Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc

Chương 42: Buông tay



Những ngày sau đó, Ái Ngọc như trở thành một con người hoàn toàn khác. Nó chẳng mấy khi cười, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh. Nhìn nó hiện giờ, ai cũng liền nhớ đến người con gái hơn một năm về trước. Điều đó càng khiến Khiết và Nhi thêm lo lắng. Đã hai tháng trôi qua, nó không hề rơi lấy một giọt nước mắt. Nó mạnh mẽ hơn nhiều so với vẻ ngoài yếu đuối của nó.Thế nhưng dù mạnh mẽ thế nào, đôi lúc cả hai đều thấy, nó nhìn lén Anh Phong với đôi mắt buồn xa xăm. Bị phản bội, nó rất giận, thậm chí hận hắn. Thế nhưng tình cảm nó dành cho hắn, những kỉ niệm xưa cũ, nó vẫn không tài nào rũ bỏ. Chúng trộn lẫn với nhau dày vò nó từng đêm.

- Còn hơn một tuần nữa là thi học kì rồi đó. Tập trung học đi chứ ngồi ngắm cây hoài

Minh Khiết và Linh Nhi cùng bước tới bắt chuyện khi thấy nó ngồi thất thần dưới gốc cây điệp giờ đã rực sắc vàng. Nó nghe nhưng không ngoái lại nhìn. Nó vẫn mãi ngắm những chùm hoa bò cạp đang lủng lẳng trên cây.

- Bò cạp năm nay nở đẹp quá!

Nó nói bâng quơ, đôi môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Tuy nhiên nụ cười ấy chỉ tồn tại vài giây ngắn ngủi rồi cũng tắt ngúm

- Ngọc nè... Bà ôn gì cho kì thi chưa? - Linh Nhi tiếp tục bắt chuyện

- Một chút. Có điều chẳng mấy hứng thú. Chẳng hiểu sao cứ nhìn tập là mình lại buồn ngủ

Nó không hiểu thôi chứ cậu và nhỏ đều hiểu. Nó đang cố chôn vùi tất cả nỗi đau. Nó đang cố lừa dối bản thân rằng mình sẽ không sao. Ai cũng thấy nhưng chỉ một mình nó không nhận ra mình chẳng ổn chút nào.

- Mình cũng thế. Hay cả ba đi ăn một bữa để lấy sức đi

Nhỏ bắt đầu rủ rê. Nó liền gật đầu đồng ý." Dù sao mình cũng nên có những kỉ niệm đẹp trước khi xa họ"- Ái Ngọc thầm nghĩ.

Đúng như kế hoạch, ngày hôm sau, cả ba dắt nhau ra một tiệm kem khá nổi tiếng của Sài Thành. Vì là chủ nhật nên tiệm kem khá đông. Nhưng không sao, bọn nó ai cũng rãnh rỗi cả mà. Sự háo hức, nhiệt tình của Nhi và Khiết khiến nó cũng vui lây. Bất giác nó cười toe toét.

- Ước gì tụi mình còn thêm nhiều chuyến như thế nữa?

- Thôi đi Ngọc à... Mình sạch túi mất thôi

Khiết nhăn mặt la làng khiến cả đám cười khúc khích. Nhưng bỗng nhiên Nhi lại mếu máo. Hình như nhỏ vừa nhận ra một điều gì đó:

- Sạch cũng phải đi. Chẳng bao lâu nữa là Ngọc phải ra nước ngoài rồi. Lúc đó là hết gặp nhau

Nó chợt im lặng. Ra nước ngoài? Đúng rồi, nó sắp phải xa nơi đây, sắp phải xa hai đứa nhí nhố này và cả... Anh Phong. Cơ mà... sao nó phải nhớ tới hắn. Chẳng phải hắn đã nói rõ rồi hay sao? Nó đi hay ở, tất cả đều không liên quan đến hắn.

- Sao trùng hợp vậy?

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ đằng xa. Một giọng nói đáng lẽ không nên và không được xuất hiện ở đây. Hoàng Thảo tươi tắn, dễ thương trong bộ đầm ngắn màu hồng tím bước đến bàn cả ba. Bên cạnh cô là Anh Phong. Trong phút vô tình, đôi mắt của nó và hắn chạm nhau. Nó liền lúng túng quay đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao trong tim nó như mọc lên hàng ngàn gai nhọn. Nó rất muốn đứng dậy, đẩy cô sang một bên và ôm chặt lấy hắn. Người đứng bên cạnh hắn phải là nó chứ không phải cô ta. "Người tôi thích là Hoàng Thảo. Từ trước tới giờ, tôi... chưa một lần nói thích cô. Cô nên nhớ điều đó"- câu nói ngày nào lại vang lên bên tai nó. Ghen? Nó đang ghen hay sao? Thế nhưng nó có tư cách gì để ghen. Chỗ mà Hoàng Thảo đang đứng có bao giờ là của nó. Lồng ngực nó lại trở nên nặng nề khiến nó khó thở .Ấy thế mà nó vẫn phải mím môi, cố tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì:

- Trùng hợp thật đấy. Hai người đi chơi sao?

- Đúng rồi. Hay tụi mình ngồi ở đây, nhập bọn cho vui luôn nha?

Cô cười tươi, háo hức nhìn cả ba. Linh Nhi sa sầm mặt, tính từ chối nhưng đã bị nó ngăn lại. Nó không muốn phá vỡ cuộc vui của hắn và cô. Và nó cũng không muốn hình tượng của nó thêm xấu xí trong lòng Phong. Nó khẽ bấu váy và mỉm cười đồng ý. Thế là chiếc bàn nhỏ lại có thêm hai người. Thế nhưng không khí chẳng vui mà còn khó chịu hơn bao giờ hết.

- Hồi nãy nghe Nhi bảo cậu sắp sang nước ngoài?

Hoàng Thảo, tay cầm thìa kem, cố gợi chuyện cho cả nhóm. Cô cố gắng phá vỡ khoảng cách giữa mình và mọi người. Dù không nói ra nhưng cô rất muốn mình giống Ái Ngọc, được Phong thương yêu và cả bạn của hắn cũng yêu quý. Nhưng điều đó hình như không hề dễ dàng.

Trước câu hỏi của Thảo, nó không hề muốn trả lời. Chẳng hiểu sao nó không thể thốt lên lời nào với cô. Nó sợ khi nó mở lời, nó sẽ nói những lời không hay với cô mất. Đối với nó, cô không có lỗi. Người có lỗi là Anh Phong. Nhưng nó không thể ngăn cấm bản thân thôi căm ghét cô. Liệu cô không xuất hiện thì nó có phải xa hắn hay không? Nếu cô không xuất hiện thì mọi chuyện có lẽ đã rẽ sang hướng khác rồi

- Ừ! Cậu ấy sẽ sang Mĩ định cư- trước tình hình căng thẳng như thế, Minh Khiết đành thay nó trả lời

- Bất ngờ quá vậy? Thế khi nào cậu đi?

Cô vẫn cố bắt chuyện với nó khiến nó càng cảm thấy khó chịu. Nó cảm thấy ngột ngạt, bức bối. Nó thấy bản thân bỗng trở nên thừa thải giữa cả hai. Nó tự thấy bản thân như bức tường rào cản giữa hai người. Nghĩ đến cả hai đang quen nhau, nó lại muốn chạy trốn. Nó muốn rời khỏi đây ngay lập tức. Nó không muốn nhìn thấy hình bóng cả hai trong tầm mắt của mình. Thế nên nó đứng phắt dậy:

- Vào ngày sinh nhật. Mình đi vệ sinh một lát

Bỏ lại một câu ngắn gọn,nó quay người bỏ đi. Hít một hơi thật sâu, Ái Ngọc cố trấn tĩnh bản thân. Nó không hề khóc nhưng cũng không thể cười. "Mày sao vậy Ngọc. Tự nhiên đi, đừng khiến Thảo khó xử". Tự dằn lòng như thế, nó bước trở ra khi đã sẵn sàng. Nhưng đến nơi thì nó thấy, Hoàng Thảo đang khóc. Cả Khiết và Nhi đang vây xung quanh hỏi thăm.

- Có phải... mình làm gì sai nên Ngọc ghét mình không? Có phải... mình làm phiền mọi người không? Mình... xin lỗi... Mình chỉ muốn... muốn cùng mọi... người... nói chuyện vui vẻ thôi mà.

Hoàng Thảo nói trong tiếng nấc. Có lẽ cô tủi thân mới như thế. Nó đứng lặng người. Anh Phong đang trừng mắt nhìn nó. Đôi mắt hắn đầy căm giận và ghét bỏ. Chưa bao giờ hắn nhìn nó với đôi mắt như thế. Và cả... chưa bao giờ hắn gằn giọng nói với nó đầy căm phẫn:

- Cô hài lòng chưa? Hoàng Thảo chẳng làm gì cô cả. Sao cô có thể làm những hành động quá đáng như thế?

Từng lời nói của hắn như con dao rạch nát trái tim nó. Nó to mắt nhìn hắn. Quá đáng? Vậy ra suốt buổi ăn, nó cố kìm lòng để Thảo ngồi chung vì sợ cô buồn là quá đáng. Vậy ra nó luôn lo nghĩ cho cô, trách bản thân sao có thể căm ghét cô là quá đáng. Nó là người đến bên hắn trước nhưng giờ cô đã giành lấy người con trai nó yêu nhất mà nó vẫn phải tỏ vẻ không có gì là quá đáng? Tại sao hắn lại trách nó? Nó đáng trách sao? Người đáng khóc không phải cô ta mà là nó mới đúng. Nhưng cô ta lại khóc trước nên cô ta là người bị hại. Còn vì nó không rơi nước mắt, không tỏ vẻ yếu đuối nên nó trở thành kẻ xấu.

- Người khiến buổi ăn này là mất vui là tôi. Tôi xin lỗi.

Nó thốt ra từng lời một cách khó nhọc rồi bỏ đi. Hai tay siết chặt muốn túa máu. Nó cảm nhận được hắn đang căm ghét nó. Nó biết hắn muốn nó đi khỏi tầm mắt của hắn. Vậy thì nó đi dù không cam tâm. Nhưng còn có thể làm gì khác. Nó biết rõ nó có giải thích, hắn cũng không bận tâm và cũng không tin. Thế thì nó nói làm gì, cứ lẳng lặng mà đi thôi. Lúc này đây, như việc nó sẽ định cư sang Mĩ vậy, đó đi là điều hắn muốn nhất.

- Mày mới là người quá đáng nhất đấy Lã Anh Phong

Minh Khiết liếc Phong bằng đôi mắt sắc lạnh và cùng Nhi đuổi theo nó. Hắn không nói gì. Dù tay vẫn dỗ dành Thảo nhưng đôi mắt hắn vẫn hướng về nó nhưng nó nào có biết. Trong phút chốc, ánh mắt ấy bỗng trở nên xót xa. Và Thảo đã trông thấy. Cô có thể cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm trong lòng Phong. Cô nhìn sang cánh tay rắn chắc của Phong. Hắn vẫn đang ôm cô và cô muốn mình mãi được như thế. Dù cô biết điều đó là không thể nào

- Ái Ngọc, dừng lại đi. Đợi mình với

Mặc cho Nhi và Khiết gọi với từ đằng sau, nó cũng không dừng lại. Cho đến khi cả hai chạy đến chắn trước mặt nó.

- Tránh ra đi. Phong vẫn còn gần đây, anh ấy không thích nhìn thấy mình

- Cậu đã đi xa lắm rồi

Ngay khi Khiết vừa dứt lời, nó liền òa khóc nức nở. Tất cả dồn nén suốt bao lâu nay đều tuôn trào qua hai hàng lệ. Nó đã cố diễn hết vai kẻ ác. Nó không muốn khóc trước mặt Phong. Nó cảm thấy tủi thân cùng cực. Nó cảm thấy bất lực, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Ngay cả hình tượng đẹp đẽ trong mắt Phong vào những ngày cuối cùng nó cũng không thể giữ được.

- Mình đã làm sai rồi phải không?- nó nói trong tiếng khóc- Đúng ra mình phải tỏ ra thân thiện với Hoàng Thảo, đó là điều anh ấy muốn phải không? Nhưng mình không thể, mình không thể làm thế với người đã cướp Phong. Mình... mình... thương anh ấy nhiều lắm

Nó lại khóc nấc lên. Cả Nhi và Khiết chẳng biết phải làm gì ngoài việc đứng nhìn cô bạn quằn quại trong nỗi đớn đau. " Tách...tách... ào...ào" Mưa bắt đầu tuôn. Từng con gió rít qua kẽ lá, lạnh đến thấu người. Một năm trước, dưới cơn mưa, cả hai đến bên nhau. Thì hôm nay, dưới cơn mưa này, cả hai đã thật sự xa nhau. Một năm trước, dưới cơn mưa, Ái Ngọc hạnh phúc bao nhiêu thì hôm nay lại đớn đau bấy nhiêu...

Ông trời nhìn xuống mà xem. Còn gì xót xa hơn cho một cuộc tình khi cả hai đều thương yêu nhau nhưng không thể nào đến bên nhau. Còn gì đáng thương hơn khi sự chia tay đều mang những vết thương nhức nhối không bao giờ nguôi đến cho cả hai chứ không phải dành riêng một người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

E hèm... Na chính thức chốt cuộc cá cược nha.Thống kê như sau

OE: 1 Π_Π

SE: 1 = ̄ω ̄=

HE: 17

Vậy Na sẽ chọn HE là kết quả dự đóan cuối cùng. Hãy đón xem chap sau có đúng là HE không nhé. Cùng đón chờ giây phút "yêu anh có bao giờ hạnh phúc" chính thức hoàn thành. Thật hóng quá đê ~^O^~~^O^~~^O^~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.