Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 17: Món quà bất ngờ



Na đã hứa thì chắc chắn sẽ ra sớm nhất có thể. Nay Na tung ra hai chap luôn nè. Hai chap Na ưng ý nhất cho đến hiện tại. Mong mọi người đọc, vote, cmt ủng hộ cả hai chap nha. Xin cảm ơn. ^^~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

*Chiều hôm ấy

– Xong chưa con gái?

Tiếng ba nó từ trong xe hơi vọng vào nhà. Cánh cửa bật mở, một cô nàng tựa như công chúa nhỏ. Nó mặc một chiếc đầm voan kiểu công chúa lệch vai màu hồng. Mái tóc đen được thắt bím nhẹ lệch sang một bên. Nó còn được điểm xuyến thêm cái nơ màu bạc. Ba nó khẽ mỉm cười. Nó đã thay đổi.

– Con gái của ba hôm nay đẹp mê ly nhỉ?

– Ba kì quá à!

Nó nhõng nhẽo đáp lại ở băng ghế sau. Chiếc xe hơi lao vút trong màn đêm. Thoắt cái, nó đã đến nhà của hắn -nơi tổ chức sinh nhật. Lời đồn quả không sai. Nhà hắn nhìn cứ như biệt thự ấy. To hơn nhà nó luôn mà lị. Sân vườn cũng đặc biệt rộng nữa. Hình như là có hồ bơi. Chào tạm biệt ba, nó dịu dàng hoà nhập vào bữa tiệc. Vừa bước chân vào, Ái Ngọc đã chiếm lấy vị trí trung tâm rồi. Tất thảy mọi người đều ngạc nhiên trước sự lột xác dễ thương đến ngỡ ngàng của nó. Đặc biệt là Khiết và Phong. Cả hai như chết trân tại chỗ.

– Đêm nay cậu thật đẹp!- Khiết ngại ngùng nói

Nó mỉm cười và quay sang hắn chờ đợi

– Còn anh thì sao?

– Nhìn tạm ổn đấy

– Nè! Khen một câu làm cho tôi vui cũng không được sao?- nó vờ trách móc

– Tôi không biết nói dối đâu

– Anh…

– Thôi cho em xin- cậu vội can ngăn và quay sang nó đánh trống lãng- chả phải cậu có quà tặng Phong sao?

– Ờ phải.

Nói xong,Ái Ngọc liền đưa hộp quà trước mặt hắn. Khuôn mặt nó liền thay đổi 180 độ. Một nụ cười tươi nhưng thẹn thùng. Hai má hơi ửng đỏ như đánh phấn. Nó ngập ngừng nói một cách hiền dịu hiếm thấy:

– Sinh nhật… vui vẻ… nhé!

– Cảm ơn. Tôi thích món quà này lắm!

Càng nói giọng hắn càng nhỏ dần. “Nhìn hắn lúc này dễ thương quá!”. Vừa nghĩ nó vừa tủm tỉm cười.

– Có gì đáng cười sao?

– uhm có… À không có

– Nói nghen!

Nó và hắn từ bao giờ đã bị cuốn vào không gian riêng của cả hai. Cứ nói cười , cãi nhau tíu tít mãi, đến nỗi Minh Khiết bỏ đi khi nào không hay. Mặc dù lòng nhói đau nhưng cậu chấp nhận và học cách dần quên nó. Và mười phút sau….

– Ơ? Khiết đâu rồi nhỉ?- Nó ngơ ngác quay quanh dáo dác tìm (chị này trọng sắc khinh bạn -_-“)

– Chắc hồi nãy đi rồi- hắn đáp

– Ờ. Cơ mà kệ. Chắc là đi tìm bạn nữa xinh đẹp nào rồi- Nó vô tâm, hồn nhiên đáp

– Ở đây cô đẹp nhất rồi còn đâu!- hắn bất giác thốt thành lời

– Hả?- nó kinh ngạc hét lên rồi chạy lăng xăng quanh hắn như con cún con- Anh vừa nói gì nói lại xem? Tôi nghe không rõ.

– Không nói.

– Nói đi mà. Tại hồi nãy tôi không chú tâm lắm!

– Không

– Phong…

– Muốn thì phải trả lời tôi câu hỏi này

– Hỏi đi!

– Tôi biết Khiết thích cô. Vậy còn cô? Cô có thích cậu ấy không?

– Tôi…

– Anh Phongggg

Một giọng nói lanh lảnh trẻ con, vừa lạ nhưng lại quen. Cả hai giật mình quay lại. Một cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi một dây. Nơi thắt lưng là dây đeo nơ màu bạc lấp lánh. Chỉ gật đầu chào nó một cái rồi chẳng nói chẳng rằng kéo tay hắn một mạch bỏ đi luôn.

Ái Ngọc chỉ biết tiếc nuối nhìn theo. “Tôi không thích cậu ấy vì trái tim tôi thuộc về anh” Đó là câu nói nó định trao đến hắn. Nhưng không kịp rồi. Mỉm cười nhẹ, nó cầm cốc nước dạo bước ra sau vườn. Được một lúc, Ngọc quyết định ngồi nghỉ cạnh hồ bơi. Chân vẫy nhẹ trong dòng nước mát lạnh, ngắm nhìn những ngôi sao nhấp nháy trên trời.

– Ở đây làm gì thế cô nương? Không ăn à?

– Chẳng phải Minh Khiết cậu cũng ra đây sao!

– Uhm… Mình ra đây là xem một người tự kỉ sẽ biểu hiện như thế nào.

– Xỉa ai đấy hả?

Nó lườm cậu sắc lẻm. Khiết bật cười nhẹ. Cậu xoa đầu Ngọc và đưa trước mặt nó một chiếc bánh ngọt dâu tây hấp dẫn. Hai mắt nó liền sáng rỡ.

– Cảm ơn

Nói rồi nó ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói lâu lắm rồi vậy. “Cô ngốc này” Cậu cười nghĩ và khẽ rút khăn giấy lau những vết kem dính trên má nó. Mặt nó chợt nóng bừng bừng. Dù biết rằng nó không thích cậu nhưng như thế con gái đều phải ngượng phải không? Nó khẽ quay mặt tránh né và đã bắt gặp một hình ảnh không nên thấy và tuyệt đối không được xảy ra trước mặt nó.

Nó thấy Anh Phong trong bộ vét màu đen, trên tay là một hộp quà đang từ từ đưa cho Linh Nhi. Dù là trời tối mịt mờ nhưng nó nhận ra được đấy là… hộp quà của nó. Vì kế bên hộp quà, nó đã chính tay vẽ lên một cây bò cạp vàng để gợi hắn nhớ. “Tôi thích món quà này lắm!”. “Tôi thích món quà này lắm!”. Câu nói ấy cứ mãi quay cuồng trong đầu nó. Giả dối. Tất cả đều là lời nói dối.

– Lã Anh Phong! Anh là đồ tồi.

Tức tối, nó đứng phắt dậy hét thật lớn rồi bỏ chạy. Minh Khiết vội đuổi theo. Ra đến cổng, cậu mới giữ được nó.

– Ái Ngọc. Bình tĩnh đi

– Buông mình ra.Sao mình có thể bình tĩnh. Cậu nói là hắn thích mình mà. Linh Nhi chỉ là quá khứ. Nói dối. Cậu gạt mình.

Nó vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang siết chặt của cậu. Hai hàng nước mắt đã tuôn rơi lúc nào không hay. Nó yếu đuối quá! Chỉ như thế đã khóc. Hay tại nó đã tin tưởng quá nhiều để rồi đến khi sụp đổ thì chẳng còn gì ngoài nước mắt.

– Mình muốn yên tĩnh

Giọng nó nghèn nghẹn mà tuyệt vọng vang lên. Rồi quay lưng lại, nó liền vụt chạy. Chạy thật nhanh, chạy hết sức có thể để trốn tránh những gì nó thấy trước mắt, để trốn tránh người mà nó không muốn đối diện. Nước mắt vẫn tuôn không ngừng. Đôi môi nó mím chặt. Cảm giác này đau lắm. Dù là nghiệt ngã như sự thật : nó đã yêu hắn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.