giả nước nào ở? Chàng biết không?”

Tuyên Thiệu nghĩ sơ sơ. “Là Tây Hạ.”

“Tây Hạ… Người đàn ông ám sát ở Tuyên phủ đêm đó, chàng nhìn ra chiêu thức của hắn tương tự với thích khách dùng ám sát hoàng đế vào tám năm trước. Mà đêm đó hắc y nhân kia lại được các chủ Toàn Cơ các, chính là An Niệm Chi cứu đi. Điều này không phải nói rõ là chuyện ám sát hoàng đế tám năm trước thật ra cũng có tham dự của Toàn Cơ các?” Yên Vũ khẽ nói.

Tuyên Thiệu nhìn nàng một cái, hơi do dự mở miệng: “Thư và hồ sơ nàng cũng đã xem, ám sát năm đó đúng là do Diệp thừa tướng an bài… Có lẽ là Diệp thừa tướng mượn lực của Toàn Cơ các…”

Tuyên Thiệu không có đem chuyện nói ra.

Yên Vũ hơi cụp mắt. Nàng biết, nhắc tới chuyện ám sát tám năm trước thì không thể tránh né không nói tới cha. Hôm nay đã rõ ràng việc cha làm năm đó quả thật không phải là bị oan uổng. Thư đích thân cha viết, nàng sẽ không nhận lầm.

Nếu như nàng không thể nhìn thẳng vào chuyện sai lầm cha làm ra, bây giờ sẽ không cách nào công bằng chính trực phán đoán rõ ràng.

Yên Vũ ngẩng đầu, trong con người vô cùng thanh thản. “Vâng, thiếp biết. E là phụ thân đầu têu, Toàn Cơ các và cha hợp tác với nhau. Dù sao thì các chủ Toàn Cơ các An Niệm Chi quen biết mẫu thân, có thể phụ thân cũng quen với ông ta… Chàng nói…”

Yên Vũ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trợn to mắt nhìn Tuyên Thiệu: “An Niệm Chi yêu mến mẫu thân, lại hợp tác với cha cùng nhau ám sát hoàng đế! Chàng nói năm đó tin tức bị tiết lộ, thư đích thân cha viết rơi vào trong tay Tuyên đại nhân, sẽ không phải là An Niệm Chi một tay sắp đặt chứ? Tất cả chuyện này… đều do ông ta sắp đặt hết, ông ta giở trò ngấm ngầm?”

Tuyên Thiệu nghe vậy, khẽ gật đầu. “Không phải là không có khả năng.”

Yên Vũ càng nghĩ càng cảm thấy rằng bản thân như nhìn kỹ đến chân tướng năm đó. “Tại sao trước đây thiếp không có nghĩ đến chứ? Cùng phụ thân hợp mưu ám sát hoàng đế, cho dù thành công hay không, đối với An Niệm Chi, đối với Toàn Cơ các đều là có lợi mà vô hại! Ám sát thất bại, phụ thân chắc chắn phải chết, ông ta có thể chính tay cướp đi mẫu thân từ bên cạnh phụ thân. Ám sát thành công, ông ta đã cấu kết với Tây Hạ, liền có thể thừa dịp hỗn loạn kiếm một món lớn… Tính thế nào thì ông ta đều là người cuối cùng được lợi! Đúng rồi, nhất định là như vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.