” Cha người vừa rồi — đang muốn làm gì vậy? Sao lại ngồi trên mặt đất? ” Túy Thần nghi hoặc hỏi.
” Ách ~ Ta là đang suy nghĩ a ~ Ta lúc trước hình như đã từng đến đây ~ Ha ha ~ ” Sao ta lại có thể nói với ngươi là ta đang nghĩ tới Hoàng Phủ Túy Nguyệt thật sự ni — Ai ~
” Cha người có nhớ lại chút gì chuyện lúc trước không? ” Túy Thần có chút khẩn trương truy hỏi.
Nếu như nhớ lại rồi — cha liệu có hận ta? Liệu có không chịu gặp ta?
Rất không dễ dàng — hiện tại — rất không dễ mới có thể thân cận với cha —
” Ha ha ha ~ có nhớ lại ~~ một chút. ” Cứ nói là ta nhớ lại chút võ nghệ là được, nếu không đến lúc đó sẽ bị lộ tẩy!
” Thật sao — một chút ít a — ” Túy Thần nhẹ cả người.
Nếu như cha toàn bộ nhớ lại hết rồi — liệu có thân cận với ta như hiện tại không?
Nhớ lại một chút — thật không —
” Túy Thần a ~ Ta có thể hỏi ngươi việc này không? ” Lãnh có chút kì vọng nói.
” Người cứ hỏi. ” Cha sẽ có chuyện gì muốn hỏi ni?
” Túy Thần ngươi vì cái gì lại căm ghét Diệu Diệu đến vậy a? Diệu Diệu vừa thân thiện vừa quan tâm người khác, vả lại còn có cái đầu thông minh, võ công cao cường, thủ nghệ tinh tế. Theo lí mà nói ngươi là quân vương của một nước đáng lẽ phải biết quý trọng nhân tài a! ” Sao lại cứ nhìn thấy người ta là muốn giết rồi — không lẽ đố kị Diệu Diệu không thành?
” Người cho dù là mất đi kí ức — cũng vẫn quan tâm tới Phi Như Diệu đến vậy sao? ” Túy Thần nhìn y nhãn thần hết sức đau lòng.
” Ngươi sao lại hỏi vậy? Diệu Diệu đối với ta rất tồt, ta quan tâm đến hắn là lẽ đương nhiên a! ” vả lại miễn phí lãnh khí quá mạnh cũng không tốt.
” Vậy còn ta? ” Ngươi quan tâm Phi Như Diệu, vậy còn ta? Ở trong tim của ngươi — ta cùng Phi Như Diệu, rốt cuộc là ai quan trọng hơn?
” Ngươi cũng vậy a! Ngươi là nhi tử của ta, ta đương nhiên cũng quan tâm ngươi a! ” Bổ sung một chút, đó là Túy Nguyệt ác! Ta vẫn chưa có nhi tử.
” Nhưng mà — đó không phải là điều ta muốn — ” Túy Thần chợt nhìn ta.
” Trong mắt của người, Phi Như Diệu là gì của người? ” Túy Thần kì vọng hỏi.
” Ác ~~ bằng hữu ba! ” Tuy rằng hắn là phi tử của Hoàng Phủ Túy Nguyệt —
” Thật sao? ” ” Ân — ”
Lạ nhỉ — sao lại cao hứng vậy a?
” Như vậy ta vẫn còn cơ hội — ta sẽ đợi a. ” Tùy Thần cười tự tin, khiến ta nhớ đến Chỉ Kỳ.
Hai người bọn họ — đúng là giống y hệt nhau — không biết Túy Nguyệt lúc đối diện với Chỉ Kỳ — tâm tình sẽ như thế nào ni —
” Cha? ” Túy Thần nhẹ nhàng gọi Lãnh.
” Xin lỗi — vừa nãy ta — đang nghĩ chút việc. ” Túy Nguyệt nếu như biết việc ta và Chỉ Kỳ — thôi vậy, giữa ta và Chỉ Kỳ, sớm đã không thể nào rồi —