Yêu Anh Đã Hai Mươi Năm

Chương 10



Trở lại Trung Sơn, công việc vẫn bình thường (tôi làm việc trong một công ty có vốn đầu tư từ Nhật Bản, là nhân viên vi tính nhỏ), tôi vẫn sống độc thân, giống như bao cô gái hơn hai mươi tuổi khác. Tôi thường đeo tai phone của máy mp3 trên cổ, đi trên con đường Tôn Văn ở phía tây dành cho người đi bộ, hoặc là đi trên một con phố nhỏ trong thành phố này. Thành phố tôi đang ở rất sạch sẽ, cây xanh rất nhiều, hai bên đường có rất nhiều cây xoài sum suê cành lá, còn có những hàng cây trúc đào cùng với những cây tử vy có bông hoa to bằng cái bát. Vì muốn trở thành thành phố văn minh nhất cả nước, nên hai bên đường trồng thêm những bông hoa nở rộ suốt bốn mùa trong năm.

Có đôi khi tôi sẽ tùy tiện nhảy lên một chiếc xe bus, ngồi đến tận trạm cuối cùng, lại ngồi từ trạm cuối ấy đến một trạm cuối khác, tôi thích ngồi trên xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đến Chiêm Viêm tham quan, cứ một lần rồi lại thêm một lần nữa. Tôi cứ lặp đi lặp lại không biết chán, mặc cho bọn họ cứ nói lung tung gì thì nói.

Tôi thích thành phố này, nó bao dung những người từ nơi khác đến, lại có mức độ bảo lưu bản sắc quê nhà nhất. Nhìn công trình “Triển lãm thương hiệu nổi tiếng đoạt giải cấp quốc gia của thành phố Trung Sơn”(1) do sở công trình thị chính xây dựng mà tôi cảm thấy tự hào.

(1) Công trình thị chính (municipal engineering) là chỉ những công trình do thị chính kiến thiết và xây dựng.

Có đôi lúc, sau khi tan sở tôi liền về nhà, mệt mỏi nhốt mình ở trong phòng. Tôi ngồi lì trên mặt đất ngẩn người, không nhúc nhích hàng giờ liền. Trong đầu tôi trống rỗng, giống như không nghĩ đến bất kì điều gì hết, nhưng cũng giống như nghĩ rất nhiều chuyện. Tôi cứ trải qua tuổi thanh xuân của mình như thế với một công việc bình thường và một ít chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Nhưng tôi không hề khép kín, ngược lại những người bên cạnh tôi đều nói tôi rất vui vẻ, tích cực và lạc quan, một cô gái tự tin cởi mở. Tôi cũng có một vài người bạn tốt, là kiểu bạn thân có thể thổ lộ tâm tư của mình. Bọn họ cũng đến từ những nơi khác, có người ở Hồ Bắc, có người ở Giang Tây, cũng có người ở Hà Bắc. Bọn họ đến thành phố này làm việc cũng có thể xem như đã là một niềm tự hào, trong mắt người khác thì chúng tôi đều là những thành phần trí thức nhỏ. Trong những kỳ nghỉ dài hạn, chúng tôi sẽ cùng nhau đi du lịch.

Lúc nhận được tiền lương thì gửi cho bố mẹ, mỗi tuần đều sẽ điện thoại hỏi thăm sức khỏe người nhà. Đến nghỉ lễ mừng năm mới tôi đều gửi tiền hoặc quà cho cô hai, vào ngày sinh nhật Phi Dương và Nhiễu Nguyệt tôi cũng sẽ mua quà tặng rất đắt cho hai em ấy. Lúc nói chuyện điện thoại, những người thân đều hiện ra trước mắt tôi. Chỉ là, từ trước đến giờ, người mà tôi nghĩ đến nhiều nhất chưa từng được nhắc đến.

Ngày qua ngày như dòng nước chảy, vĩnh viễn không bao giờ lặp lại. Có lúc nhìn như trùng lặp, nhưng thực chất lại chưa từng trùng lặp bao giờ.

Cuối năm đến rất nhanh, ngày 21 tháng 12, đây là ngày đã được định trước phải nhớ thật kỹ, không phải bởi vì Hồ chủ tịch đến đây thị sát. Mà là, cùng ngày hôm đó, nhóm mỹ nhân ở phòng làm việc được một trận trò chuyện hăng say với chủ đề là đồng nghiệp mới đến.

Đó là vào ngày thứ ba. Bởi vì sáng thứ bảy tuần trước bộ phận vi tính phải tham gia một buổi huấn luyện, được tính như giờ làm việc, vì thế mỗi buổi sáng thứ ba tôi được nghỉ bù, không đi làm. Giữa trưa, tôi ngồi trong căn tin ở công ty ăn cơm, Tiểu Tần thư ký bộ phận phiên dịch thấy tôi thì lập tức chạy đến ồn ào: “Trời ạ! Cậu đã bỏ qua một màn kịch rất vui! Tiếc quá đi mất! Hôm nay, có một quản lý vô cùng đẹp trai đã đến công ty chúng ta! Phòng kinh doanh đó!”

Tôi cười, không có ý kiến mà tiếp tục ăn cơm. Cô ấy thấy tôi lạnh nhạt thì tức giận cau mày, giọng nói lại đề cao hơn: “Thật đó! Tính cách rất tốt, trời ạ! Vừa nhìn thấy anh ấy cười tớ đã choáng váng! Với lại tớ nói cho cậu nghe, không phải một mình tớ nói anh ấy đẹp trai đâu, tất cả các chị em trong phòng làm việc đều đồng ý nha, đẹp trai, đẹp trai lắm ~~~~”

Tôi không đành lòng đả kích sự hào hứng của cô ấy, tuy rằng tôi biết rõ cô ấy luôn dùng thái độ hiền lành như thế đánh giá tất cả các chàng trai, cô ấy chính là một cô gái như vậy đấy, nhưng tôi vẫn thân thiện đáp lời cô ấy: “Thật không? Là người Nhật à? Tên là gì?”

“Không phải là người Nhật! Cho nên tớ mới cảm thấy kỳ lạ, tất cả các quản lý ở công ty đều là người Nhật, nhưng anh ấy lại là người Trung Quốc. Hơn nữa là từ bên phía tổng công ty điều đến đây. Chắc là rất lợi hại đây?! Nhưng mà trước đây tớ có nghe tổng giám đốc nói qua, các nhân viên ở tổng công ty luôn mong muốn được điều đến những quốc gia phát triển để nhậm chức, việc này tương đối khó, nhưng nếu mong muốn được đến các quốc gia ở Châu Á thì rất dễ dàng. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, năng lực làm việc nhất định phải có. Thật là đáng tiếc! Buổi lễ sáng sớm kết thúc anh ấy mới đến, cho nên vẫn chưa giới thiệu, không biết anh ấy tên gì nữa, hà hà, vào buổi lễ sáng mai chắc chắn anh ấy phải tự giới thiệu về mình rồi, tớ phải chuẩn bị bút ghi âm mới được…”

Sau khi thu dọn xong khay thức ăn, tôi rời khỏi phòng làm việc. Tiểu Tần vẫn bám sát theo tôi, lắc lắc cánh tay tôi nói: “Đúng rồi, Tang Thần tốt như thế mà cậu còn lạnh như băng, thực sự không biết cậu có bị bệnh về mặt tâm lý hay không nữa! Ối, đúng rồi, hay là cậu đồng tính luyến ái!” Tôi nhìn cô ấy đang há miệng thành chữ o mà cười lớn.

Tang Thần trong lời nói của cô ấy, chính là người đàn ông mà tôi gặp trên máy bay ngày hôm đó. Thật sự rất trùng hợp, vậy mà anh ta cũng ở thành phố này; càng trùng hợp hơn nữa là, công ty của anh ta cũng nằm trong khu công nghiệp này. Vì thế mà tôi đã gặp qua anh ta mấy lần, cũng chỉ chào hỏi theo kiểu đồng nghiệp. Tôi lại không nghĩ đến có thế mà lại dẫn đến việc Tiểu Tần phỏng đoán sai lệch về tình cảm của chúng tôi, cho rằng đó là một chuyện khá thú vị. Đây đúng là một cô gái đơn thuần nhưng cũng tràn đầy ảo tưởng.

Cô ấy lại cảm thán: “Tiểu Hạ, cậu chín chắn trước tuổi đấy.”

Chín chắn, từ trước đến giờ, định nghĩa của hai từ này trong đầu của tôi chính là biết được nhiều chuyện, hiểu được nhiều điều giả dối trong thế giới này, học được một ít điều vặt vãnh trong cuộc sống và biết trù tính cho tương lai. Cho nên tôi không biết cô ấy nói tôi chín chắn là về phương diện nào, hoặc là tất cả các phương diện mà tôi nghĩ đều không phải. Cho nên đề tài này không được tiếp tục nói nữa.

Buổi chiều, đó cũng là một buổi chiều thứ ba bình thường. Lúc tôi đến nhà vệ sinh thì nghe tiếng bàn luận lèo xèo, đối tượng đương nhiên chính là quản lý phòng kinh doanh mà tôi chưa từng gặp mặt kia. Thậm chí, Tiểu Tần còn gửi tin nhắn lần thứ n cho tôi, muốn giải bày về việc “Rất thông cảm khi tôi không được thưởng thức gương mặt của người quản lý nào đó”.

Ngày hôm sau, thứ tư, chuẩn bị tài liệu cho buổi lễ sáng sớm. (Buổi lễ sáng sớm này, là hình thức hội nghị khá phổ biến trong các công ty Nhật Bản: Mỗi ngày trước khi vào phòng làm việc, tất cả các nhân viên đều phải tụ tập một chỗ, luân phiên nhau báo cáo các công việc được sắp xếp trong ngày, tổng giám đốc cũng sẽ thông qua buổi lễ sáng sớm truyền đạt các chỉ thị cho mọi người, nhân viên mới đến làm sẽ tự giới thiệ về mình trong buổi lễ này, đó là chính buổi lễ sáng sớm. Còn hội nghị vào buổi chiều sau khi kết thúc công việc tan tầm được gọi là buổi lễ chiều. Ở công ty này, ngoại trừ buổi lễ sáng và chiều, mỗi sáng đầu tiên ngày đầu tháng, còn có hội nghị toàn thể nhân viên.) Trong buổi lễ sáng sớm, tôi tiếp tục chỉ thấy những gương mặt quen thuộc và tiếp tục không nhìn thấy anh ta.

Ngày thứ ba, tức là vào thứ năm, vẫn không thấy gì cả.

Ngày thứ tư, cũng là ngày thứ sáu, Tiểu Tần mày chau mặt ủ nói: “Haizzz, thật là đáng thương mà! Trước năm mới không được gặp lại anh ấy rồi. Vừa rồi ở phòng làm việc của sếp tôi nghe bên phía tổng công ty điện thoại thông báo, dường như là nhà máy Saitama có chuyện gì đó, cho nên quản lý mới của chúng ta sau tết âm lịch mới chính thức nhậm chức! Haizzz haizzz haizzz… Chúng ta thật là đáng thương!” Tôi cầm sổ ghi chép vỗ nhẹ lên đầu cô ấy, chặn lời oán than của cô nàng lại.

Triển Tường, lần đó em đã biết cái gì được gọi là ngẫu nhiên. Chỉ vì nghỉ một buổi sáng, mà em đã bỏ qua cơ hội được gặp lại anh. Có phải rất khó tưởng tượng nổi đúng không? Nhất định là thế, ai có thể nghĩ đến chuyện đó được cơ chứ? Có một ngày, vào cùng một khoảng thời gian, chúng ta sẽ cùng làm việc trong một công ty. Ngay cả khi suy nghĩ của em sâu xa đến đâu đi nữa, em cũng tuyệt đối không nghĩ đến chúng ta sẽ dùng thân phận đó để gặp lại nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.