Theo sau tiếng cười trêu chọc, Lam Diễm Hợp từ một bên đi tới.
” Diễm Hiệp người ngươi tiến cử là ai? ” Đơn giản chỉ cần chọn những người mà tứ đại trưởng lão tiến cử là được rồi.
” Không có. ” Trong mắt Diễm Hiệp thoáng qua một tia bi thương, sau đó lập tức dùng khuôn mặt tươi cười để che giấu.
Diễm Hiệp có lẽ cũng là người có câu chuyện của riêng mình —
” Cung chủ, Diễm Hiệp đến là để mượn người. ” Diễm Hiệp nở nụ cười thần bí.
” Mượn người sao? ”
Nghe nói trước kia, Diễm Hiệp thường hướng Túy Nguyệt mượn Vĩnh Dục Hàn đi thử dược, bởi vì trong bọn họ, Vĩnh Dục Hàn là người duy nhất không có thể chất dược nhân.
Nhưng sau này không biết vì cái gì, trước khi hắn muốn thử dược, Hiệp Bất Hối cứ luôn mang Vĩnh Dục Hàn cứu đi, sau đó lại cùng Vĩnh Dục Hàn cãi nhau một trận.
Căn cứ vào tư liệu được cung cấp bởi vị nhân sĩ đáng tin cậy, Hiệp Bất Hối đối với Vĩnh Dục Hàn vừa gặp đã yêu, nhưng Vĩnh Dục Hàn chỉ trung tâm với chủ nhân, hơn nữa hai người đều là băng quyết, đều rất cao ngạo, Vĩnh Dục Hàn tự nhiên sẽ không chịu được cứu, vì thế nên mới cãi nhau.
Nhưng vị nhân sĩ đáng tin cậy ấy đã len lén nói cho ta biết, hắn đã từng tận mắt chứng kiến Hiệp Bất Hối cường hôn Vĩnh Dục Hàn!
Có người nói vị Hiệp Bất Hối phi thường băng quyết kia cường hôn Vĩnh Dục Hàn – người cũng băng quyết giống hắn!!
Cho nên Diễm Hiệp chỉ còn cách xin Túy Nguyệt mượn người khác để thử dược thôi ~
” Liễm Nguyệt cung này thật không ít phu phu a — ”
Nhìn thấy bọn họ, liền khiến Lãnh bất giác nhớ đến Túy Thần.
Đã nữa tháng rồi đấy! Bản thân đã nửa tháng chưa có gặp hắn rồi —
Bản thân cư nhiên lại nhớ nhung hắn, tại sao vậy?
Là bởi vì — khuôn mặt đó sao?
Hay là — sự ôn nhu thể thiếp làm say lòng người đó sao?
Trong lòng mình — rốt cuộc có thích Túy Thần không?
Hay là — vẫn còn nhớ Chỉ Kỳ?
” Cung chủ? ” Lam Diễm Hiệp lên tiếng nhắc tỉnh.
” Ngươi muốn mượn ai thì cứ mượn đi, không cần trả đâu, đỡ phải phiền phức. ” Vả lại sau này nhất định sẽ lại mượn nữa.
” Vậy thì đa tạ cung chủ rồi! ”
Được sự cho phép của Túy Nguyệt, Lam Diễm Hiệp vui vui vẻ vẻ đi chọn người.
Lãnh chìm trong suy nghĩ, cũng chỉ mông lung nhìn về nơi xa.
Người trong lòng ta, người đó, rốt cuộc là ai đây —?