Yêu Anh - Chiết Hoa Chi

Chương 13



Hắn yêu Hướng Hàm. Nhưng hắn chưa từng một lần nghĩ tới sẽ được đáp lại, thậm chí, hắn vì thứ tình cảm ấy mà cả người đeo gông xiềng nặng nề tội lỗi.

***

Hướng Hạo và chủ nhà hẹn nhau một tiếng sau gặp mặt. Lúc này Hướng Hàm vẫn đang ngủ, còn hai ông bà đã đi ra ngoài thăm bạn lúc sáng sớm. Hướng Hạo không dám để cậu ngủ ở nhà một mình, lo lúc tỉnh dậy cậu thấy nhà không có ai thì sợ hãi, đành phải nhẹ nhàng gọi cậu dậy.

Đang ngủ ngon mộng đẹp thì bị đánh thức, Hướng Hàm bực hết cả mình, nhắm mắt giận dỗi lẩm bà lẩm bẩm.

“Rồi, rồi”, Hướng Hạo dỗ dành, “Mau dậy đi nào, anh có việc phải đi ra ngoài”, Hướng Hàm mở mắt, đang muốn cằn nhằn thì ngay lập tức hắn nói thêm “Lúc về anh mua cho em nước ngọt nhé.”

Chiêu này quả nhiên dùng với Hướng Hàm chuẩn không cần chỉnh, khiến cho cậu đang bực bội vì phải rời giường cũng thôi chẳng giận dữ nữa. Lúc Hướng Hạo gần đi rồi, cậu còn bám vào cửa sổ khẽ dặn “Em thích màu vàng, không thích màu xanh lá cây.”

Sau khi chuyển hai tuyến xe, Hướng Hạo mới tới được địa chỉ ghi trên tờ giấy. Đó là một chung cư kiểu cũ, nằm giữa nhà máy gia đình. Tuy rằng nơi đây nhìn khá cổ lỗ sĩ, nhưng tràn ngập hơi thở cuộc sống, khá giống với chỗ bọn họ ở Giang Thành trước khi chuyển nhà.

Chủ nhà mặc áo ngủ đứng ở dưới lầu chờ hắn, dẫn hắn lên tầng trên, vừa mới vào cửa đã ngay lập tức giục giã hắn thu dọn đồ đạc để ông ta còn hẹn người đánh mạt chược.

Phòng khách trống trơn, ghế sô pha vẫn đang được phủ vải. Hướng Hạo đi một vòng, phát hiện bốn phòng chỉ có phòng ngủ là đã được sử dụng. Mà cũng chỉ là đem hành lý vội vàng cất tạm vào đó, vẫn chưa thu dọn gì. Đồ đạc của Hướng Hàm không nhiều lắm, một vali hành lý đã mở đang đặt bên cạnh bàn học, bên trong vẫn còn hơn một nửa sách vở chưa được lấy ra. Có vài bộ tác phẩm kinh điển dày cộp đã được đặt lên giá sách, còn phần lớn được xếp ngay ngắn trên mặt bàn, gồm cả sách lẫn vở. Bên cạnh giường vẫn còn một vali chưa được mở. Khắp mọi ngóc ngách đều báo hiệu rằng người thuê chỗ này mới vừa chuyển đến một thời gian ngắn, ấy vậy mà giờ đây đã phủ đầy bụi bặm của năm tháng.

Chủ nhà tựa vào cửa hỏi Hướng Hạo “Anh nói anh là anh trai của Hướng Hàm? Em trai của anh xảy ra chuyện gì mà thuê phòng chẳng thèm ở, đến cả đồ đạc mang theo cũng chẳng cần luôn. Cũng may là tôi cho thuê chứ phải ai khác thì mấy thứ đồ này đã bị vứt lâu rồi, chứ ai mà giữ cho cậu ta đến giờ hả.”

Hướng Hạo im lặng chẳng nói chẳng rằng, chủ nhà tự nói tự nghe một lúc cảm thấy vô vị mất hết cả hứng, ngáp ngáp lượn đi lượn lại xung quanh.

Đợi cho ông ta đi rồi, Hướng Hạo đứng trước bàn học, nhìn chồng sách trước mặt mình, nhẹ nhàng lật lên bìa sách đã bám đầy bụi, trên lớp bìa bên trong chính là chữ ký đẹp đẽ của Hướng Hàm.

Chữ Hướng Hàm cũng giống y như con người cậu, đều mang vẻ dè dặt ngại ngùng. Khi còn bé, họ cùng nhau đi cung thiếu nhi học thư pháp. Hướng Hàm luôn được thầy giáo khen ngợi, trước mỗi lần vào học, chữ cậu viết đều được lấy để làm mẫu cho tất cả mọi người xem. Ngược lại với cậu, Hướng Hạo viết chữ rất xấu, thay vì chăm chỉ viết chữ thì Hướng Hạo lại thích dùng bút lông vẽ bậy, tô tô quẹt quẹt tốn không biết bao nhiêu giấy Tuyên Thành[1]. Nếu không phải do Hướng Hàm không dám ngồi xe bus một mình, Hướng Hạo chắc chắn đã đòi mẹ phải cho hắn xem phim hoạt hình buổi chiều thì mới đi học viết.

“Này anh kia!”, từ căn phòng khác chủ nhà gọi Hướng Hạo “Anh qua đây một xíu!”

Hướng Hạo hồi thần, vội vã quay người, không cẩn thận đụng phải mấy quyển sách làm rơi xuống sàn. Hắn biết những cuốn sách này đều vô cùng quý giá với Hướng Hàm, nên chẳng ngại bẩn, khom lưng nhặt. Ai ngờ, vài tờ giấy được kẹp bên trong một quyển sách nào đó bay ra ngoài, Hướng Hạo thu chúng lại, tiện tay lật lật vài quyển sách, thấy trong đó có một quyển sổ, cho rằng vài tờ giấy được kẹp trong quyển sổ này, đang định kẹp vào thì vô tình nhìn qua tờ giấy trên cùng, ngờ đâu phát hiện ra đây có vẻ là giấy ghi nợ.

Chủ nhà vẫn đang gọi Hướng Hạo, hắn đi đến bên cửa sổ, nơi ánh sáng tràn ngập để nhìn cho rõ nội dung ghi trên tờ giấy. Sau khi nhìn thật kỹ từng tờ, từng tờ cho tới tờ cuối cùng, trái tim hắn cũng cứ thế mà chìm dần, chìm dần xuống tận đáy.

Đó là 4 tờ giấy vay tiền, cùng một tờ biên lai.

Con số trên biên lai cộng lại vừa khớp với tổng số tiền từ 4 tờ giấy vay tiền, nội dung hai bên có lẽ vốn chẳng có gì khác biệt, con số 20 vạn[2] được viết trên biên lai chính là lý do vì sao lại có 4 tờ giấy vay nợ kia.

Trên mỗi tờ giấy đều có chữ ký của Hướng Hàm, không sai biệt lấy một li so với chữ ký lúc nãy Hướng Hạo nhìn thấy trên sách. Trên biên lai, trong mục người được nhận có ký hai chữ Dương Tuệ, cái tên này rất phổ biến chẳng có gì đặc biệt, nhưng Hướng Hạo lại cảm thấy có một sự quen thuộc mơ hồ nào đó.

Hướng Hạo hấp tấp mở quyển sổ, muốn từ bên trong tìm thấy dấu vết để lại, nhưng ngoài thu chi hằng ngày thì chẳng có thêm thông tin gì khác. Hắn ném quyển sổ xuống giường, đứng lặng tại chỗ thở nặng nề.

Hướng Hàm có lòng tự trọng rất cao, vô cùng trọng sĩ diện, từ nhỏ đã chẳng bao giờ muốn vay mượn ai cái gì. Rốt cục đã có chuyện gì cấp bách khiến cậu cần một số tiền lớn như thế, đến nỗi phải cực chẳng đã mà phải vay mượn gấp rút như vậy?

Dường như có một đôi tay đang siết chặt lấy cổ họng Hướng Hạo, khiến hắn không thở nổi.

Hướng Hạo bất thình lình di chuyển, từ chồng sách trên cao rút ra quyển sách nằm ở dưới cùng, trang sách đã ố màu hơn hẳn so với những quyển ở bên trên, chắc hẳn rất hay được giở ra lật lại. Hắn vừa mở sách, đã thấy ngay một tấm ảnh chụp.

Đây là ảnh chụp tập thể lớp. Hướng Hạo nhìn từng khuôn mặt non nớt trên bức ảnh, tại hàng cuối cùng nhìn thấy hình ảnh của chính mình năm xưa đang trừng mắt với máy ảnh. Ảnh chụp hồi hắn tốt nghiệp cấp III, không hiểu vì cớ gì Hướng Hàm lại có, lại càng không hiểu vì sao được kẹp ở quyển sách mà cậu thường xuyên dùng đến.

Có lẽ hắn không nên mở quyển sách này ra, hay chí ít, hắn nên đợi Hướng Hàm khỏi bệnh rồi mới truy hỏi cậu thực ra đang nghĩ cái gì. Nhưng, hắn đã mở ra. Hắn đã nhìn thấy bí mật của Hướng Hàm.

Căn nhà đã lâu không có người ở, không khí vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo ngột ngạt khiến đầu óc hắn như muốn nổ tung. Hướng Hạo cùng bản thể non nớt của chính mình trong ảnh trừng mắt nhìn nhau, như thể đang vô thanh vô tức mà thăm hỏi lẫn nhau.

Hắn đứng lặng im thật lâu, cứ chôn chân một chỗ mãi như thế, ngón tay cầm bức ảnh nổi gằn gân guốc, giống như tấm ảnh mỏng manh ấy nặng tựa ngàn cân.

Im lìm đằng đẵng một lúc lâu, bỗng nhiên một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu Hướng Hạo. Hắn đột ngột nhớ lại nhiều năm trước, khi hắn chờ đợi phán quyết của tòa án, một người phụ nữ đã chỉ vào hắn nói “Dương Tuệ tao dù có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày…”

Hướng Hạo đi vào phòng vệ sinh, chủ nhà thấy sắc mặt hắn thì vô cùng sợ hãi, chần chừ nói “Nếu anh bận thì ngày mai lại đến cũng được, tôi cũng không vội…”

“Không sao”, Hướng Hạo vỗ nước lạnh lên lau mặt, quay qua hỏi “Có chuyện gì mà gọi tôi vậy?”

“Cũng chẳng phải chuyện to tát gì…” chủ nhà nói vòng vo “Bồn tự hoại hình như đã bị hỏng, tôi vừa mới sửa qua, vẫn còn dùng được, không bắt hai anh em nhà anh phải bồi thường tiền nữa…”

“Được.” Hướng Hạo nói.

Sau khi tính và thanh toán xong tiền điện nước, chủ nhà nhanh nhanh chóng chóng tống Hướng Hạo ra ngoài y như thể hắn mắc bệnh truyền nhiễm, đang định đóng cửa thì Hướng Hạo chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi “Sao anh lại tìm được tôi?”

“Hả?”, chủ nhà nghe rồi mà chưa hiểu hắn nói gì.

“Làm sao anh tìm được tôi?” Hướng Hạo lặp lại lần nữa “Làm sao biết tôi quen biết… Hướng Hàm?”

“À…” chủ nhà đối diện với ánh mắt của Hướng Hạo thì hơi sợ sệt, lắp ba lắp bắp, “Điện thoại, tôi nghĩ thử xem sao, vừa bấm thì đã thấy có kết nối, trong danh bạ cũng chỉ có một số điện thoại được gọi đi gọi lại rất nhiều lần…”

Trước đây từng nhận được điện thoại từ số lạ hay chưa, Hướng Hạo đã chẳng còn nhớ rõ. Có lẽ hắn từng nghe máy, nhưng thấy đối phương chẳng nói gì liền cúp máy, hoặc nhìn thấy số lạ gọi đến, hắn đã chẳng thèm nghe.

Khi nãy, hắn nhìn thấy điện thoại bàn tại sô pha trong phòng khách ở ngã rẽ, chiếc điện thoại nhỏ nhỏ, từ bao giờ đã phủ đầy bụi bặm. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Hướng Hàm co người ngồi ở một góc sô pha, ôm ống nghe, chậm rãi bấm từng con số trong dãy số điện thoại của hắn. Vì sao cậu không dùng điện thoại di động của chính mình gọi cho hắn, cậu muốn nói với hắn những điều gì, hay chỉ muốn hắn cầm điện thoại, hỏi mình một câu “Ai đấy?”

Trái tim Hướng Hạo như bị ngàn lưỡi dao cắt xé.

Hắn thẫn thờ vô định đi trên đường, qua trạm xe bus từ lúc nào cũng chẳng hề hay biết. Giờ đây, hồn hắn đã bay về tận phương nào, thất lạc tại căn phòng Hướng Hàm đã thuê mà chẳng ở được mấy ngày.

Hướng Hạo muốn hỏi Hướng Hàm, tại sao lại đến Xương Châu, tại sao lại muốn tìm vợ của tên đó, tại sao lại phải cho bà ta tiền, tại sao lại cầm ảnh chụp của hắn, tại sao lại gọi điện thoại cho hắn?

Chẳng phải cậu xem thường hắn đó sao? Cũng chẳng phải cậu không muốn đến gặp hắn, không muốn thấy hắn, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, đem hai người vĩnh viễn trở thành kẻ xa lạ hay sao?

Trong lòng hắn có hàng trăm hàng nghìn câu hỏi, không đoán được cũng chẳng nghĩ ra được. Hắn không thông minh như Hướng Hàm, dù chỉ nhỏ hơn hắn 2 tuổi thôi, nhưng nếu Hướng Hàm muốn giấu hắn, hắn cũng chỉ có thể cam chịu bị gạt. Hoặc giả, thực ra hắn đã biết rõ đáp án, nhưng đáp án ấy quả thực quá sức tưởng tượng, khiến hắn ngay cả đoán, ngay cả nghĩ cũng chẳng dám.

Hắn nhớ tới cảnh tượng Hướng Hàm ngồi trên ban công hỏi hắn có kết hôn hay không, nhớ tới ánh mắt thất vọng của cậu khi nhìn thấy Phương Văn, nhớ tới sự lạnh lùng lặng lẽ của cậu… Hắn yêu Hướng Hàm. Nhưng hắn chưa từng một lần nghĩ tới sẽ được đáp lại, thậm chí, hắn vì thứ tình cảm ấy mà cả người đeo gông xiềng nặng nề tội lỗi. Hướng Hàm yêu hắn, không phải là thứ tình cảm yêu mến của anh em, bạn bè với nhau, một phút một giây hắn cũng chưa từng dám nghĩ đến.

Phía trước vọng tới tiếng cười đùa của trẻ con, Hướng Hạo ngẩng đầu, phát hiện đây chính là công viên hắn cùng Hướng Hàm đi tới lần trước. Ở đây, bọn họ đã vui vẻ bên nhau, cùng chơi xích đu, bỗng nhiên trong giây phút ấy, hắn rất muốn nhìn thấy Hướng Hàm, rất muốn được nghe cậu gọi một tiếng “anh trai”.

Khi Hướng Hạo chạy về đến nhà, áo hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cào cào mái tóc ướt nước, tay vừa đẩy cửa thì phát hiện cửa đã mở từ lúc nào. Hắn cho rằng Hướng Hàm tỉnh dậy chạy ra ngoài, vội vội vàng vàng đi vào trong gọi to “Hướng Hàm!”

Hướng Hàm không trả lời hắn, đúng lúc Hướng Hạo đang cảm thấy quái lạ thì đột nhiên trong phòng tắm vang lên tiếng kêu trầm đục, một gã đàn ông say bí tỉ nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòng tắm bổ nhào ra ngoài.

Chẳng kịp nghĩ nhiều, theo bản năng Hướng Hạo hung hăng xông đến chặn đứng gã đàn ông.

Gã đàn ông thấy hắn đi tới, xoay người định chuồn, bị Hướng Hạo ghìm chặt lấy bả vai giữ lại thì phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết. Gã ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt say khướt, không ngờ lại chính là tên khốn Trương Vĩnh trước kia cùng làm với Hướng Hạo.

Hướng Hạo vô cùng căng thẳng, bẻ quặt tay hắn lại, gầm lên những tiếng trầm đục “Đệch mịe mày, thế đếu nào mày lại ở nhà bố?”

Cả người Trương Vĩnh ngợp ngụa mùi rượu, như một con chồn núc ních béo mẫm, tính giở mấy trò mèo giãy giụa muốn trốn. Nhưng thấy làm thế nào cũng không thoát ra được thì bắt đầu gào ầm lên chửi bới, ‘phun châu nhả ngọc’ toàn những lời phụ khoa khó nghe.

Từ khi vào nhà, Hướng Hạo không nghe thấy âm thanh nào của Hướng Hàm, lúc này lòng nóng như lửa đốt. Giờ đây, hắn chẳng có hơi trí đâu đấu mồm hơn thua với Trương Vĩnh, thẳng tay vặn sái một cánh tay gã, khiến cho gã thảm thiết kêu trời kêu đất, nằm trên mặt đất lăn lộn gào thét ăn vạ.

Hướng Hạo cuống cuồng chạy vào trong phòng, tìm khắp phòng khách lẫn phòng ngủ đều không thấy Hướng Hàm, gọi cậu nãy giờ thì chỉ nghe thấy tiếng gào rú của Trương Vĩnh đáp lại. Hắn nhớ tới vừa rồi gã từ phòng tắm đi ra, lòng bỗng rét buốt, vội vã chạy về phía phòng tắm.

Vòi nước trong nhà tắm đã cũ nên dù không mở vẫn thường bị nhỏ giọt. Từng giọt rơi xuống bồn tắm, phát ra âm thanh tí tách tí tách. Hướng Hàm đang co tròn người tại mép bồn tắm, tự ôm lấy mình nức nở từng tiếng, từng tiếng.

Trong thời khắc nhìn thấy cảnh tượng ấy, lý trí của Hướng Hạo như sợi dây đàn, hoàn toàn đứt phựt.

Cho tới giờ, đã ba năm rồi Hướng Hạo mới phát điên như thế. Ba năm trước, bởi vì việc làm ăn buôn bán, hắn đã gây thù chuốc oán với một tên chủ khốn kiếp chết nhát. Tên đó biết Hướng Hạo có em trai, dám chụp lén ảnh Hướng Hàm lúc ở trường, gửi cho Hướng Hạo tính uy hiếp hắn. Hướng Hàm chính là quả bom nổ chậm trong lòng Hướng Hạo, người mà hắn không cho phép ai có thể động vào. Tại thời điểm đó, Hướng Hạo trẻ người háu chiến, một thân một mình đi tìm tên chủ tính sổ. Vốn chỉ định dạy cho gã một bài học nhớ đời, ai ngờ lại xảy ra chuyện, làm cho tên đó lăn từ trên cầu thang xuống, hoàn toàn liệt xương cột sống, cũng chính bởi vậy mà hắn phải ngồi tù suốt ba năm liền.

Chú thích:

[1]. Giấy Tuyên Thành (Giới thiệu sơ lược): Là một loại giấy truyền thống của Trung Quốc, chuyên được dùng để vẽ tranh, viết chữ, cho tới nay đã có hơn 1500 năm lịch sử. Giấy Tuyên Thành dễ bảo tồn, bền, không dễ rách, đặc biệt không phai màu theo thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.