Đầu tháng tư, chúng tôi kết bạn đi Vân Nam, Lệ Giang Vân Nam.
Tiểu Đoạn nói: Lệ Giang là địa phương chữa bệnh. Có những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất. Nếu như tôi đến Lệ Giang vẫn tiều tụy như vậy, cô ấy sẽ sử dụng "tuyệt chiêu Bạch môn" để điều trị cho tôi.
Tôi cười nói: "Tiểu Đoạn tôi tình nguyện, cô giống như Bạch nương tử có pháp lực vô biên, đánh mạnh một cái vào đầu tôi từ lãng quên."
Tôi vẫn luôn cho rằng hạnh phúc nhất là người mắc bệnh mất trí nhớ mang tính lựa chọn. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy danh từ về bệnh lý này là rất nhiều năm về trước, lúc đó đã nghĩ, ký ức có thể do mình lựa chọn, là chuyện hạnh phúc nhường nào! Cứ nhớ nếu muốn nhớ, cứ quên nếu không muốn nữa. Thật tuyệt và hạnh phúc biết bao. Vậy thì làm sao còn ưu phiền?
Tôi luôn rất khâm phục một người như thế: Vui vẻ và hầu như không có nợ nần gì. Cầm lên được, thả xuống được, nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được. Tất cả mọi chuyện đều do mình khống chế. Sẽ không thân bất do kỷ. Nhưng tôi không làm được. Ít nhất việc liên quan đến Triển Tường tôi không làm được.
Chúng tôi ở lại Thúc Hà, bởi vì Tiểu Đoạn thích ăn táo Thúc Hà, nhưng mỗi ngày vẫn đi dạo trong thành cổ Lệ Giang.
Đến Vạn Cổ Lâu, hai chúng tôi quỳ gối song song dập đầu trước tượng thần ở đại điện. Có một vị đại sư kéo đàn nhị tụng kinh bên cạnh chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt trang nghiêm của tượng thần được thờ phụng, nhìn tượng thần có thiên nhãn thấy rõ hết thảy vạn sự trên thế gian, ưu thương trong lòng, từng mảnh từng mảnh, trong mắt đã đầy nước mắt không biết tự bao giờ.
Lão tăng nhắm mắt thì thầm: "Thế gian vạn sự, đều có nhân quả. Nỗi đau kiếp này, chính là kiếp trước còn nợ. Nhân duyên số mệnh, không thể cưỡng cầu, cũng không thể từ chối. Thuận theo tự nhiên, tất cả đều sẽ nước chảy thành sông. Nếu trong tương lai có suy nghĩ muốn tự tử, vạn không thể làm. Bằng không, lục đạo luân hồi, phải nhận hết tất cả cực khổ. Thế sự biến thiên, một cuộc gặp gỡ tình cờ, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại."
Nhìn vị lão tăng, tôi lệ rơi đầy mặt. Ông chỉ nhàn tản kéo đàn nhị, tiếng nhạc phát ra tựa như lời kể lại như tiếng khóc nỉ non, hai mắt ông khép lại không mở ra nữa.
Hai năm sau, tôi mới biết, điều ông nhìn thấu đâu chỉ là yêu và tình trên người tôi, còn có sống và chết. Ông tiên đoán sau này còn gặp lại, việc này thực sự xảy ra.
Tiểu Đoạn kéo tôi đi, nhưng tôi đã mệt lử không bò lên được tầng năm của Vạn Cổ Lâu.
Ngồi yên một chỗ trong chòi nghỉ mát, tôi bắt đầu hướng về Tiểu Đoạn kể chuyện cũ liên quan đến Triển Tường, nước mắt cũng theo đó tùy ý chảy xuống.
Tiểu Đoạn, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.
Có một cô bé, năm ấy bảy tuổi gặp một chàng trai, tính theo vai vế, cô gọi anh là chú. Ban đầu, bé gái ở tha hương rất cô đơn, có thể cùng cô bé chơi đùa, dỗ cô hài lòng chỉ có anh. Nên bé gái rất ỷ lại anh, yêu thích anh, khi ấy còn nhỏ dại vẫn chưa biết tình yêu là gì.
Bảy năm trôi qua, bé gái 14 tuổi, chú cô cũng đã 21 tuổi, lớn lên thành một chàng trai dịu dàng có nụ cười ấm áp. Cười một tiếng khuynh thành, cười thêm nữa khuynh quốc. Khi đến tuổi biết yêu, cô yêu chú. Chú ấy nói với cô bé, đợi cô lớn lên, chờ cô bé lớn rồi, chú sẽ đi tìm cô bé. Cô bé nhớ kỹ. Mãi luôn nhớ kỹ.
Nhưng đợi khi cô bé rốt cục lớn lên, biết rõ tình là gì, đối với chú đã yêu say đắm, bởi vì cô bắt đầu không cách nào khống chế nỗi nhớ nhung và ngưỡng mộ ngày càng nồng đượm. Chỉ là, không biết chú cô đã đi đâu, chưa từng đi tìm cô, cho dù một lần cũng tốt, nhưng không có. Cô vô cùng đau lòng, nhưng lại mạnh mẽ quật cường, ép mình không tìm người khác hỏi thăm tin tức liên quan tới chú. Cô cho rằng, phải tự mình nhắc nhở bản thân đã từng yêu chú say đắm, thật không có tôn nghiêm. Cô đã lớn, biết người sống trên đời cần tự trọng. Dù không thể giải thích được rõ ràng nghĩa của nó.
Cô gái đi công tác, nhưng bất ngờ gặp lại chú. Trong thời gian đó, bọn họ làm cùng với một công ty, sớm chiều đều gặp, nhưng xa tận chân trời. Cô chưa từng bày tỏ với anh, cô một mực yêu anh, bất kể là anh còn trẻ, hay là anh hôm nay, cô đều yêu. Cô có biện pháp nào để không yêu nữa đâu!
Sau tất cả những lời ngọt ngào liên quan đến tình yêu của cô và anh, cô gái cũng không nói ra. Bởi vì, cô từng vô ý biết được chú có người yêu khác. Cho nên cô không nói. Lý trí của cô mách bảo phải bảo vệ mình. Bằng cách nào đó tự bảo vệ mình.
Có một ngày, chú nói đến chuyện kết hôn. Cô nói chúc mừng.
Sau đó, cô từ chức.
Hiện tại, anh cùng cô, trời Nam đất Bắc, núi cao đường xa.
Tôi vừa nói xong, Tiểu Đoạn liền nhảy lên, trong miệng kêu la: "Cái gì cơ! Nào có cô gái như vậy, quá tự ngược! Cô ấy cho rằng cô ấy là ai, tình thánh hả! Nói xem đây chính là loại hũ nút rụt rè, gia hỏa này khó hiểu chết người, tôi muốn kéo cô ấy qua, tôi đấm, tôi đánh tôi giày xéo, đánh cho cô ấy một trận! Nói ra sẽ chết sao! Thật là! Thật đúng là làm cho người ta tức giận!!! Ôi, tức chết tôi rồi."
"Cô gái trong câu chuyện, chính là tôi."
Cô ấy ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi nước mắt đầy mặt thở dài, "Tôi biết nhất định là câu chuyện của cô, chỉ không nghĩ tới chuyện lại như vậy." Cô ấy nắm chặt hai tay của tôi, tôi gục trên vai cô, khóc thất thanh, không giả bộ mạnh mẽ nữa.
Mà khi tôi đau lòng vì yêu, một người muốn tôi và Triển Tường nhanh chóng phát sinh quan hệ, kế hoạch thay đổi tình thế được hình thành trong đầu Tiểu Đoạn.
Trong sinh mệnh của chúng ta, có lúc sẽ gặp một vài người như vậy, họ được gọi là quý nhân. Bởi vì từ người họ chúng tôi có được may mắn.
Tiểu Đoạn chính là quý nhân của tôi. Quý nhân của tôi và Triển Tường.