Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 1-1: Lời mở đầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

– – – Thiên trường địa cửu địa cửu thiên trường, thiên hoang địa lão địa lão thiên hoang.

Đời này kiếp này, liệu chúng tôi có thể tiếp tục duyên phận ở kiếp trước hay không.

Đời đời kiếp kiếp, ai trên lòng bàn tay ai, nở rộ như hoa?

Năm 1989, chúng tôi gặp nhau lần đầu. Năm đó tôi bảy tuổi, vì ăn vụng củ ấu sống mà té xuống sông, được Triển Tường cứu lên, tôi nhét đồng tiền “Càn Long thông bảo” luôn được tôi cất giấu kĩ lưỡng vào lòng bàn tay Triển Tường.

Năm 1996, chúng tôi gặp nhau lần thứ hai. xuyên qua vùng rừng núi Dĩnh Thượng An Huy xanh biếc xinh đẹp, từ trong cổ áo của Triển Tường tôi kéo một sợi dây màu đỏ có luồn một đồng tiền, rồi đọc dòng chữ ở mặt trên: Càn Long thông bảo(1).

(1) Đồng tiền “Càn Long thông bảo”



Một câu “Tiểu Linh Tử, chú đợi con lớn lên” của Triển Tường đã khiến tôi bướng bỉnh đợi anh suốt chín năm, chín năm sau tại Trung Sơn, ngày du học trở về, anh nở nụ cười chuyên nghiệp ân cần hỏi thăm tôi… Trong sự vướng mắc đau khổ, hiểu lầm vì xa cách nhiều năm, thế là tôi lựa chọn ra đi.

Trong thế sự luân hồi nhìn không thấu này, sẽ không nơi nào là không tương phùng được, tại vùng đất Lệ Giang thần bí và lãng mạn, bởi vì cơ duyên và sự trùng hợp đã định trước, tôi và Triển Tường hóa giải mọi đau khổ vì tình yêu mà xuất hiện, rốt cuộc cũng ở cạnh bên nhau.

Nhìn gương phấn hoa vàng, tôi điểm tô sắc thắm, cuối cùng cũng trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.

Thế nhưng, ngọt ngào luôn ngắn ngủi. Chúng tôi đến thế gian này gặp gỡ nhau, yêu thương nhau, trải qua hàng tỉ năm ánh sáng để cùng chung sống trong sự ngọt ngào và bi thương trong nháy mắt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nháy mắt mà thôi…

Là anh ở kiếp trước, khoác thêm áo cho em, chôn cất em.

Vì vậy kiếp này, nhìn gương phấn hoa vàng, em điểm tô sắc thắm.

Giá y đỏ thẫm, khoác ở trên người, tay áo lại là màu trắng luyến tiếc.

Chỉ vì chờ anh đến, trở thành cô dâu xinh đẹp của anh.

Cho dù ngày tốt cảnh đẹp cũng không có tác dụng, lá cây xanh vẫn úa vàng.

Thời gian như dòng nước, mang đi tuổi thanh xuân để lại bóng dáng tình yêu của anh.

Khi tảng đá biết tương tư, em vẫn mang nỗi tâm sự kia.

Chỉ vì có anh, dù quá khứ tan vỡ, nhưng vẫn nuôi hy vọng.

Rốt cuộc gặp lại anh, bốn mắt nhìn nhau từ khoảng cách xa, dịu dàng thì thầm.

Em cười say ngọt ngào, theo anh đến ba vạn nơi, xin yên bình chớ đau thương.

Xin anh thường nhớ lại, lời hẹn thề yêu thương, mãi mãi không rời xa:

Thiên trường địa cửu địa cửu thiên trường, thiên hoang địa lão địa lão thiên hoang.

***

Hôm nay là tiểu mãn(2)

(2) Tiểu mãn: Ngày 20, 21, 22 tháng 5

Ngày thu hoạch lúa mạch năm 1986, cô hai của tôi bị người ta lừa gạt bán đến một nơi tha hương đất khách. Nếu không phải vì chuyện này, tôi và Triển Tường cũng sẽ không gặp được nhau. Chúng tôi cũng sẽ như hàng vạn người không quen biết khác, sống dưới cùng một bầu trời, cho dù có gặp nhau thì cũng sẽ không nhận ra nhau.

Lúc mới quen Triển Tường, tôi chỉ mới bảy tuổi, người nhà của tôi bảo tôi gọi anh là chú. Nụ cười tươi ấm áp của anh nở rộ dưới bầu trời đầy sao của những ngày đầu mùa hạ trên mảnh đất ở phương nam vào năm 1989. Cô bé bướng bỉnh, tiếng nói lanh lảnh ngân vang hát hí khúc(3) cho anh nghe: “Mục — Quế — nhà tôi ở — Sơn Đông…” Rồi dựa vào bờ vai vững chắc của anh ngủ thiếp đi.

(3) Hí khúc: tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát); có nguồn gốc từ thời cổ đại; chủ yếu do ba hình thức nghệ thuật: ca múa dân gian, kể chuyện bằng lời có pha ca hát (nghệ thuật diễn xướng) và kịch hoạt kê hợp thành

Trùng phùng lần thứ hai, tôi mười bốn tuổi. Chàng thiếu niên nhỏ ngày ấy giờ đây đã trở thành một học sinh có gương mặt thanh tú, quần áo gọn gàng. Năm 1996, anh cõng tôi trên lưng đi xuyên qua rừng núi An Huy, tôi kéo trong cổ áo của anh ra một sợi dây đỏ, nhớ rõ chữ viết ở phía trên: Càn Long thông bảo.

Gặp thoáng qua nhau là vào lúc tôi hai mươi hai tuổi. Anh trở về từ một quốc gia khác, đó là vào thời điểm khủng hoảng dịch “SARS” tràn ngập vào năm 2004. Tại một thành phố Trung Sơn cố hương của một vĩ nhân, nhưng chỉ vì tôi nghỉ một buổi sáng mà đã bỏ lỡ cơ hội gặp lại anh.

Chuyện xảy ra vào tết âm lịch năm mới, mùa xuân năm 2005, nụ cười tươi hồn nhiên của tôi cứng lại khi tôi bất giác nhìn thấy anh. Đúng lúc anh đang ân cần thăm hỏi đồng sự đứng kế bên tôi, tôi nhìn anh, rồi âm thầm rơi nước mắt trong không khí vui mừng ngày giăng đèn kết hoa.

Năm 2006, là năm bổn mạng(4) lần thứ hai trong cuộc đời của tôi. Ngày 28 tháng 3, cả người anh mang đậm nét phong trần, từ một quốc gia khác bay về, chúc mừng sinh nhật tôi.

(4) Năm bổ mạng: Năm tuổi

Năm mười bốn tuổi, tôi bước đến gần anh, muốn dựa vào người anh, nhưng anh lại đẩy tôi ra.

Năm hai mươi bốn tuổi, tôi trốn tránh anh, anh lại tìm đến nơi “Đàn ông dừng bước”(5) ôm tôi vào lòng.

(5) Chỉ những nơi chỉ dành cho phụ nữ tỉ như toilet nữ…

Năm 2007, tại thành phố Lệ Giang ở Vân Nam, chúng tôi cùng ngồi trên một con phố bốn bề vắng vẻ xem phụ nữ của dân tộc Nạp Tây nhảy múa. Nghe tiếng ca vang vọng bốn phía ở Thúc Hà, học viết chữ tượng hình độc nhất vô nhị trên thế giới lên nền cát trắng. Đi Thụy Lệ, anh mua một xâu chuỗi ngọc bích rất đắt tiền, đeo vào cổ tôi thay cho chiếc đồng tiền “Càn Long thông bảo” mà tôi vẫn luôn đeo ấy.

Năm 2008…

Năm 2009…

Đời này kiếp này, liệu chúng tôi có thể tiếp tục duyên phận ở kiếp trước hay không.

Đời đời kiếp kiếp, ai trên lòng bàn tay ai, nở rộ như hoa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.