Bọn Tuyên Thiệu thúc ngựa đến giữa sườn núi Thiên Mục, đi lên phía trước nữa là sườn núi dốc đứng, rừng cây vừa dầy vừa thâm sâu, không thể cưỡi ngựa tiếp tục.
Mọi người xuống ngựa, tung khinh công leo vách núi mà lên.
Đến khi mọi người một mạch không ngừng đến bên trên vách đá thì sắc trời phía đông đã nổi lên tia sáng.
Vách đá rất cao, dựa theo ánh mặt trời nhìn xuống, phía dưới đúng là mây mù lượn quanh, nhìn không thấy đáy, càng không thể đoán vách đá này rốt cuộc cao bao nhiêu.
Nhưng mọi người Hoàng thành ti cũng không do dự, lập tức bố trí xong dây thừng ở mọi nơi, sau khi xác định dây thừng chắc chắn không có vấn đề gì, liền theo dây thừng trượt xuống vách đá.
Hơn hai mươi người theo Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đi xuống, tìm kiếm chỗ cửa động bị dây leo che lấp.
Những người còn lại theo Lộ Minh Dương và Thượng Quan Hải Lan canh giữ ở trên đầu vách đá.
Không bao lâu liền nghe thấy nơi nào đó trên vách đá truyền đến một tiếng hô.
Tất cả mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, thấy người đã hô lên đang vẫy tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
Có lẽ là hắn đã tìm được cửa động.
Tuyên Thiệu lập tức lấy mũi chân đạp vách đá, đề khí mượn lực của dây thừng đánh đu về phía cửa động.
Mọi người đều trước sau theo tới.
Tuyên Thiệu cẩn thận nhìn vết tích xung quanh cửa động. Trước khi bọn họ tới, tuy không có dây thừng rũ xuống, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện có dấu vết dây leo rũ xuống trên cửa động đã bị người kéo ra.
Nơi vách đá này vô cùng dốc đứng, người lên núi hái thuốc tuyệt đối sẽ không mạo hiểm lớn, phiêu lưu xuống đến vách đá này như vậy. Hơn nữa bây giờ trời vừa mới tảng sáng, dấu vết trên dây leo còn rất mới, chứng tỏ người tới trước đó cũng không lâu.
Có thể chỉ mượn lực dây leo đi xuống đến vách đá này, hơn nữa còn mang theo một người không biết võ công.
Võ công của Toàn Cơ chủ này chắc chắn là không thể khinh thường.
Nhưng lúc này tình hình trong động không rõ ràng, An Niệm Chi lại am hiểu cơ quan, không thể tuỳ tiện đi vào.
“Hai người dẫn đầu tiến vào trong động tìm hiểu tình hình, nếu gặp địch thì không thể ham chiến, mau rời khỏi, với mục đích dẫn rắn ra khỏi động.” Tuyên Thiệu phân phó.
Lập tức có hai người chờ lệnh vào động.
Tuyên Thiệu gật đầu đồng ý.
Hai người kéo dây thừng đu vào cửa động.
Những người còn lại vẫn treo ở trên vách đá như cũ, lẳng lặng chờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chân trời phía đông đã dần dần hiện ra tia đỏ của ánh sáng mặt trời.
Nhưng hai người vào động giống như đá chìm đáy biển. Người chờ ở bên ngoài không có nghe được tiếng đánh nhau truyền đến từ trong động, cũng không có thấy bóng dáng của hai người đi ra ngoài.
Treo ở trên vách đá đợi thật có chút mệt mỏi.
Chờ đợi ở đây như vậy cũng không phải là biện pháp.
Tuyên Thiệu ra dấu tay với mọi người, dẫn đầu đu vào trong động.
Đám người còn lại cũng lần lượt đi vào theo.
Vào trong động, chân yên ổn trên mặt đất, ít nhất không phải treo giữa không trung phí sức như vậy.
Trong hang động một mảnh đen ngòm, tuy rằng dây leo ở cửa động bị dẹp qua nhưng nơi này tối tăm, chẳng thấy có bao nhiêu ánh mặt trời rơi vào.
Mọi người thắp sáng cây đuốc mang theo bên mình, chậm rãi tìm kiếm vào phía trong động.
Trong hang động vô cùng âm u ẩm ướt nhưng càng đi vào trong thì càng ấm áp.
Bây giờ bên ngoài đã là mùa đông nhưng ở chỗ sâu trong hang động cũng không lạnh giống như bên ngoài.
Đi dọc theo hang động, càng đi sâu vào trong thì thạch nhũ trong động càng nhiều. Không khí trong động ẩm ướt, thạch nhũ trắng nhợt hoặc vàng nhạt cũng ẩm ướt hoặc như cột ngọc từ đất tới đỉnh, hoặc như mây lơ lửng trên không, hoặc như sóng bạc cuồn cuộn không ngừng, cảnh sắc tráng lệ, hùng vĩ đẹp mắt.
Nếu không phải chuyến này có nhiệm vụ trong người, ngược lại có thể thật sự thưởng thức thiên nhiên kỳ lạ này.
Mặc dù lúc này mọi người thán phục kỳ cảnh trong động nhưng tâm tư cũng sẽ không dừng lại trên kỳ quan nơi này.
Không biết động này rốt cuộc sâu bao nhiêu, đoàn người đã đi một khắc đồng hồ nhưng còn chưa có xuống tới đáy động. Cây đuốc chiếu ra ánh sáng cũng không xa, phía trước vẫn là một mảnh đen ngòm.
Tuyên Thiệu đi tuốt đàng trước lại đột nhiên giơ tay lên, ngừng bước chân tiến lên của mọi người.
Hắn kêu mọi người đứng tại chỗ, ra hiệu với Lộ Nam Phi, hai người lặng lẽ đi về phía trước. Dường như hắn phát giác cái gì, nhưng vì trong động bị thạch nhũ quanh co, phạm vi tầm nhìn bị hạn chế, lúc này còn chưa thể xác nhận.
Người khác dừng ở tại chỗ, nín thở tập trung tinh thần. Thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi vòng qua một cột thạch nhũ lớn rũ xuống từ đỉnh, biến mất trong tầm mắt.
Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi lại đi về phía trước một đoạn.
Tuyên Thiệu chợt dừng bước lại.
Lộ Nam Phi cũng nghe được một ít động tĩnh.
Hai người càng thả nhẹ bước chân, ngừng thở lặng lẽ tiến lên.
Quẹo qua một vách đá, bỗng nhiên nhìn thấy có ánh lửa chiếu ra, rọi ở trên vách đá, cũng trên vách đá ánh lên bóng dáng của một người.
Tuyên Thiệu nương theo thạch nhũ che chắn, nghiêng mặt nhìn vào bên trong.
Chỗ này đã đến đáy động. Đáy động có một khối đất bằng phẳng, xung quanh bày mấy cây đuốc. Hai thị vệ vào động lúc trước đang im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất.
Trong động vốn cũng không giá rét như trời bên ngoài. Nơi không lớn nhưng lại đốt nhiều đuốc, trên người Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều âm ỷ mồ hôi.
Lúc này An Niệm Chi mà Tuyên Thiệu muốn tìm đang đứng ở đáy động, đưa lưng về phía bọn họ.
Trước mặt hắn là đài đá cao đến một hai thước. Đài đá này không biết là thiên nhiên tạo thành hay là qua sức người mài, màu ngọc trắng dưới ánh đuốc rọi lộ ra ánh sáng bóng mượt.
Mà lúc này, Mục Thanh Thanh đang yên lặng nằm ở trên đài đá, mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
Nàng ta còn sống không?
An Niệm Chi đột nhiên nghiêng người, giống như là nhìn thoáng qua phía bên ngoài.
Trong nháy mắt khi hắn nghiêng người, Tuyên Thiệu thấy trên đài đá để một cái hộp bằng ngọc lưu ly không lớn. Ánh lửa rọi, hắn nhìn thấy trong hộp được để đúng là trái tim mà hắn đang mọi cách tìm kiếm!
Tuyên Thiệu lập tức bắn người ra, rút kiếm ra khỏi vỏ, trực tiếp bức An Niệm Chi đối diện.
Lộ Nam Phi theo gót lên, cũng hô lên một tiếng vang dội.
Trong hang động lập tức truyền đến tiếng mọi người nhanh chóng đánh tới chớp nhoáng.
An Niệm Chi tựa như đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng phóng ra ám khí. Leng keng vài tiếng, một số ám khí bị Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi dùng binh khí chắn lại, rớt trên mặt đất, hoặc ghim vào vách tường.
An Niệm Chi vừa đánh ra chưởng phong chống đỡ với hai người, vừa nâng mắt nhìn chiếc đồng hồ cát ở trên đài đá.
Trong tay hắn nắm chặt dao găm sắc bén, dường như đang đợi thời khắc này đến.
Tuyên Thiệu liếc mắt nhìn Mục Thanh Thanh nằm trên đài đá.
Quần áo nàng ta vẹn toàn, ngực có phập phồng khe khẽ. Xem ra bọn họ tới rất đúng lúc, An Niệm Chi vẫn chưa có động thủ.
Theo Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi từng bước ép sát, An Niệm Chi xuất thủ cũng càng lúc càng nhanh.
Không bao lâu, thị vệ Hoàng thành ti theo sau cũng xuất hiện ở đáy động.
Hơn hai mươi người, nếu như toàn bộ tràn vào chắc chắn sẽ lấp đầy đáy động.
“Chủ, đưa tay chịu trói đi!” Lộ Nam Phi hét lớn một tiếng.
An Niệm Chi nhìn thấy đông người tới, vừa dây dưa đấu với Tuyên Thiệu vừa liếc nhìn đồng hồ cát.
Nhìn thấy cát trong đồng hồ đã sắp rớt xuống hết.
Hắn hét lớn một tiếng, nội lực hùng mạnh chấn động đến toàn bộ hang động run lên một cái.
Một số thị vệ nội lực không đủ mạnh lập tức bị chấn động phun ra một búng máu.
Tuyên Thiệu cách hắn gần nhất cũng bị chấn động lui lại hai bước mới đứng vững thân hình.
“Tuyên Thiệu, chẳng phải ngươi thật tâm yêu Yên Vũ sao? Bây giờ ta muốn cứu mẫu thân của Yên Vũ, tại sao ngươi ngăn cản?” Trong con mắt màu xám của An Niệm Chi chiếu ra ánh lửa, hiện ra ánh sáng đỏ như máu.
“Mẫu thân đã qua đời tám năm, ngươi bất quá chỉ là tà thuật uổng hại mạng người, đừng u mê không tỉnh ngộ nữa!” Tuyên Thiệu lớn tiếng trả lời.
“Ha ha, tà thuật! Đây là thuật làm sống lại, chính là tinh y thuật thượng cổ truyền lại, ngươi miệng còn hôi sữa hiểu được cái gì?! Bây giờ sắp đến giờ, còn không mau mau lui lại! Bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình!” An Niệm Chi lạnh lùng quát.
An Niệm Chi vốn cũng không phải là người hạ thủ lưu tình, nói như thế tất nhiên là biết hôm nay nhiều người ở đây như vậy, hắn muốn thuận lợi hoàn thành thuật đổi tim đã không có khả năng.
Tuyên Thiệu không tiếp tục cùng hắn nhiều lời vô ích, giơ kiếm xông lên lần nữa.
Lại thấy An Niệm Chi ôm cái hộp bằng ngọc lưu ly trên đài đá, lôi Mục Thanh Thanh, phất tay bắn ra một quả cầu lớn chừng nắm đấm, quả cầu đụng vào trên vách đá, khắp nơi tràn ngập sương trắng.
“Ngừng…” Lộ Nam Phi hét lớn một tiếng.
Nhưng rất nhiều thị vệ không kịp ngừng thở, hút vào sương trắng này, lập tức ngã xuống đất ngất đi.
Sương trắng này chẳng những có thể khiến người hít vào lập tức hôn mê, mà còn nồng độ khá lớn, trong nhất thời toàn bộ đáy động mờ mờ ảo ảo, đưa tay thấy không rõ năm ngón.
Hơn nữa, sương trắng hạ xuống, cây đuốc tiếp theo cây đuốc bị dập tắt.
Đáy động rơi vào trong bóng tối.
Lúc An Niệm Chi bắn ra quả cầu thì Tuyên Thiệu cách hắn gần nhất. Mặc dù dưới một mảnh sương mù dày đặc, đen kịt, mắt không thể nhìn thấy, nhưng hắn dựa vào thính giác đoán được vị trí của An Niệm Chi, dùng trường kiếm cản đường lui của An Niệm Chi.
Bây giờ An Niệm Chi mang theo Mục Thanh Thanh, tất nhiên sẽ hành động bất tiện.
Trường kiếm của Tuyên Thiệu như rồng bay, quất chặt lấy An Niệm Chi, khiến cho hắn không thể thuận lợi thoát thân.
Lộ Nam Phi men theo tiếng đánh nhau tới gần, nhưng cũng không dám tuỳ tiện ra tay, trong một màu đen kịt nhỡ ngộ thương người mình thì chẳng phải vừa ý An Niệm Chi sao.
Kiếm pháp của Tuyên Thiệu cực nhanh, mặc dù An Niệm Chi chiếm ưu thế quen thuộc địa hình, nhưng vì bị Mục Thanh Thanh liên luỵ, thoát không được thân.
Tuyên Thiệu biết, lúc này phải tốc chiến tốc thắng. Sương mù dày đặc này sẽ khiến người ta bị bất tỉnh, hắn cho dù nín thở nhưng có thể nhịn được bao lâu? Có lẽ An Niệm Chi có thuốc giải ở trong người nên không bị ảnh hưởng.
Kiếm chiêu của Tuyên Thiệu càng ác liệt.
An Niệm Chi bị buộc đến trong góc động, trong lòng nổi hung ác, bỗng nhiên đẩy Mục Thanh Thanh đang hôn mê về phía Tuyên Thiệu.
Mặc dù Tuyên Thiệu không nhìn thấy tình hình nhưng nghe thấy tiếng, biết nhào tới không phải là An Niệm Chi, mũi kiếm chuyển một cái, tránh được Mục Thanh Thanh, đi về phía sau.
Lộ Nam Phi đứng ở một bên cũng nghe thấy tiếng động này, tiến lên tiếp lấy Mục Thanh Thanh, túm nàng ta qua một bên.
Nếu đã đồng ý với Lý Hữu cứu Mục Thanh Thanh, vậy trước tiên cứu một người đi.
An Niệm Chi thừa dịp hướng về cửa động bị bỏ quên.
Tuyên Thiệu lập tức bám theo.
Vì sương trắng còn chưa tan đi, có nhiều người không thể nín thở nên ngã xuống.
“Rút lui!” Tuyên Thiệu nghe tiếng, lớn tiếng ra lệnh.
Lúc này An Niệm Chi lại xuất thủ làm trọng thương mấy người ngăn cản ở cửa, phi thân lướt ra ngoài đáy động.
Tuyên Thiệu bám theo sát gót.
Người không té xỉu trong động thì kéo dời đồng bạn ra bên ngoài.
Lộ Nam Phi cũng mang theo Mục Thanh Thanh ra ngoài.
An Niệm Chi đã không còn bị Mục Thanh Thanh liên luỵ, tốc độ đi cực nhanh.
Tuyên Thiệu đuổi theo chặt chẽ ở phía sau hắn.
Hai người một trước một sau đi hầu như chân không chạm đất.
Rốt cuộc thấy có chút ánh mặt trời xuyên qua dây leo ở ngoài động.
An Niệm Chi toàn thân nảy lên, Tuyên Thiệu giơ kiếm phi thân đâm về phía tim hắn.
An Niệm Chi vung tay xuất chưởng, chưởng phong làm cho thân kiếm của Tuyên Thiệu vang lên boong boong.
Tuyên Thiệu và An Niệm Chi nắm lấy dây thừng rũ xuống trên vách đá, treo giữa không trung, đấu ác liệt.
Nội công An Niệm Chi thâm hậu, mặc dù kiếm thuật của Tuyên Thiệu không tầm thường nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, thể lực đã không thể chèo chống tiếp được nữa.
An Niệm Chi bị Tuyên Thiệu cuốn lấy không thoát thân được, lúc này như đã giận dữ, dưới cơn thịnh nộ dường như dùng hết sức lực.
Thị vệ coi chừng ở trên đỉnh vách đá nhìn thấy hai người đấu ác liệt giữa không trung, lập tức có người theo dây thừng xuống, giúp Tuyên Thiệu một tay.
An Niệm Chi bị mọi người vây đánh, nhưng vẫn có thể không hề rơi xuống thế hạ phong chút nào.
Có thể thấy được nội lực võ công rất thâm hậu.
An Niệm Chi một tay nắm dây thừng, dùng mũi chân điểm vào vách đá, di động thân hình, chộp lấy thanh đao từ trên tay thị vệ, toàn thân nảy lên, lưỡi đao xẹt qua dây thừng vô cùng bền chắc. Đã thấy đao đang cầm trong tay hắn tựa như vô cùng sắc bén, lập tức chặt đứt sợi dây thừng to như cổ tay của đứa bé.
Thị vệ nắm dây thừng kêu thảm thiết té xuống vách đá.
Bóng dáng biến mất trong màn sương mù, hồi lâu sau cũng không có nghe thấy tiếng hắn rơi xuống đất…
Mọi người đều kinh hãi.
Vách núi phủ sương mù này rốt cuộc sâu bao nhiêu? Ngã xuống còn có thể sống sót sao?
An Niệm Chi nắm dây thừng, ở giữa không trung cười khùng khục. “Tuyên Thiệu, nếu không muốn thủ hạ của mình cứ uổng mạng như vậy thì mau chóng lui đi! Mục Thanh Thanh đã ở trong tay các ngươi rồi!”
An Niệm Chi nói đến đây, nhìn thấy ở cửa động có người thò đầu ra thì lập tức phi thân lên.
Lời nhắc nhở của Tuyên Thiệu còn chưa ra khỏi miệng thì đã thấy An Niệm Chi lôi đầu của người đó ném xuống vách núi.
Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của người đó dọc đường xuống phía dưới, dần dần mất hẳn…
Lúc này sắc mặt của mọi người đều khó coi, nhưng vẫn chưa có người nào quá ư sợ hãi.
Bọn thị vệ nắm dây thừng lúc này còn treo ở không trung, không ai hốt hoảng bò lên vách núi.
Tuyên Thiệu biết võ công của An Niệm Chi quả thật thâm sâu không lường như trong truyền thuyết, mình cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi để lại tim của mẫu thân thì ta có thể thả ngươi đi.”
An Niệm Chi nghe vậy, trừng mắt nhìn hắn. “Mẫu thân? Ngươi dựa vào cái gì mà gọi bà ấy là mẫu thân? Ngươi cho là ngươi cưới Yên Vũ thì có thể gọi bà ấy là mẫu thân sao? Bà ấy là bị cha ngươi hại chết! Ngươi cũng không thoát khỏi liên quan, ngươi có tư cách gì gọi bà ấy là mẫu thân?!”
“Bà ấy là bị ngươi hại chết!” Tuyên Thiệu bỗng nhiên lớn tiếng nói. “Tám năm trước nếu không phải ngươi hợp mưu cùng Diệp thừa tướng thì sao hại bà ấy cửa nát nhà tan, sao hại bà ấy tuổi còn trẻ lại bị mất mạng? Là ngươi! Là ngươi hại chết bà ấy!”
“Ngươi câm miệng! Ngươi biết cái gì? Ai cho phép ngươi nói như vậy?” An Niệm Chi dường như bị Tuyên Thiệu nói làm cho kích thích.
Trong con mắt màu xám thoáng chốc bắn ra hận ý mãnh liệt, thật giống như mãnh thú bị làm cho tức giận, nhe răng nhào về phía Tuyên Thiệu.
Nhưng Tuyên Thiệu không né tránh, trực tiếp đối diện.
Bọn thị vệ treo ở không trung đều kinh hãi nhìn.
Chỉ thấy Tuyên Thiệu hai tay buông dây thừng ra, lao đánh về phía đối diện An Niệm Chi. Một tay hắn chống lại chưởng của An Niệm Chi, một tay mò đến hộp ngọc lưu ly treo ở trước ngực An Niệm Chi.
An Niệm Chi không ngờ hắn có hành động to gan như vậy, nên khi đang phẫn nộ bởi lời nói kích thích của Tuyên Thiệu, sau khi cùng Tuyên Thiệu chạm một chưởng thì chỉ thấy Tuyên Thiệu nắm thật chặt hộp ngọc lưu ly, bị chưởng phong của hắn nhanh chóng đánh lui.
Tuyên Thiệu một tay ôm hộp ngọc lưu ly, lưng đánh vào trên vách đá, lúc thân thể rơi xuống vách núi thì một tay kia nhanh chóng nắm lấy dây leo trên vách đá, dùng toàn bộ khả năng làm chậm lại tốc độ rớt xuống của hắn.
Biến cố này xảy ra quá nhanh, không ai ngờ rằng Tuyên Thiệu vì đoạt hộp ngọc lưu ly mà làm ra hành động nguy hiểm như vậy.
Thấy thân thể hắn rớt xuống vách núi dựng đứng, mọi người mới phản ứng lại.
Cách gần Tuyên Thiệu thì kéo lấy Tuyên Thiệu, cách xa hắn thì đi ngăn cản An Niệm Chi.
Tuyên Thiệu víu vào một góc cạnh bất chợt ở trên vách đá, rốt cuộc ngăn cản tiếp tục rơi xuống, tập trung lực vào tay víu trên vách đá, ra sức nảy toàn thân lên, níu lấy dây thừng bọn thị vệ đưa tới, mượn lực dây thừng phi thân lên đến đỉnh núi.
Giao hộp ngọc lưu ly cho thị vệ canh giữ ở đỉnh núi. “Đưa về cho thiếu phu nhân!”
Giao phó xong, lại thấy Tuyên Thiệu nắm dây thừng, cả người xuống vách núi