Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 29: Vén màn (phần một)



Chỉ sau đó vài ngày, Jessica ngay lập tức liên hệ với cổ đông lớn nhất trong công ti. Cả hai vốn đã có thâm giao từ trước nên chẳng khó khăn gì để có được một cuộc hẹn với ông ta. Dừơng như ông trời cũng muốn cho bà ta cơ hội khi dạo gần đây bà Vương liên tục theo chồng tiếp khách, đối tác đến tận khuya. Vì dù sao bà Vương cũng từng làm việc trong bộ ngoại giao trước khi lui về trở thành một nội trợ bình thường. Với tài ăn nói cùng khả năng ngọai ngữ lưu loát, nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc kí kết hợp đồng khi độ uy tín của công ti đã giảm sút trầm trọng gần đến mức số không tròn trĩnh. Vận trên mình bộ vest nữ sang trọng đã treo trong tủ từ lâu, gương mặt thật sự của bà cũng được bộc lộ.Đó là một người phụ nữ mang khí phách thượng lưu cùng một khuôn mặt băng lãnh,không cảm xúc. Với một đứa nhóc ngây thơ,trong sáng như Ái Ngọc, việc ra khỏi nhà trong sự im lặng, không ai hay biết hay nghi ngờ quả là dễ dàng.

Bà Jessica nhanh chóng bước vào một nhà hàng sang trọng, lộng lẫy. Đang đợi bà là một người đàn ông béo phục phịch, dư chiều rộng, thiếu chiều dài. Đôi mắt hắn ti hí nhưng trông có vẻ đầy gian xảo. Bộ ria mép bóng lưỡng được chải chuốt kĩ càng khiến trông khuôn mặt hắn khó ưa hơn bao giờ hết. Vừa trông thấy bà, hắn vội đon đả hỏi thăm:

- Hello Jessica. Long time no see. How are you? (Chào Jessica. Đã lâu không gặp. Bà khỏe chứ?)

- Thôi diễn kịch nữa đi anh hai. Ông làm như chúng ta là con lai thật vậy- Vừa nói bà vừa bình thản ngồi vào chiếc ghế đối diện

- Ái chà chà. Tôi tưởng cô đã quên luôn người anh hai này, hạnh phúc an hưởng làm bà Vương rồi chứ.

- Im ngay- bà quắc mắt gằn giọng- Anh tưởng tôi sung sướng khi sống trong nhà kẻ thù giết cha hả? Nếu không tại vì năm xưa anh bảo rằng chỉ cần tôi gả vào nhà họ Vương, moi tiền họ,chu cấp cho anh làm ăn để trả thù thì có giết tôi, tôi cũng không làm vợ tên khốn nạn đó. Tôi cũng không cần phải thay tên đổi họ, xin làm con nuôi cho một gia đình Vịêt kiều.

- Đó là cách duy nhất của chúng ta khi ấy. Cha vì phá sản mà treo cổ tự vẫn. Chồng cô thì hèn nhát bỏ mặc mẹ con cô theo người phụ nữa khác. Chúng ta không còn một đồng xu dính túi.

- Nhưng tôi thật không ngờ hắn chẳng nhận ra chúng ta- Vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Jessica cong lên một nụ cười kì quái- Cũng phải. Dự án mở rộng quy mô năm ấy của hắn đã ép bao nhiêu công ti nhỏ phải phá sản để có thể thu mua với giá rẻ nhất. Hắn gây thù với biết bao gia đình thì làm sao mà nhớ ra.

- Thôi nào. Thôi nào- Người đàn ông kia phẩy phẩy tay ra chiều khó chịu khi buộc phải nhớ lại những điều không vui- Chẳng phải chính cái tật đãng trí ấy của hắn mà khi có đủ tiền tôi đã trở thành cổ đông lớn nhất ở công ti hắn đường đường chính chính như bây giờ sao. Cô hẹn tôi ra đây chắc hẳn đã đến lúc chấm dứt cuộc trả thù này rồi.

- Chưa hẳn- bà lôi từ trong túi xách bản hợp đồng cổ phần công ti- Tôi đang nắm trong tay 10% cổ phần công ti. Nếu cộng cả của anh thì ta vẫn thua cha con hắn 5%. Chúng ta vẫn chưa thể chính thức điều hành công ti. Lúc đầu khi con trai tôi vẫn còn là CEO, tôi đã cố tình chuyển cổ phần nhiều nhất có thể. Nhưng chưa kịp chuyển 5% còn lại thì một công ti bên Vịêt Nam đâm đơn kịên khiến nó ngồi tù. Thật tội nghiệp đứa con trai bé bỏng.

- Thế mà cô nói đã tới lúc. Vậy ra tôi phải giúp cô lần nữa rồi- Hắn bình thản nói, đồng thời nhấm nháp một ít rượu thượng hạng trên tay- Chúng ta chỉ còn cách khiến công ti này lao đao thêm lần nữa mà thôi. Hắn ta và con trai đang lập mối quan hệ với một công ti lớn. Ứơc chừng khỏang gần một tháng sau sẽ có cuộc đấu giá tranh giành khu đất vàng chuẩn bị phát triển. Đến lúc đó, cô hãy tìm cơ hội chụp được bản thảo ước giá để ta thông báo cho công ti đối địch. Khi ấy, không có bản hợp đồng béo bở kia, hắn sẽ lại phải xoay đầu vốn, cổ phiếu rớt giá. 5% cổ phần không phải là quá khó.

- Được tôi sẽ nghĩ cách đột nhập phòng làm việc của hắn ta.

- Cô hãy tìm hiểu cách đặt đồ dùng của hắn trước đi, phòng trừơng hợp bất trắc khi hành động.

- Tôi biết rồi. Mong rằng cuộc gặp lần sau sẽ là tiệc ăn mừng của chúng ta.

Nói rồi, bà để lại tách cà phê úông dở xuống bàn, bỏ lại bản hợp đồng vào túi xách rồi đứng dậy bỏ đi, không một lời từ biệt. Còn hắn, vẫn ngồi đó, lắc nhẹ ly rựơu. Mắt nhìn xa xăm, đôi mày khẽ nhíu đăm chiêu suy nghĩ. Thỉnh thoảng lại khẽ nhếch mép cười nguy hiểm. Thật chẳng biết hắn đang suy tính điều gì trong lòng.

Từ sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Jessica luôn tìm cách lẻn vào phòng làm việc của ông Vương nhưng đều không thành. Cái khó vì bà Vương luôn quanh quẩn trong nhà. Chẳng còn bao lâu nữa là sẽ đến thời gian quyết định. Điều này khiến bà cứ sốt ruột suốt.May mắn thay, hôm nay cô giúp việc xin nghỉ nên bà Vương phải đi chợ. Ái Ngọc vẫn còn đang ngủ. Quả là một cơ hội không nên bỏ lỡ. Chẳng để mất thời gian, bà ta liền lục tung khắp phòng và nhanh chóng ghi nhớ những nơi quan trọng. "Cạch". Cửa phòng chợt bật mở. Ông Vương bước vào. Không gian xung quanh như ngừng trôi. Dù khá ngạc nhiên nhưng ông vội trẫn tĩnh, vẫn khuôn mặt cùng gịong nói băng lãnh ngày thường:

- Sao bà lại ở đây?

- À...à... Ta vào đây dọn dẹp. Vợ con đi chợ rồi nên rãnh rỗi giúp- Bà vội lấp liếm. Mồ hôi túa ra ướt đẫm trán- Sao con về lúc này, đáng ra phải ở công ti chứ?

- Tôi để quên một số giấy tờ. Bà ra ngoài đi. Tôi có việc cần bàn

"Rầm" Cánh cửa đựơc đóng lại. Nhưng ông Vương thừa biết người phụ nữ kia đang ở ngoài, áp tai vào nghe lén. Và điều dự đoán ấy của ông chả hề sai chút nào. Thản nhiên,Ông Vương ngồi vào ghế, đưa tay bấm điện thọai. Một cuộc gọi đi.

- Alo. Ngày mốt tôi cần một cụôc họp gấp bàn về hợp đồng "khu đất vàng". Tuần tới ta đã phải lầm vào trận chiến rồi. Ok?

Vừa nói ông vừa khẽ cười đắc thắng, đôi mắt vẫn không dứt khỏi cánh cửa ra vào. Chấm dứt cuộc điện thọai, ông liền nhắn một mẩu tin cho người thư kí của mình: "Liên lạc bên công ti tìm kiếm, điều tra bà Jessica kĩ lưỡng cho tôi? Gấp". Bên ngoài cánh cửa, Jessica cũng nở một nụ cười tự mãn, vậy ra đã đến lúc hành động rồi. "Tuần tới sẽ là thời khắc nhà Vương sụp đổ". Bà vừa tủm tỉm cười gian tà, vừa bước xúông bếp. Ánh mât của bà lúc này trông sao mà đáng sợ. Sự đáng sợ của mối thù bị chôn giấu suốt mười mấy năm ròng rã.

Theo như cái sự ước tính dở tệ của Na thì đúng ra chap sau sẽ có sự xuất hiện trở lại với cặp đôi chính Anh Phong- Ái Ngọc. Nhưng có lẽ chap sau họ vẫn chưa chịu diễn, cả hai vẫn còn nồng nàn với nhau đi du lịch rồi, chỉ diễn vài mảnh đất nhỏ thôi. Thế nhưng... thế nhưng... không vì thế mà chap kém phần hấp dẫn đâu. Và chap trên là một minh chứng. Châc vậy á ^_^|||

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.