Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi

Chương 15: 15: Bóng Tối




Trong cơn mê man, tôi nghe được bên tai có tiếng gọi mình đầy hoảng loạn:
"Tiểu Tiệp! Tiểu Tiệp!"
Và thậm chí còn cả tiếng gọi thều thào, khản đặc:
"A Hoan..."
Ta đây, nhưng ai vậy.
Kiếp này ngoài người của Phủ Hiên Viên thì chưa có một ai biết tới thân phận cùng tên thật của tôi.
Dù rằng rất muốn mở mắt ra xem kẻ đang gọi tên mình rốt cục là ai, và cả cách gọi thân mật đến vậy nhưng mí mắt tôi nặng trĩu.

Cả cơ thể mỏi nhừ không cử động nổi, như thể bị tảng đá lớn đè chặt lên người vậy.
Và cứ vậy tội thiếp đi không biết đến giờ rồi chìm dần vào màn đêm vô hạn.
Tôi choàng mở mắt tỉnh dậy, cả người nhẹ bẫng không chút cảm giác.

Xúc cảm kì lạ dấy lên trong tôi, xung quanh tối đen như mực không một bóng người, không có sinh vật thậm chí cả mặt đất, tôi như đang lơ lửng vậy.
Tôi đứng dậy ngó ngang ngó dọc rồi nhìn xuống đôi tay mình.

Một màu tối đen như vậy...!nhưng tôi lại có thể nhìn thấy chính mình.


Chẳng lẽ tôi đang phát sáng.
Tôi đưa tay lên vỗ mạnh mấy cái liền vào mặt mình nhưng lại không cảm giác được gì, chẳng thấy đau đớn hay cảm giác da mặt được tiếp xúc.
Một nỗi trống rỗng vô tận.
"Đây là đâu?"
Tôi thầm nói, tiếng nhỏ chỉ đủ tôi nghe nhưng lại vang vọng trong khoảng không.

Có tiếng nói của người phụ nữ đáp lại tôi:
"Là bóng tối."
Tôi liền giật mình tới rợn tóc gáy.

Giọng nói cao ngạo, sắc sảo kiểu này...
Là Phượng Ca.
Nàng ta bây giờ chỉ có hai phách trong tôi, hiện lên với hình dạng một chùm ánh sáng đỏ nhỏ.

Nàng ta càng tiến lại gần thì tôi càng cảnh giác lùi ra sau.
"Ha, lâu rồi ta mới gặp lại ngươi."
Tôi nhếch khóe miệng nói với nàng ta.

Từ kiếp trước cho tới nay cũng đã hơn tám năm rồi tôi mới gặp lại ả.

Nhưng cảm giác ghét bỏ thậm chí sợ hãi trong tôi khi đối diện với nàng ta vẫn còn như ngày nào.
Chùm sáng lóe lên:
"Ngươi biết bổn tọa?"
A, tôi quên mất, dường như chỉ có tôi mới trọng sinh trở lại.

Kiếp này thì tôi chưa từng gặp nàng ta bao giờ.
Nhớ lại cảnh hỗn chiến ở Ma Vực, tôi chẳng muốn đáp lại câu hỏi của nàng ta.

Tôi căm phẫn nhìn ả, gằn từng chữ, giọng không chủ được còn run lên vì giận giữ:

"Ma Vực là ngươi làm à?"
Ả dõng dạc thừa nhận:
"Đúng!"
"Khốn kiếp!"
Tôi nổi đóa, vung tay định tung tiên khí ra đánh nàng ta, nhưng lại chẳng xuất hiện chút biến động nào.
Phượng Ca cười lớn, tiếng cười của nàng ta đầy thâm độc, ngạo nghễ, khiến da gà da vịt tôi đều thi nhau sởn lên:
"Ahahahaha! Tiểu cô nương à, trong bóng tối, chẳng ai có thể làm nên được gì đâu."
Tôi kìm nén, hỏi nàng ta bằng giọng điệu bình tinh nhất có thể:
"Sao ngươi cứ nhất định phải đương đầu, quấy loạn Tam Giới, điều đó thì có lợi gì cho ngươi?"
"Hừ, một quân tốt như ngươi thì lấy đâu ra tư cách chất vấn bổn tọa."
Ả ta đã đáp lại tôi như vậy.
Lòng tôi dấy lên nghi hoặc, liệu rằng có khi chính nàng ta cũng chẳng biết dã tâm của mình xuất phát từ đâu.
Vậy, tôi càng muốn xoáy sâu mà tiếp tục hỏi Phượng Ca:
"Làm một công chúa cao cao tại thượng, sống yên nhàn cùng với thần quân Ma Giới không phải rất tốt sao?"
"Ngươi biết rõ bản thân hơn bổn tọa nghĩ."
"Trả lời đi."
"Là ngươi quá tầm thường.

Ở cái đáy của Tam Giới này thì có gì mà vui chứ.

Yên Nhàn? Ngươi thì biết gì mà khẳng định cuộc sống của bổn tọa yên nhàn?"

Nghe lọt tai được nửa câu của ả thì nỗi giận của tôi hàng bao ngày qua như bùng nổ, tôi nắm chặt quyền trợn mắt nhìn nàng ta:
"Vui!? Ngươi muốn thống trị Tam Giới chỉ vì thấy nơi mình sinh ra và nhạt nhẽo à? Mẹ kiếp, vậy là ngươi liền tuẫn táng hàng bao binh lính tướng sĩ cùng thần dân của mình xuống dưới đáy của Ma Vực ư!? Vậy mà ngươi cũng nói được à, sao trên đời lại có người nhẫn tâm tàn độc như ngươi chứ?"
"Hahahaha!!! Ngươi đem cái nết thánh mẫu mẹ hiền của Tam Giới để di chất vấn người uống máu của kẻ thù mà sống như bổn tọa à? Nghe đây Tống Thẩm Hoan, ta chính là ngươi còn ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là ta.

Còn cứng đầu ngoan cố, bổn tọa có không ít cách khiến ngươi phải ngoan ngoãn phục tùng, giao thân xác cho bổn tọa."
Tôi nghiến răng:
"Chẳng qua chỉ là một sơ xuất trong vòng đạo luân hồi, ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy?"
"Ha, sơ xuất? Lũ âm ti trước nay làm việc cẩn thận, chẳng có sơ xuất nào mà trùng hợp đến vậy đâu Tống Thẩm Hoan à."
Những ánh sáng đỏ mờ dần, bóng đen cũng đang muốn nuốt trọn lấy tôi.

Trước khi bị màn đêm che phủ tôi khinh bỉ, thương hại đáp nàng ta rằng:
"Đường đường là Đại công chúa Ma Tộc, vậy mà ngươi còn phải dựa hơi ta, đáng thương thật đấy.

Ngươi bại trận từ lâu rồi."
Rồi bóng tối đã nuốt trọn lấy tôi, cứ vậy tôi chìm vào màn đêm sâu thẳm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.