Yên Vũ

Chương 150: Cung biến



Nhưng Tuyên Thiệu ngồi không nhúc nhích.

Con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy.

Một hồi lâu, chái phòng phía đông truyền đến tiếng khóc của con gái Dao Kỳ, hắn mới như hoảng hốt bừng tỉnh, chậm rãi nói rằng: “Không phải là Cao Khôn. Nếu không có ý chỉ của Hoàng thượng, Cao Khôn hắn không to gan như vậy.”

Yên Vũ nhìn sắc mặt của Tuyên Thiệu, trong lòng càng căng thẳng, chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn.

Ánh mắt của Tuyên Thiệu rơi trên mặt nàng, nhìn mắt nàng, nói: “Là Hoàng thượng thật sự không tin Tuyên gia nữa.”

Yên Vũ giơ tay lên cầm tay của Tuyên Thiệu. “Tuyên gia trung thành, Hoàng thượng sẽ thấy, bất quá là nhất thời bị người ta che mắt mà thôi.”

Tuyên Thiệu cười khẽ. “Còn có cơ hội thấy sao?”

Bên tai Yên Vũ là nhịp tim của hai người cùng tiếng khóc của con.

Tiếng khóc trong phòng kề phía đông từng tiếng tiếp từng tiếng, tiếng bà vú dỗ dành em bé cũng truyền tới.

Dao Kỳ vừa ngừng khóc, đệ đệ Tuyên Hàm lại khóc lên.

Nhưng Yên Vũ lúc này cũng không có tâm tư đi dỗ con, bên cạnh con có bà vú cùng bọn nha hoàn theo hầu.

Ngược lại, tình trạng của Tuyên Thiệu lúc này càng khiến người ta lo lắng.

“Lần này chỉ sợ là thật sự muốn đẩy Tuyên gia vào tuyệt cảnh.” Giọng của Tuyên Thiệu rất nhạt, ngay cả hai chữ “tuyệt cảnh” đều nói hết sức nhẹ nhàng hờ hững.

“Không… Sẽ không. Sao là tuyệt cảnh chứ? Chúng ta nhất định sẽ tìm đường sống trong chỗ chết.” Hai tay Yên Vũ khoác lên đầu gối của hắn, nửa ngồi xổm ở trước mặt hắn, nói khẽ.

Tuyên Thiệu ngước mắt nhìn Yên Vũ, giơ tay lên vuốt ve gò má của nàng. “Phu nhân, khiến cho nàng lo lắng rồi.”

Yên Vũ lắc đầu.

Tuyên Thiệu cười nói: “Được rồi, cho dù thế nào, chưa đến phút cuối không ai biết được kết quả ra sao. Phu nhân đừng lo lắng cho ta, đi xem con tại sao khóc đi?”

Đầu chân mày của Yên Vũ khẽ nhíu. Bây giờ thần thái của Tuyên Thiệu đã nhìn không ra cái gì, nhưng nàng lại khó mà an tâm. Luôn cảm thấy dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn, nội tâm nhất định sẽ không bình tĩnh như vậy.

Tình cảm của Tuyên gia, bao gồm Tuyên Thiệu, đối với Hoàng đế không giống với nàng.

Năm đó Hoàng đế không tín nhiệm Diệp thừa tướng, Diệp thừa tướng đã có lòng oán giận đối với Hoàng đế, nàng đối với Hoàng đế cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm. Trong lòng nàng, Hoàng đế chính là Thiên tử, chính là cấp trên, là người nắm trong tay đại quyền sinh sát muôn dân mà thôi.

Chỉ có lòng kính sợ mang theo từ lúc sinh ra, cũng không có tình cảm cá nhân gì khác.

Mà Tuyên Thiệu thì khác. Tuyên Văn Bỉnh đối với Hoàng đế trung thành tận tâm. Trung thành như vậy, ngay cả Tuyên phu nhân cũng bị ảnh hưởng, Tuyên Thiệu tất nhiên càng từ nhỏ đã được phụ thân đích thân dạy dỗ, cũng đối với Hoàng đế một lòng trung thành.

Còn có chuyện năm ấy hắn mười tuổi cứu giá. Tuy là bị phụ thân đẩy một cái, trong lòng hắn cũng chỉ có oán trách đối với phụ thân, nhưng không có câu oán trách nào đối với Hoàng đế.

Từ đó về sau, Hoàng đế cũng cho Tuyên gia vinh quang tối cao, càng dung túng Tuyên Thiệu trăm chiều.

Nàng từng tiến cung, từng thấy thái độ của Hoàng đế đối với Tuyên Thiệu.

Hoàng đế nhiều lần gọi Tuyên Thiệu là “Thiệu nhi”, như một trưởng bối đang gọi con cái của mình.

Trong lòng Tuyên Thiệu, Hoàng đế không chỉ là Thiên tử, mà còn là trưởng bối của hắn, thân nhân của hắn.

Lúc Hoàng đế giáng chức Tuyên gia, hắn không có thương tâm, không có mất mát. Nghĩ đó chỉ là thủ đoạn chính trị, tránh mũi nhọn một chút cũng không gì đáng trách.

Nhưng hôm nay, Hoàng đế đúng là muốn đẩy Tuyên gia vào tuyệt cảnh.

Bị người mình coi là thân nhân bức bách như vậy, trong lòng Tuyên Thiệu tất nhiên sẽ không dễ chịu.

Tuyên Thiệu khẽ cười, giơ tay lên che lại ánh mắt của Yên Vũ. “Phu nhân đừng nhìn ta như vậy, ta không sao, nàng đi xem con đi, ta đi một vòng trong sân.”

Yên Vũ gật đầu, đứng lên từ bên người Tuyên Thiệu. Tiếng khóc của con vẫn chưa ngừng, trong lòng nàng cũng rất lo âu.

Bây giờ Tuyên gia đã bị bao vây như vậy, ngay cả muốn ra cũng không ra được, để cho Tuyên Thiệu một mình yên lặng đi ở trong sân một chút cũng tốt.

Nàng nhấc chân ra khỏi phòng chính, đi phòng kề phía đông.

Tuyên Hàm đang được bà vú ôm vào trong ngực, à ơi dỗ.

Nó không chịu bú sữa, tã cũng vừa thay, nhưng chỉ có khóc lớn không thôi.

Yên Vũ rảo bước tiến lên, nhận lấy con từ trong tay bà vú, đang muốn kiểm tra xem có phải con khó chịu ở đâu không, lại nghe thấy tiếng khóc của Tuyên Hàm dần nhỏ lại.

Một đôi mắt to, trong veo không rành thế sự của con đang ngân ngấn nước nhìn nàng, miệng nhỏ đỏ hồng lầu bầu một chút, phun ra bong bóng nước miếng.

Thằng bé còn đang khóc lớn trước đây không lâu, nhưng bây giờ gương mặt thoả mãn.

“Hàm công tử đúng là ruột thịt của thiếu phu nhân. Cái mặt này, cái miệng nhỏ nhắn này, chỗ nào cũng giống thiếu phu nhân! Trong máu huyết này đều mang sự thân thiết đó!” Bà vú của Tuyên Cảnh ở bên cạnh vừa cười vừa nói.

Một phòng nha hoàn cũng phụ hoạ theo.

Yên Vũ ôm thân thể nho nhỏ, mềm mại của con trai ở trong lòng, trong bụng không khỏi ưu tư.

Thì ra đứa bé nho nhỏ này cũng nhận biết được nàng? Biết nàng là mẫu thân? Đứa bé nho nhỏ này đúng là dễ thoả mãn như vậy, chỉ cần ở trong lòng của mẫu thân là có thể yên tâm, không khóc không nháo?

Trong lòng Yên Vũ bỗng chua xót dị thường.

Thật ra Tuyên gia muốn rất ít, Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu cũng không có lòng tham không đáy.

Bọn họ trung thành tận tâm đối với Hoàng đế, chẳng những không cần hồi báo, mà còn không nhất định muốn chiếm cứ vị trí sủng thần bên cạnh Hoàng đế, không nhất định muốn quyền khuynh triều dã mới hài lòng.

Bọn họ chỉ mong được Hoàng đế nhìn thấy lòng trung thành của mình, chỉ muốn đạt được một chút tín nhiệm của Hoàng đế là được.

Miễn là người một nhà ở chung một chỗ, an ổn qua ngày, khi triều đường cần thì bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra vì Hoàng đế, vì Thiên triều.

Sự thương yêu của Tuyên Văn Bỉnh đối với em bé nàng đều biết. Trước đây, lúc Dao Kỳ và Tuyên Hàm ra đời chính là lúc Tuyên Văn Bỉnh xuất chinh.

Nàng nghe bọn người hầu nói, lúc ấy lão gia có cỡ nào không muốn đi, cỡ nào muốn chờ thêm chỉ một chốc lát, dù cho không thấy được em bé, chỉ cần cho ông ấy biết tin em bé bình an ra đời là tốt rồi.

Nhưng để không trì hoãn chính sự, ông ấy ngay cả chỉ chốc lát cũng không kịp đợi, phải đi chỉnh binh, xuất phát, một đường ngựa không ngừng vó chạy tới biên cương.

Kết quả là, đổi được cái gì?

Mấy ngày trước đây, Tuyên phu nhân còn nói với nàng, chờ lúc Tuyên đại nhân chiến thắng trở về gặp hai đứa bé, chắc chắn mừng rỡ không gì sánh được.

Nhưng bây giờ không đợi được Tuyên đại nhân chiến thắng trở về.

Chiến sự còn đang đi đến kết thúc, ông ấy liền đột nhiên bị triệu hồi.

Hơn nữa, trên đường về Lâm An còn không biết có hung hiểm gì đang chờ ông ấy.

Đây là kết quả của trung thành tận tâm đối với Hoàng đế sao?

Bé con trong ngực bỗng nhiên khanh khách cười một tiếng.

Suy nghĩ của Yên Vũ bị kéo trở về, cúi đầu nhìn Tuyên Hàm bé bỏng ở trong lòng, cho dù trong lòng rắc rối cũng không khỏi lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Tuyên Hàm giơ tay lên muốn chạm mặt của Yên Vũ, nhưng cánh tay bé nhỏ còn chưa linh hoạt lắm, quơ quơ một hồi cũng không đến, liền bỏ qua.

Trừng hai mắt thật to, không khóc không nháo, ở trong lòng Yên Vũ không bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Yên Vũ giao Tuyên Hàm cho bà vú, lại nhìn con gái Dao Kỳ đã ngủ từ lâu, xoay người lặng lẽ ra khỏi chái phòng phía đông.

Nàng nhấc chân đi tới trong sân, lắng tai nghe, tìm được Tuyên Thiệu ở chỗ dưới giàn nho rậm rạp đã phiếm vàng.

Trong tay Tuyên Thiệu đang vân vê một tờ giấy nho nhỏ.

Thấy Yên Vũ đến gần, hắn không kịp thu hồi tờ giấy, bị Yên Vũ giơ tay lên lấy qua.

Tuyên Thiệu nhìn tờ giấy rơi vào trong tay phu nhân, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ cười một tiếng, ngửa đầu tựa vào ghế nằm, nhìn dây nho khô vàng, yên lặng không nói.

Yên Vũ chậm rãi mở ra tờ giấy trong tay, trong tai nghe được tiếng bồ câu đưa thư xì xào bay xa.

“Việc này Hoàng thành ty không chen tay vào được, người hành động đều do Cao Khôn trực tiếp điều khiển. Mục Thanh Thanh đã trở về, ở ngay bên cạnh Hoàng đế. Chẳng biết Cao Khôn nguỵ tạo bằng chứng Tuyên đại nhân lén lút thông đồng cùng Tây Hạ gì, Hoàng đế tin là thật, e là đã nổi sát tâm.”

Tờ giấy hơi ẩm, những chữ viết kia cũng không rõ lắm.

Có gió hiu hiu thổi qua, tờ giấy trong tay Yên Vũ dần dần trở nên khô, chữ viết trên chỗ khô biến mất.

Yên Vũ nhìn tờ giấy trong tay, hơi ngẩn ra.

Mục Thanh Thanh đã trở về? Ở bên cạnh Hoàng đế? Tuyên Văn Bỉnh lén lút thông đồng với Tây Hạ?

Hoang đường như vậy, Hoàng đế cũng tin sao?

Yên Vũ chẳng biết mình yên lặng xuất thần bao lâu, chỉ cảm thấy tất cả đều khiến người ta khó có thể tin.

Lúc cúi đầu nhìn lại tờ giấy trong tay, tờ giấy đã bị gió thổi khô hoàn toàn, chữ viết phía trên cũng đều không thấy, chỉ giống như một tờ giấy trắng.

“Đây là ý gì?” Yên Vũ quay đầu nhìn Tuyên Thiệu. “Hoàng đế nổi lên sát tâm đối với Tuyên gia?”

Tuyên Thiệu cười nhạo. “Đúng vậy, rất buồn cười phải không?”

Yên Vũ cuộn tờ giấy lại, thả về trong tay hắn. “Vâng, thật buồn cười. Phụ thân ở tiền tuyến liều sống liều chết, bọn họ an nhàn sống ở Lâm An, không nghĩ làm thế nào để hưng thịnh Thiên triều, chỉ muốn làm sao để tổn hại Tuyên gia, thật sự là buồn cười đến cực điểm!”

Tuyên Thiệu lắc đầu. “Không, không phải là bọn họ buồn cười, mà là phụ thân buồn cười, là ta buồn cười! Là Tuyên gia buồn cười!”

Yên Vũ ngước mắt nhìn Tuyên Thiệu, nhưng thấy Tuyên Thiệu đã nhắm mắt lại ở trên ghế nằm, trên mặt ngoại trừ nụ cười nhạo thì không có biểu cảm gì khác.

Giọng điệu của hắn cũng hết sức bình tĩnh, tựa như nói đến chuyện của người khác.

“Tuyên gia một lòng một dạ, lại vì một vị quân chủ như vậy, vì mỹ nhân và hoạn quan nói vài câu bùi tai là có thể đầu độc lòng quân chủ. Thề sống chết dốc sức, mấy phen liều sống chết cứu ông ta, cuối cùng đổi được một kết quả như vậy. Thật đúng là tức cười!”

“Tuyên Thiệu… Chàng đừng nói như vậy.” Yên Vũ hơi lo lắng hắn.

“Thật khờ, ngu trung, Yên Vũ, nàng nói xem, đây không gọi là ngu trung à?” Tuyên Thiệu bỗng nhiên mở mắt nhìn nàng. Trong con ngươi đen nhánh của hắn có mênh mông cuồn cuộn tức giận.

Yên Vũ nhất thời ngơ ngẩn, một lúc lâu mới lắc đầu. “Không phải, không phải, làm thần tử vốn nên một lòng trung thành.”

Tuyên Thiệu nhìn nàng, tức giận cuồn cuộn bị hắn mạnh mẽ ép xuống, trong con ngươi có yêu thương cùng xót xa sâu đậm.

“Nhưng mà ta không nỡ.”

“Không nỡ cái gì?” Yên Vũ như bị ánh mắt của hắn mê hoặc, nhịn không được hỏi.

“Ta không nỡ nàng bị khổ, không nỡ con cái chúng ta tuổi nhỏ bị khổ. Bây giờ ta không phải một mình, ta có gia đình của chúng ta, có con của chúng ta. Cảnh nhi hiểu chuyện như vậy, khả ái như vậy. Dao Kỳ cùng Hàm nhi còn nhỏ như vậy, thậm chí chưa từng ra khỏi nhà này. Làm sao ta nỡ để các nàng bây giờ bắt đầu chịu khổ, bởi vì ta và phụ thân ngu trung mà chịu khổ?” Giọng nói của Tuyên Thiệu rất bình tĩnh, bình tĩnh như thường ngày.

Nhưng Yên Vũ lại cảm thấy hôm nay hắn rất khác, khác với bất cứ ngày thường nào.

Yên Vũ cảm thấy dường như hắn đã hạ quyết định gì, quyết định khiến người ta kinh tâm, hơn nữa không thể vãn hồi.

Trong lòng nàng nhất thời hoảng loạn.

“Chàng muốn làm gì?” Yên Vũ tiến lên cầm tay hắn.

Nhưng phát hiện bàn tay luôn ấm áp của Tuyên Thiệu lúc này lạnh như băng.

Trước đây, cho dù là trong thời điểm lạnh nhất của mùa đông, hắn ăn mặc vô cùng mỏng manh nhưng tay vẫn nóng, thường ủ ấm tay nàng ở trong lòng bàn tay.

Hôm nay tay hắn lại còn lạnh hơn tay nàng, lạnh đến khiến người ta không cảm thấy được một tia ấm áp nào.

“Còn nhớ không, ta từng nói qua, mặc dù ta thân là Thiêm sự Hoàng thành ty, quyền nắm trong tay giống như Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ty, bất cứ lúc nào cũng được tự do ra vào cung. Nhưng ta hoàn toàn không quan tâm đến thứ này, quyền lực đối với ta mà nói không đáng kể chút nào. Quyền cao chức trọng không bằng có người ở bên cạnh ta. Tay nắm quyền cao không bằng người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng một chỗ.” Tuyên Thiệu cầm ngược tay Yên Vũ, chậm rãi nói.

Yên Vũ gật đầu. “Vâng, thiếp biết. Những điều này thiếp đều biết.”

“Nhưng mà bây giờ ta không nghĩ như vậy.” Tuyên Thiệu chợt cười, nói. “Không có quyền lực, ta ngay cả nàng cũng không che chở được, ngay cả cái nhà này cũng không che chở được! Không quyền khuynh triều dã, ngay cả sống yên phận đều là mong mỏi xa vời. Làm thế nào người một nhà bình an hạnh phúc?”

Yên Vũ nghe được tim mình đập rất nhanh. “Tuyên Thiệu, như vậy sẽ không làm trái với lòng chàng sao? Chỉ cần chàng vui lòng, chỉ cần chàng muốn thì tuỳ chàng. Vì trung quân mà chết, thiếp… Thiếp cũng không oán, không hối hận.”

Tuyên Thiệu thương xót nhìn nàng, giơ tay lên khẽ vuốt ve đầu nàng. “Không, ta sao bỏ được.”

Yên Vũ giơ tay lên ôm cổ Tuyên Thiệu, nằm ở trên vai hắn.

Tuyên Thiệu túm Yên Vũ đang nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh vào ngực mình, ôm thật chặt. “Yên tâm đi, thủ đoạn đùa bỡn quyền mưu đến đâu, lòng ban đầu của ta đối với nàng, đối với gia đình này vĩnh viễn không đổi.”

Yên Vũ lại nằm trên vai hắn, không chịu đứng dậy.

Nhất định là hắn đã quyết định rồi, nhất định đã có kế hoạch, nhất định là muốn mạo hiểm thay đổi tình trạng trước sau có địch của Tuyên gia bây giờ.

Đây có nghĩa là hắn phải mạo hiểm rất nhiều.

Nàng làm sao có thể yên tâm. Bây giờ tình hình Tuyên gia căng thẳng, Cao Khôn tiên hạ thủ vi cường, Tuyên Thiệu đã rớt xuống bị động, muốn thay đổi cục diện, nói dễ vậy sao?

Ắt phải mạo hiểm lớn.

“Sợ sao?” Tuyên Thiệu hỏi ở bên tai nàng.

Yên Vũ gật đầu liên tục. “Sợ, rất sợ!”

“Sợ cái gì?”

Yên Vũ ngẩng đầu lên từ trong lòng Tuyên Thiệu. “Sợ chàng vì chúng ta mà không bảo vệ được bản thân.”

Tuyên Thiệu nhìn nàng, cười khẽ. “Vì bọn nàng, ta ngược lại nhất định sẽ bảo vệ mình rất tốt. Có ta ở đây mới có thể bảo vệ bọn nàng tốt hơn.”

Yên Vũ nặng nề gật đầu. “Chàng phải nhớ kỹ lời mình đã nói.”

“Ta nhớ kỹ.” Tuyên Thiệu hôn lên trán của nàng.

Nụ hôn của hắn cũng lạnh, lạnh như băng không giống với ngày xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.