Yên Vũ

Chương 145-2: Lòng của đàn ông (2)



“Tắm ba ngày hay đầy tháng đều không có làm lớn, cũng là uất ức Yên Vũ.” Tuyên Văn Bỉnh không động đũa, mở miệng nói trước.

Yên Vũ lập tức đứng dậy. “Phụ thân nói đi đâu vậy, con không uất ức. Bây giờ là thời kỳ phi thường, dĩ nhiên nên làm người khiêm tốn. Vả lại con cũng thích yên tĩnh.”

Tuyên Văn Bỉnh thấy nàng thành khẩn nói, gật đầu. “Con không để ý đến những thứ này dĩ nhiên là tốt nhất.”

Yên Vũ gật đầu. “Dạ, con thật ra có một đề nghị khác.”

“Ồ?” Tuyên Văn Bỉnh nâng mắt nhìn nàng.

Lại thấy Yên Vũ và Tuyên Thiệu trao đổi ánh mắt.

Tuyên Thiệu cũng đứng dậy bên cạnh Yên Vũ.

“Xin phụ thân hãy đặt tên cho em bé.” Yên Vũ khẽ nói.

Tuyên Văn Bỉnh nghe vậy, nhìn Tuyên Thiệu. “Để vi phụ đặt tên?”

Tuyên Thiệu yên lặng trong khoảnh khắc, chậm rãi gật đầu. “Dạ, việc này vốn nên vậy.”

Vì chuyện năm Tuyên Thiệu mười tuổi ấy, từ trong đáy lòng Tuyên Thiệu bài xích Tuyên Văn Bỉnh, quả thật căm thù đến tận xương tuỷ đối với người cha như ông ấy, chỉ cảm thấy ông ấy là người cha vô tình vô nghĩa trên đời.

Mặc dù sau đó hai người hiểu và bỏ qua cho nhau, nhưng cũng không thể nói vết thương lòng năm đó đã hoàn toàn khép lại, không có một chút dấu vết.

Làm tổ phụ đặt tên cho cháu nội vốn là chuyện bình thường, nhưng Tuyên Văn Bỉnh cũng không dám đề xuất trước. Cũng là vì sợ lòng Tuyên Thiệu có khúc mắc.

Hôm nay con trai và con dâu chủ động nói ra, trực tiếp khiến cho trong lòng Tuyên Văn Bỉnh cảm thấy vô cùng an ủi.

“Được, được!” Tuyên Văn Bỉnh liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt giấu cũng không giấu được. “Ta đã suy nghĩ mấy tên hay, các con xem xem thích cái nào?”

Tuyên Văn Bỉnh từ trên người móc ra một tờ giấy được xếp vô cùng phẳng phiu.

Tuyên Thiệu nhận lấy, mở ra cùng xem với Yên Vũ.

“Ta thật ra thích chữ ‘Cảnh’ nhất, ‘Cảnh giả, mỹ ngọc dã, công tử nhân như ngọc’*, Tuyên Cảnh. Được không?” Tuyên Văn Bỉnh vừa cười vừa nói.

(*Cảnh: nghĩa là ngọc. Dịch thô: Ngọc này, ngọc đẹp, công tử người như ngọc)

Yên Vũ gật đầu với Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu thầm lặp đi lặp lại trong lòng mấy lần, cũng gật đầu. “Được, vậy gọi là Tuyên Cảnh đi!”

Quyết định xong tên của tiểu công tử, cả nhà cùng nhau dùng cơm.

Tuyên phu nhân liền muốn đi đến viện của Tuyên Thiệu thăm Tuyên Cảnh.

Tuyên Văn Bỉnh thổi lá trà trong chén, hắng giọng một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Yên Vũ sau khi sinh vẫn cần điều dưỡng thân thể, mẫu thân của các con cũng nhớ Cảnh nhi, luôn muốn đi đến viện của các con, cũng bất tiện…”

Yên Vũ nghe vậy lập tức đoán được Tuyên Văn Bỉnh muốn nói gì tiếp theo.

Tay nàng chợt siết chặt, lưng cứng ngắc một trận.

“Không bằng ẵm Cảnh nhi tới, trước để cho mẫu thân các con chăm sóc một khoảng thời gian đi?” Tuyên Văn Bỉnh vẫn chậm rãi nói ra.

Thật ra, một đứa bé có ba bốn người lớn hầu hạ xung quanh, bà vú Vương Liễu thị lại là một người tay chân vô cùng nhanh nhẹn, chịu khó.

Hoàn toàn không cần Tuyên phu nhân phải cả ngày chạy hai đầu.

Bà đi chăm sóc Tuyên Cảnh là vì xuất phát từ lòng yêu thương của một tổ mẫu đối với cháu nội mà thôi.

Yên Vũ vốn nghĩ mình ra tháng, cuối cùng cũng có thể thường xuyên ở chung một chỗ với con trai của mình, nhưng không ngờ lúc này Tuyên Văn Bỉnh lại nói lời như vậy.

Không đợi Yên Vũ và Tuyên Thiệu mở miệng, ngược lại Tuyên phu nhân nói chuyện trước.

“Cách không xa, có gì mà không tiện, cũng không phải như nhà lớn lúc trước? Ta đi nhiều một chút cũng như là đi tản bộ, có gì không tốt?” Tuyên phu nhân trừng Tuyên Văn Bỉnh một cái.

Lại thấy Tuyên Văn Bỉnh muốn nói nhưng thôi, xoay mặt đi, như là có chút bực mình.

“Ta ẵm em bé qua, Yên Vũ muốn gặp con, chẳng phải còn phải chạy đến đây sao? Nào có đạo lý ta đây làm tổ mẫu giành em bé, để cho mẹ con người ta chia lìa chứ?” Tuyên phu nhân vẫn nhìn Tuyên Văn Bỉnh, nói.

Tuyên Văn Bỉnh trừng bà một cái, bực mình phất tay áo, chợt đứng lên.

“Vậy… Vậy coi như ta chưa nói!”

Yên Vũ nghe được giọng không được tự nhiên của Tuyên Văn Bỉnh, bỗng nhiên thông minh đột xuất, biết Tuyên Văn Bỉnh, người cha chồng kiêu ngạo này của nàng không được tự nhiên cái gì.

Nàng vội vàng đứng dậy nói: “Đến nay cha vẫn chưa gặp được Cảnh nhi mấy lần đi? Hôm nay thời tiết cũng tốt, không thì trước buổi trưa ẵm Cảnh nhi tới, xin phiền mẫu thân trông nom, buổi chiều lại ẵm về viện của tụi con?”

“Đây chẳng phải cũng là đi qua đi lại…” Tuyên phu nhân còn chưa dứt lời, đã bị Tuyên Văn Bỉnh cắt ngang.

“Được, cứ như vậy đi!” Tuyên Văn Bỉnh xoay người đi ra cửa.

Trước khi đi còn trừng Tuyên phu nhân một cái.

Tuyên phu nhân bị ông ta trừng có phần không hiểu, nhìn bóng dáng chắp tay sau lưng đi của ông ta mới ngẩn ngơ hiểu được, đây là ông ta làm tổ phụ nhớ cháu ư?

Tuyên phu nhân có thể quang minh chính đại đi đến viện của Tuyên Thiệu, dù sao trong viện một người là con trai bà, một người là con dâu bà, bà ta cho dù đi mỗi ngày cũng không sao.

Tuyên Văn Bỉnh là một người đàn ông, tất nhiên là không tiện đi đến viện của con dâu.

Tuyên phu nhân nghĩ tới điều này, trên mặt mới lộ ra nụ cười bừng tỉnh. Xem ra nóng ruột ẵm cháu nội không phải chỉ có một mình bà mà thôi!

“Phụ thân rất yêu thích chàng.”

Bóng đêm trầm lắng, một vầng trăng sáng treo trên bầu trời.

Gió mùa hè hơi nóng phất qua gò má.

Yên Vũ kéo cánh tay của Tuyên Thiệu, khẽ nói.

Tuyên Thiệu nghe vậy, không có lên tiếng. Yêu thích của phụ thân đối với Cảnh nhi, hắn cũng đã nhìn ra. Khi hắn còn chưa nói muốn xin phụ thân đặt tên cho Cảnh nhi, phụ thân đã chuẩn bị nhiều tên như vậy. Vì muốn gặp Cảnh nhi nhiều mà còn chủ động nói ẵm Cảnh nhi qua nuôi.

Đủ để nhìn ra, Cảnh nhi là con trai của hắn, phụ thân yêu thích Cảnh nhi, dĩ nhiên là bởi vì yêu thích hắn.

Nghĩ đến nhiều năm qua trong lòng mình hiểu lầm phụ thân, nghĩ đến qua nhiều năm như vậy, hai cha con trừng mắt lạnh lùng, bất hoà, coi là thù địch, Tuyên Thiệu hổ thẹn tự trách một trận.

“Ta nhất định sẽ đối tốt với Cảnh nhi, không để cho nó trải qua những chuyện ta từng trải qua.” Tuyên Thiệu nhàn nhạt nói.

Yên Vũ nhìn hắn một cái. Hắn dưới ánh trăng, nét mặt cường tráng nhưng lại có vẻ dịu dàng.

Ánh trăng màu bạc giống như lớp lụa mỏng, che đi toàn bộ lạnh lẽo cứng rắn ngày thường của hắn.

Yên Vũ một tay kéo cánh tay hắn, một tay ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên, khẽ mổ một cái trên gò má hắn.

Tuyên Thiệu bị động tác của nàng khiến sửng sốt.

Nhưng hắn phản ứng cấp tốc, nhanh chóng chặn hông của Yên Vũ, một tay nâng đầu nàng, cúi người ngậm lấy môi của nàng, cuốn mút, cướp đoạt không khí trong miệng nàng.

“Đêm nay có thể không?”

Giọng của Tuyên Thiệu mang theo run rẩy ẩn nhẫn.

Yên Vũ cách quần áo mỏng manh, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của hắn. Tay hắn tựa như đốt nóng da nàng, càng đốt nóng lòng của nàng hơn. “Được…”

Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn, dùng nụ hôn càng nồng nhiệt hơn đáp trả hắn.

Nha hoàn theo sau lưng bọn họ lập tức lui xa vài bước, đầu cúi thấp, cố gắng giảm đi cảm giác về sự tồn tại của mình.

Tuyên Thiệu chợt bế bổng Yên Vũ lên, sãi bước đi về hướng phòng ngủ của hai người.

Yên Vũ nghe được chim hót sáng sớm mới dần dần thiếp đi.

Đau nhức trên thân thể cùng thoả mãn trong lòng khiến cho nàng sâu sắc lĩnh hội được cái gì gọi là đau mà hạnh phúc. Cũng càng sâu sắc cảm nhận được Tuyên Thiệu trong khoảng thời gian này nhịn có bao nhiêu vất vả.

Thấy hắn thà chịu đựng cũng muốn vì mình mà “thủ thân như ngọc”, không hề động tâm tư khác, trong lòng Yên Vũ đầy mãn nguyện.

Cũng may giờ là mùa hè, bà vú ẵm Cảnh nhi vừa mới đầy tháng đi ra ngoài cũng không sợ bị lạnh.

Chỉ cần che mắt của Cảnh nhi lại, không cho ánh mặt trời quá chói mắt làm bị thương mắt của Cảnh nhi là được rồi.

Tuyên Văn Bỉnh càng thay đổi thói quen đi ra ngoài của mình.

Thường ngày, trời vừa sáng ông ta liền ra ngoài. Bây giờ biến thành dùng qua ngọ thiện mới có thể đi ra ngoài.

Yên Vũ ở trong viện của mình, nghe thấy Tuyên Văn Bỉnh lại tự mình động thủ, lấy ra gỗ hiếm ông ta cất kỹ nhiều năm từ trong kho, muốn điêu khắc cho cháu nội yêu quý của ông chút đồ chơi tượng gỗ gì đó.

Còn nghe nói những vật liệu gỗ này quý hiếm. Vài người bạn cũ yêu thích điêu khắc gỗ trước đây hỏi xin ông ấy, ông ấy đều không chịu cho.

Bây giờ ngược lại khắc đồ chơi lặt vặt cho Cảnh nhi cái gì cũng không biết!

Còn có gì đại tài tiểu dụng hơn với cái này?

Sáng ngày hôm đó, Tuyên Thiệu ở trong sân lại có thể nhìn thấy Yên Vũ theo Linh Nhi vù vù ha ha luyện quyền.

Trong ngày hè nóng bức, ngồi bất động cũng có thể ra một thân mồ hôi, vừa nhảy nhót vừa ra quyền như thế, mồ hôi chảy xuống như nước.

Lục Bình khuyên nàng nghỉ ngơi, nàng cũng không chịu.

“Linh Nhi tuổi còn nhỏ, Lộ đại nhân nói bây giờ học ngược lại mới vừa tốt. Thiếu phu nhân người cũng… Người nói người tốn một cái gì nỗ lực, còn có thể luyện thành một hiệp nữ hay sao?” Lục Bình đang cầm ra dưa thanh môn ướp lạnh, đứng dưới giàn nho nói.

“Thành hiệp nữ cái gì? Ta chỉ là luyện một chút, hoạt động tay chân có cái gì không tốt?” Yên Vũ vừa theo Linh Nhi luyện quyền, vừa nói.

“Hôm nay nóng như vậy, người nhìn này, động một cái ra bao nhiêu mồ hôi?” Lục Bình nhịn không được tiếp tục khuyên.

Yên Vũ cười cười với nàng ta, không nói thêm gì nữa, ngược lại tinh thần luyện quyền càng phát ra sung sức.

“Được rồi! Nghỉ ngơi một hồi!” Linh Nhi thu thế, nói.

Yên Vũ cũng theo thở ra một tiếng, thu thế, đi tới dưới giàn nho râm mát, lấy qua dưa thanh môn từ trong tay Lục Bình, ăn từng miếng nhỏ.

“Dưa thanh môn quá ngọt, không thể ăn nhiều ạ!” Linh Nhi ngược lại cầm hai miếng ở trên tay, vẫn không quên nghiêng đầu lại nhắc nhở Yên Vũ.

Lục Bình trừng mắt nhìn con bé. “Thiếu phu nhân mới ăn một miếng, ngươi làm cái gì vậy?”

Linh Nhi chớp chớp mắt với nàng ta. “Muội dĩ nhiên là vì tốt cho thiếu phu nhân!”

Con bé nói xong, quả nhiên thấy Yên Vũ ăn xong miếng dưa ở trong tay thì không có chạm vào dưa thanh môn ngọt mát kia nữa, mà là đang cầm nước trà xanh trên bàn đá, ừng ực uống.

Lục Bình bỏ xuống cái dĩa đang cầm trong tay, do dự nhìn Linh Nhi một chút, lại nhìn về phía Yên Vũ. “Thiếu phu nhân, các người rốt cuộc là đang làm cái gì? Sao ta nhìn thấy có chút quái lạ vậy?”

“Quái chỗ nào?” Yên Vũ liếc nàng ta một cái. “Cầm dưa thanh môn xa một chút, đừng để ở trước mặt ta.”

“Trước đây chẳng phải người thích ăn nhất là những thứ chua chua ngọt ngọt này sao? Chẳng phải người thích dưa thanh môn nhất sao?” Lục Bình kinh ngạc hỏi.

Linh Nhi cười hì hì, thấp giọng nói bên tai nàng ta: “Thiếu phu nhân đang giảm béo!”

“Hả?” Lục Bình nghe vậy sững sờ. “Giảm giảm giảm… giảm béo?”

“Xuỵt…” Linh Nhi kề ngón trỏ ở bên mép. “Tỷ nhỏ giọng dùm một chút!”

Lục Bình nhìn Yên Vũ từ trên xuống dưới một cái, nhịn không được cau mày nói: “Thiếu phu nhân nhìn như vậy rất đẹp, vì sao muốn giảm béo?”

Yên Vũ bất đắc dĩ buông chén trà xuống, thở dài, đưa tay nắm thịt béo bên hông mình. “Ngươi nhìn xem, sinh con đều ăn thành cái dạng gì? Hôm qua ta thấy một bộ y phục làm hồi năm ngoái, năm ngoái chưa mặc một lần nào, vốn tính mặc vào thử xem, nhưng ai ngờ…”

Nàng còn chưa nói dứt lời, Linh Nhi liền che miệng cười phì.

Lục Bình trừng Linh Nhi một cái.

Yên Vũ hừ nói: “Ngươi cũng không cần trừng nó, ban đầu mặc không vào ta còn không tin, cuối cùng… cố đến rách…”

Linh Nhi đã nhịn không được cười phì.

Lục Bình đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Linh Nhi. “Ở trước mặt chủ tử chớ có vô lễ!”

Linh Nhi che miệng, lại cầm lên một miếng dưa thanh môn, ngồi xổm ở một bên ăn.

“Cho nên người tính giảm béo như thế?” Lục Bình nhíu mày, hỏi.

“Ta kêu Linh Nhi đi hỏi Lộ Nam Phi. Lộ Nam Phi nói lá sen cùng với sơn tra* nấu thành nước, mỗi ngày uống như trà, thật khiến người ốm đi. Truyền thuyết Phi Yến triều Hán chính là dùng lá sen để giữ dáng người gầy! Còn nữa, mỗi ngày ăn ít hoạt động nhiều, ít ăn đồ ngọt và mỡ. Ít thì năm ba tháng, lâu thì nửa năm trở lên là có thể khôi phục lại dáng người trước khi mang thai!” Yên Vũ khẽ nói với Lục Bình.

(*sơn tra: táo gai)

“Nhưng trời nóng như vậy, người theo Linh Nhi luyện quyền, vậy… cũng thật là quá cực khổ đi?” Lục Bình vẫn còn nhíu mày nói. Chủ tử nhà ai chẳng trời nóng bức này là ngồi trong phòng bày bồn băng, quanh mình đứng một hai nha hoàn vừa quạt quạt hương bồ vừa dâng đủ loại trái cây và dưa ướp lạnh cho chủ tử dùng?

Nào có người lại đi chịu khổ như thế này?

Yên Vũ bỗng đứng lên từ cẩm đôn, khí vũ hiên ngang nói: “Không nếm gian khổ trong gian khổ thì sao làm người trên người?”

Trong mắt Lục Bình, hình tượng của thiếu phu nhân của nàng ta phút chốc càng thêm vĩ đại. Nếu như lời này chỉ không phải là chuyện giảm béo nhỏ nhặt, hiệu quả có thể sẽ càng tốt hơn.

Nghỉ ngơi không bao lâu, Yên Vũ liền lại cùng Linh Nhi luyện tập.

Nàng cũng thật sự không có ý định luyện ra một thành quả gì, chỉ cần có thể gầy xuống, xoá đi những thịt dư này ở trên người, nếu không thì cũng sẽ không mời sư phụ gà mờ Linh Nhi này.

Võ công của Linh Nhi có lúc là Lộ Nam Phi dạy, có lúc là Tuyên Thiệu chỉ điểm.

Ngược lại cũng luyện được có hình có dạng, đến làm sư phụ cho Yên Vũ còn thật giống.

Yên Vũ giảm béo đến tuần thứ hai, chuyện này rốt cuộc khiến cho Tuyên Thiệu biết.

Hắn híp mắt, nhìn đánh giá Yên Vũ trên dưới một cái, chậc lưỡi hai tiếng.

Lúc Yên Vũ đang khẩn trương.

Lại nghe thấy hắn nói: “Bây giờ không phải vừa người sao? Từng nhỏ nhắn yếu ớt có thừa, không đủ đẫy đà, vùng đất bằng phẳng. Bây giờ sóng dậy triều dâng, rất có ý vị. Đừng giảm cái gì!”

Yên Vũ nghe vậy sững sờ, phút chốc đỏ mặt nói: “Nói ai vùng đất bằng phẳng hả? Thiếp vùng đất bằng phẳng khi nào?”

Tuyên Thiệu giơ tay kéo nàng vào lòng. “Như bây giờ mới tốt, nàng xem, đều khó mà ‘nắm trong tay’ rồi!”

Trên mặt Yên Vũ tăng thêm đỏ ửng. “Đồ lưu manh!”

Tuyên Thiệu lắc đầu, ôm lấy nàng sãi bước về phía giường. “Ta là chính nhân quân tử. Ngày xưa thịt ít thấy sợ, bây giờ ngược lại mới vừa vặn. Phu nhân đừng chịu khổ nữa, ôn hương nhuyễn ngọc mới thích hợp nhất…”

Yên Vũ đỏ mặt còn muốn cãi lại, chỉ là tất cả lời cãi lại đều bị hắn nuốt vào trong miệng.

Tuyên Thiệu khuyên lơn Yên Vũ một hồi, nhưng nghị lực giảm béo của Yên Vũ cũng không có giảm.

Thật ra, phụ nữ giảm béo nhiều lần cũng không phải là giảm vì đàn ông, có lẽ là chỉ vì không mặc vừa bộ y phục từng thích ở trong lòng, có lẽ là vì tình cảnh bị bẽ mặt vì béo, ở trong lòng ghim một cây gai, nên không ngừng nỗ lực.

Bất kể là vì sao, Yên Vũ kiên trì từ giữa hè đến đầu thu, rồi đến trung thu. Vẫn không hề lười biếng.

Một người có thể ghi nhớ báo thù tám năm, tin rằng sẽ chắc chắn không thiếu nghị lực cùng bền lòng.

Cảnh nhi mãn 100 ngày, Yên Vũ đã có thể miễn cưỡng mặc được bộ quần áo của trước khi mang thai.

Tiệc Cảnh nhi 100 ngày, Tuyên gia vẫn tổ chức nhỏ một chút, mời một số bạn bè thân tới tụ họp trong nhà.

Cũng có một ít nữ quyến đến, nữ quyến có thể trò chuyện cùng Yên Vũ đều vây quanh Yên Vũ, thấy dáng người nàng bây giờ vẫn gầy như cũ, không ít chủ mẫu sinh con liền phát tướng đều lặng lẽ hỏi nàng kinh nghiệm.

Tuyên phu nhân từ khi không tham dự yến tiệc trong cung, cũng ít tới lui với nữ quyến nhà quan. Hôm nay vây quanh bên người bà đều là bạn bè thủ mạt chi giao* ngày xưa.

(*Thủ mạt chi giao: khăn tay trao nhau)

Càng nhiều phu nhân tuổi còn trẻ đều vây quanh Yên Vũ, khẽ nói đùa.

“Đàn ông nói không thèm để ý, bao giờ thật sự không thèm để ý? Các người biết Nguỵ phu nhân không? Trước khi xuất giá cũng là mỹ nhân nổi danh Lâm An! Công tử nhà họ Lý vì xin cưới nàng ta cũng đã hao hết tâm sức, lễ hỏi hồi đó cũng khiến cho mọi người hâm mộ! Bây giờ thế nào?” Một vị phụ nhân cười đến hớn hở nói.

Người bên cạnh lập tức hỏi: “Thế nào?”

“Hừ, hôm qua còn mang một tiểu thiếp vào cửa, nghe nói vòng eo yêu mị như rắn nước vậy!”

“Không thể nào. Lý công tử đối với Nguỵ phu nhân thật rất thâm tình…”

“Đó là trước kia. Mấy ngày trước ta gặp Nguỵ phu nhân, sinh hai con trai, nàng ta đã mập gấp đôi trước kia rồi! Lâu rồi không gặp, ta suýt nữa không nhận ra nàng ta! Mập đến không tìm thấy được mắt… Đừng nói Lý công tử không hứng thú với nàng ta, là ai cũng không hứng thú a…”

Một đám phụ nhân trẻ tuổi mồm năm miệng mười nói.

Nghe xong cảnh ngộ của Nguỵ phu nhân, liền có nhiều phu nhân thỉnh giáo kinh nghiệm với Yên Vũ hơn.

Yên Vũ nhất thời bị người vây quanh, bị mọi người thiết tha, còn muốn nhiệt liệt hơn lúc Tuyên Thiệu còn là Thiêm sự Hoàng thành ty.

Yên Vũ chia xẻ với mọi người thang thuốc làm gầy mà Linh Nhi phối cho nàng, cũng nói mình mỗi ngày ăn ít hoạt động nhiều. Nhưng mọi người rõ ràng có hứng thú với thang thuốc làm gầy, còn ăn ít hoạt động nhiều thì rất uất ức bản thân! Hay là thôi đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.