Hồng Hi quốc cùng Lam quốc có mối giao hảo, hoàng đế hiện nay là Hồng Nhược Dương, thái tử là Hồng Tự Hỏa – nhị hoàng tử của Hồng Nhược Dương.
” Ta biết — ngươi không phải là Túy Nguyệt. ”
Đây là câu đầu tiên Hồng Nhược Dương nói với Lãnh.
” Bởi vì — hoán thế chi mộng, là ta cho Túy Nguyệt. ”
Đây là câu thứ hai Hồng Nhược Dương nói với Lãnh.
Bởi vì hai câu nói của Hồng Nhược Dương mà Lãnh ngơ ngẩn một hồi mới hoàn hồn.
” — Nói cách khác, ta đến được nơi đây, Túy Nguyệt là thủ phạm, ngươi là đồng lõa. ”
Lãnh rất vất vả mới ngộ ra được điều này đó.
” Thật sự rất xin lỗi — hoán thế chi mộng đó là do khi xưa, vào lần sinh nhật thứ mười hai của Túy Nguyệt, ta đã tặng hắn, ta vốn không biết hắn cư nhiên sẽ dùng đến. ”
Dược tính của hoán thế chi mộng, Túy Nguyệt hẳn là hiểu rất rõ!
” Thế nhưng sao ngươi lại dám khẳng định Túy Nguyệt đã ăn hoán thế chi mộng, mà không phải thật sự bị mất trí nhớ? ”
” Ánh mắt. ”
— Ánh mắt ——?
” Một người cho dù có mất trí nhớ rồi, bản tính cũng sẽ không thay đổi, mà bản tính của một con người, có thể nhìn rõ nhờ vào ánh mắt. ”
” Vậy vì sao Diệu Diệu cùng Túy Thần lại nhìn không ra? ”
Bọn họ chẳng phải đều là những người tinh anh ~! (?)
” Hai người bọn họ — và ta không giống nhau, ta và Túy Nguyệt trước giờ đều bình khởi bình tọa*, còn bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ có thể đuổi theo phía sau Túy Nguyệt. ”
Một người là đi theo một cách mù quáng; người kia thì xem Túy Nguyệt như mục tiêu và vật sở hữu —
” Đúng rồi, ngươi và Túy Nguyệt làm sao quen biết nhau vậy? ” Túy Nguyệt bảo ta tự mình hỏi ~
” Khi xưa, Hồng Hi xảy ra nội chiến nghiêm trọng, ta bị các hoàng huynh lừa ra khỏi cung, bọn họ phái người muốn truy sát ta, vừa vặn gặp được Túy Nguyệt, thế là hắn liền giúp ta diệt trừ các hoàng huynh — hắn nói, diệt cỏ phải trừ tận gốc, cho nên giúp ta đem đám hoàng đệ toàn bộ giết sạch, sau đó giúp ta đăng cơ. ”
Tựa hồ là nhớ lại đoạn tinh phong huyết vũ* đó, Hồng Nhược Dương có chút hoảng loạn.
” Ta hỏi ngươi, Túy Nguyệt hắn — là một người như thế nào? ”
Nghe lời tự thuật của người khác, hình như là một người lãnh huyết vô tình, nhưng theo ta thấy thì chưa chắc.
” Trong mắt của người bên ngoài, hắn giống như đóa hoa trên đỉnh núi trơ trọi, xa rời nhân thế và độc lập; cũng giống Bỉ Ngạn hoa, đón chào ngươi đến với con đường tử vong; nhưng theo ta thấy, hắn cũng không đáng sợ như người ngoài vẫn nghĩ, hắn chỉ là lòng phòng bị quá mạnh mẽ mà thôi — một vị hoàng đế mười tuổi, ngươi bảo hắn có thể không như vậy sao? Kỳ thực — hắn luôn — rất cô đơn — rất đáng thương. ”
Nói ngắn gọn, chính là một người vừa cao ngạo lại lãnh huyết, nhưng kỳ thực là một người rất cô đơn rất đáng thương thì đúng hơn.
” Nghe nói thế giới của các ngươi, không phải là hoàng quyền giống như nơi này của chúng ta, mà là cái thứ gọi là dân chủ phải không? Hi vọng hắn ở đó sẽ có sự thay đổi. ”
— Từ đâu mà hắn nghe được cái từ dân chủ này vậy?
” Nhi tử của ta — Tự Hỏa, hắn cũng giống như ngươi, là đến từ tương lai, bất quá hắn không phải là vì mối quan hệ của hoán thế chi mộng, nguyên nhân xác thực chính hắn cũng không biết, hắn chỉ nói sau khi hắn chết đi ở thế giới của các ngươi, vừa mở mắt ra liền biến thành nhi tử của ta rồi. ”
Hồng Tự Hỏa —? Hồng Hi thái tử? Cũng như ta đều đến từ cùng một nơi?
” Chút nữa thôi thì ngươi có thể nhìn thấy hắn rồi. ” Hồng Nhược Dương đứng dậy, đi ra khỏi đại sảnh.
Chút nữa thôi là có thể nhìn thấy rồi a — người đến từ cùng một thời không với ta —
…
…
…
…
…
Chú giải:
Bình khởi bình tọa: chỉ những người có địa vị hoặc quyền lực ngang nhau.
Tinh phong huyết vũ: Trong gió len lỏi vị tanh, trong giọt mưa đem theo máu tươi. Hình dung bầu không khí hoặc hoàn cảnh hung hiểm của trận tàn sát điên cuồng.