Tại lối vào của Long Vận sơn trang, Lãnh và Túy Thần gặp Đỉnh Hàn – trang chủ của Đỉnh Duyệt sơn trang.
” — Đỉnh Hàn? ” Không phải hắn nên ở Đỉnh Duyệt sơn trang sao? Sao lại chạy đến Long Vận sơn trang này chứ?
” — Liễm Nguyệt cung chủ — ” Tìm Thiên Niên đã tìm đến đâu rồi a — sao lại không về Lam quốc tìm —
” Ách — Ngươi ở đây cũng thật đúng lúc, cái đó a ~ ngươi có thể giúp ta thỉnh cầu Long Vận trang chủ không? ” Lãnh hỏi.
Y vẫn luôn có cảm giác tên Đỉnh Hàn này sẽ giúp đỡ mình —
” Ta biết rồi, ta sẽ giúp người — chỉ lả — tại sao người đột nhiên lại có hứng thú với Thiên Niên? ” Đỉnh Hàn hỏi.
” Ngươi biết? ” Lãnh kinh ngạc.
” Lần trước ta vô tình nghe được — ” Thật ra là nghe lén.
” — Ta — cần. ” Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lãnh, Đỉnh Hàn cũng không tiện hỏi nhiều.
” Mời người cùng Túy Thần điện hạ đi theo ta — ” Hay là Hoàng Phủ Túy Thần phụng lệnh Hoàng Phủ Túy Nguyệt tìm vật gì đó chăng —
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
” Tiểu Hàn ~ ngươi đến rồi ~ người ta rất nhớ ngươi a ~ ” Một nam tử diện mạo thanh tú nhảy bổ về phía Đỉnh Hàn.
” — Nhị đệ, đừng có đùa giỡn trước mặt khách chứ. ” Một nam tử tuấn dật mắng, trong giọng nói tràn đầy sự sủng nịch.
” Đại ca — ” Đôi mắt ngân ngấn nước, bộ dáng vô cùng đáng thương.
” Nhị đệ, nghĩ lại tuổi của mình rồi mới hành sự. ” Nam tử tuấn dật cứng cỏi kia chính là trang chủ của Long Vận sơn trang Long Khiêm Hoa, còn nam tử thanh tú kia là đệ đệ của Long Khiêm Hoa, nhị trang chủ của Long Vận sơn trang Long Khiêm Diệp.
” Đại ca vẫn cứ cổ lỗ sỉ như vậy — ta đáng yêu như thế — nhưng huynh lại không thương ta tí nào — ” Khiêm Diệp bĩu môi khóc.
” — Khiêm Diệp, đừng nháo nữa — Liễm Nguyệt cung chủ đang nhìn đó. ”
Vừa nghe Liễm Nguyệt cung chủ tới, mắt Khiêm Diệp lập tức sáng lên.
” Đại mỹ nhân? ” Hi hi hi hi ~ cuối cùng cũng được gặp rồi!
” Đoán chắc là vị này phải không? Wa đẹp thật ~ quả là danh bất hư truyền! Khó trách Lam quốc hoàng đế vì ngươi khuynh đảo — ”
— Túy Nguyệt — rốt cuộc người ngoài nói gì về ngươi vậy —
” — Người nam nhân này chính là Hoàng Phủ Túy Nguyệt sao? Cũng rất được đó! Không đẹp trai bằng đại ca ta. ” Khiêm Hoa hừ lạnh.
” Liễm Nguyệt cung chủ cũng nên đổi khẩu vị đi! Đại ca của ta tuy đã bốn mươi mấy tuổi rồi nhưng vẫn rất sung sức a! Đảm bảo không thua — ”
Khiêm Diệp còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Khiêm Hoa ngăn lại.
” Thật sự xin lỗi hai vị, hai vị đến đây không biết có việc gì tương cầu? Xin đừng khách khí, Long mỗ nhất định đáp ứng, xem như là bồi thường cho việc tiểu đệ đã đắc tội đến hai vị. ” Long Khiêm Hoa xin lỗi.
” Ta muốn mượn bảo khố của các ngươi tìm một vật — còn nữa, ta không phải là phụ hoàng của ta, ta là Hoàng Phủ Túy Thần. ” Túy Thần cố nhịn ý định muốn làm đau Khiêm Diệp.
” Ngươi là vị thái thượng hoàng mười sáu tuổi đó sao? Trông già quá, xem ra còn già dặn hơn ta. ” Long Khiêm Diệp phê bình.
” Cái này gọi là chín chắn, đâu giống ngươi, đã ba mươi mấy tuổi đầu mà còn làm ra dáng thanh niên. ” Túy Thần đốp chát lại.
” Ngươi ~ ~ ~ trẻ con thời nay bất lịch sự thật đấy! ” Khiêm Diệp tức giận đi khỏi.
” Xin lỗi hai vị, Khiêm Diệp rất trẻ con, ta nhiều lúc cũng bó tay với hắn. ” Khiêm Hoa bất đắc dĩ nói.
” Hai vị là đến để tìm bảo vật — Long Vận sơn trang của ta ngoài các nguyên liệu nấu ăn quý hiếm thì không còn báu vật gì nữa. ” Khiêm Hoa nghi hoặc.
” Ân ách — chỉ là mượn coi một chút thôi mà — ” ” Không hề gì ~ mời. ” Khiêm Hoa dẫn đường.
” —— ” Quả thật chỉ có nguyên liệu nấu ăn —
” Ha ha! Không biết tại sao mà người của Long gia chúng ta đặc biệt có hứng thú với trù nghệ. ”
” Nói như vậy — rốt cuộc Thiên niên ở đâu chứ — ” Túy Thần lộ ra vẻ mặt chua chát.
” — Hoàng Phủ Túy Thần, ngươi — thật sự không biết? ” Đỉnh Hàn hỏi thăm.
” Ngươi biết?! Ở đâu?! ” Túy Thần giống như người sắp chết đuối vớ được tấm ván mà truy hỏi Đỉnh Hàn.
” — Thiên Niên — chính là ở chỗ phụ hoàng của ngươi — trong tay Hoàng Phủ Túy Nguyệt, ta nghĩ có lẽ là được giấu ở hoàng cung Lam quốc. ”
Lời của Đỉnh Hàn khiến Túy Thần và Lãnh kinh ngạc.