Ngày hai mươi tám tháng chạp, trải qua mấy ngày bôn ba tìm kiếm, cuối cùng mẹ cũng tìm được phương thuốc dân gian gần như đã thất truyền kia. Tôi nhìn bọn họ chạy ngược chạy xuôi trong những ngày bận rộn sắp bước sang năm mới. Nhìn bọn họ rang số thuốc Đông y đang cầm trên tay, đôi mắt sáng ngời, mà tôi vừa cảm động, vừa áy náy.
Chúng ta thường sống chết vì tình yêu. Nhưng cha mẹ, lại mới là những người thực sự yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Tuy rằng rất khó uống, nhưng mỗi ngày vẫn phải uống hết sạch.
Đúng là có hiệu quả. Đến mùng bốn tết, vệt sưng đỏ đã bắt đầu lặn và nhạt dần.
Mẹ vui vẻ giống như một đứa bé. Vô cùng lo lắng đứng trước mặt tôi nói: “Phương thuốc của Hải Thượng trị được các bệnh nặng, đã nói là hiệu quả ngay từ đầu rồi mà.”
Tôi nhìn sợi dây mảu đỏ trên ngón tay giữa bàn tay trái, đỏ đến chói mắt.
Bệnh mắt của tôi thuyên giảm, tảng đá trong lòng mẹ được gỡ xuống, nhưng chuyện chung thân đại sự của tôi, lại bắt đầu bị nhắc suốt cả ngày. Thời điểm tết âm lịch, chính là thời điểm các bà mối ở quê tôi bận rộn nhất.
Có bà mối đến nhà, nói là có một đối tượng khá tốt, nhà ở trong trấn, người này mở một cửa hàng bán linh kiện máy vi tính ở Thẩm Quyến, cũng chuẩn bị mua nhà ở Thẩm Quyến luôn rồi đấy, cậu ta cũng đang muốn tìm một người đồng hương, nói rằng nói chuyện không cảm thấy xa lạ.
Tôi nhìn gương mặt tràn đầy vẻ hài lòng của mẹ, mới bỗng nhiên phát hiện, tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi.
Bà mối đi rồi, tôi nói với mẹ, tôi không muốn đi xem mắt, không muốn kết bạn bè.
Mẹ hỏi, Con đang nói gì vậy? Con con chưa có người mình thích mà.
Tôi nói có. Trả lời không một chút chần chờ.
Tôi không biết mẹ tôi đã từ chối bà mối bằng cách nào, nhưng cuối cùng, tôi cũng không đi xem mắt. Sau đó mấy ngày, cũng không còn bà mối nào đến nhà nữa.
Ngày thứ sáu, tôi ngồi một mình trên sông Phấn Hà.
Trên đồng ruộng, lúa mì non xanh biếc đang sinh trưởng, phát triển rất tốt. Trên mặt sông có một tảng băng to đang nổi bồng bềnh, đến lúc chiều, tảng băng đó vẫn chưa tan hết, nó đang chờ đợi màn đêm buông xuống, chờ đợi được kết băng một lần nữa.
Có hai đứa bé đang chăn mấy con cừu đi tới, cừu con giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to, vui mừng nhảy nhót trên đồng lúa mì.
Hai đứa nhỏ đó gồm một nam một nữ, khoảng mười tuổi, cậu con trai trông lớn tuổi hơn. Hai đứa ngồi cách tôi không xa, cô bé hỏi: “Anh, vì sao con sông này được gọi là Phấn Hà? Sao không gọi là Phấn(1)?”
(1) Hà ở đây cũng có nghĩa là sông, cô bé này hỏi thế vì nếu gọi là sông Phấn Hà sẽ dư một chữ sông.
Cậu con trai đáp: “Không phải ông ngoại chúng ta đã từng nói rồi sao? Rất lâu trước đây, ở đây có một cô gái, cô ấy trồng trọt rất cừ, làm bánh bao cũng rất ngon, nói chung là làm gì cũng tốt, nhưng chỉ có dung mạo là không đẹp. Năm đó, có một vị hoàng đế đến chỗ chúng ta tuyển Hoàng hậu, còn nói nếu có thể chọn được Hoàng hậu ở thôn nào, thì sẽ miến thuế cho thôn đó. Cô gái ấy biết bản thân mình khó mà trúng tuyển, thế là liền ra bờ sông này khóc, lúc đó con sông này vẫn chưa có tên! Khóc xong thì dùng nước sông rửa mặt, à! Em đoán xem? Sau khi dùng nước sông rửa mặt, cô gái ấy có trở nên xinh đẹp! Xinh đẹp giống như em vậy! Đến ngày tuyển chọn Hoàng hậu, cô gái ấy liền được Hoàng thượng chọn! Thế là trở thành Hoàng hậu! Con sông này được vị hoàng đế đó đặt tên, cũng chính là cái tên Phấn Hà ngày nay đấy!”
“Thế con sông này dài bao xa?” Cô gái hỏi.
Cậu con trai mở rộng hai cánh tay, cố gắng duỗi mở rộng hai cánh tay ra phía sau, khua tay múa chân: “Dài như vầy nè!”
Cậu con trai bắt đầu nắm chặt bím tóc của cô gái hỏi: “Lúc ông ngoại kể em hay ngủ mất.”
Cô gái cười hi hi gọi: “Ca, đừng nắm chặt quá, đừng đánh, đau!”
Hai đứa bé dắt cừu miệng gặm đầy cỏ xanh bước đi, để lại một mình tôi đờ đẫn nhìn theo bọn họ. Cảnh tượng này, những lời này, không hề giống nhau!!! Chỉ là từ lâu trong lòng không tìm được từ ngữ nào thích hợp. Không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này thế nào cho đúng.
Tôi không trốn thoát, tránh không được, cả đời, đều liên quan đến anh. Cả trang giấy đều bi thương lạnh lẽo, nhưng lại không thể nào viết được hết một phần vạn nỗi đau của em.
Những ký ức lúc còn sinh thời của tôi, trong lúc này, biến hóa thành một Vấn Thiên bảo kiếm có thể chặt đứt vạn vật trên thế gian này, cũng đâm mạnh xuống lòng ngực của tôi, rồi lại nhanh chóng rút ra. Tôi vẫn chưa kịp ngạc nhiên, vẫn chưa kịp che miệng vết thương, thì máu tươi đã tuôn trào. Chất lỏng màu đỏ bắn ra bốn phía, nhảy múa điên cuồng trong không trung, sau đó lại rơi xuống người của tôi, giống như những con sâu màu đỏ xâm nhập vào xương cốt, ăn mòn tất cả các bộ phận. Tôi vẫn chưa có cơ hội thương xót cho chính mình, thì đã tan thành tro bụi!
Tôi nghiêng ngả chao đảo chạy về nhà, khóc tròn một ngày một đêm. Mẹ bắt đầu khuyên nhủ tôi, sau đó cũng chỉ có thể rơi lệ. Bởi vì tôi không nói gì cả, cho dù bố tôi có nổi trận lôi đình, tôi cũng không nói bất kì điều gì.
Tôi có gì để nói? Đã dũng cảm yêu, nhưng không được chọn, chỉ có thể dũng cảm chấp nhận đau thương.
Một giấc mộng tình yêu đôi lứa, nói cho ai nghe!
Tôi muốn rời khỏi. Ngay cả nhà cũng không muốn về. Tôi không muốn nhớ, cũng không muốn đau thương.
Tôi không muốn tìm cái chết, nhưng tôi không biết, ngoại trừ chết, bản thân mình phải trốn chạy đến đâu. Nhưng ít ra, tôi không muốn ở lại bất kì một nơi nào quen thuộc, tôi phải không ngừng đi, mỗi ngày đều phải đến một nơi xa lạ khác, cho dù có người hiểu được sự đau buồn tươi đẹp của tôi hay không. Cho dù có người thương xót mở rộng trái tim với tôi không. Cho dù nơi đó có phải là thiên đường mà tôi mơ ước hay không. Tôi đều muốn phiêu du, mãi phiêu du, không ngừng nghỉ, mỗi ngày đều dừng chân ở một khách sạn khác nhau, không mở hành lý ra. Không có mục tiêu, chỉ cần đi đến nơi rất xa rất xa. Một nơi xa lạ. Có núi hay không cũng không sao cả, có nước hay không cũng không sao cả, cái gì cũng mặc kệ, tôi không mang theo suy nghĩ của chính mình, mỗi ngày phải để bản thân mình thật bận rộn. Tôi thậm chí muốn mình bị mắc một căn bệnh, đó là bệnh mất trí nhớ mang tính chọn lọc. Tôi muốn cuộc sống của mình đầy bi thương, giống như hình ảnh đầy mạch máu rõ nét khi được đặt dưới kính hiển vi, vô cùng tinh tế. Tôi không muốn quen biết bất kỳ ai, không cần thiết; Tôi cũng không muốn gặp lại bất kỳ ai, mỗi người đều có vị trí của chính mình. Cũng không gặp rồi chia ly với bất kỳ ai. Dù rằng ly biệt đặc sắc hơn cả lúc gặp nhau. Tôi không muốn sóng vai với bất kì ai, cũng không muốn yêu bất kì ai nữa.