...
Trước mắt anh là một lớp sương mù khiến anh nhìn không rõ và nghĩ không thông.
Từ lễ tân đến tất cả nhân viên của Tranh Tinh đều rất
kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Mặc, sau đó mọi người xúm lại hỏi han cô. Lâm Mặc
mỉm cười gật đầu nhưng không giải thích nguyên nhân mình xin nghỉ việc.
Tách khỏi đám đông, cô tiến vào phòng của Văn Bác. Một lát sau, vài lãnh đạo
cũng vội vàng đến, trong đó có cả lãnh đạo cao nhất của Tranh Tinh. Họ ở trong
văn phòng của Văn Bác rất lâu, mọi người ở bên ngoài đều dài cổ chờ đợi.
Buổi chiều, Tranh Tinh có cuộc họp khẩn cấp, tất cả nhân viên và các nghệ sỹ
không có thông cáo đều về tham gia cuộc họp. Cuộc họp quá gấp rút khiến mọi người đều cảm thấy công ty sẽ có một quyết định rất
quan trọng, không biết có liên quan gì đến việc đi hay ở của Lâm Mặc không.
Văn Bác bước vào phòng họp, theo sau là một cô gái xinh đẹp và Lâm Mặc. Cô gái
này là một ca sỹ Hàn Quốc mà Tranh Tinh sẽ ký hợp đồng, cô đến công ty để được
đào tạo.
Sau khi tổng kết các công việc trước đây và cổ vũ tinh thần mọi người, Văn Bác
nhìn khắp một lượt rồi hướng về phía Tô Á Nam và Secret. Vì sao lại bắt anh
tuyên bố việc khó xử này? Chẳng trách sau khi Trương Như biết
tin lập tức lấy lý do cần liên hệ công việc rời khỏi công ty. Anh quay sang
nhìn Lâm Mặc, thấy cô vẫn rất bình thản trước ánh mắt chăm chú của mọi người,
bất giác anh thở dài, hít một hơi thật sâu rồi bắt đẩu tuyên bố quyết định của công ty.
“Mọi người đều biết, công ty sẽ ký hợp đồng với ca sỹ Hàn Quốc Kim Shin Na,
hiện tại công ty đã quyết định chính thức ký kết và công bố với giới truyền thông vào ngày 4 tháng 1 năm sau, có
nghĩa là chỉ còn hơn một tháng nữa. Thời gian này, Kim Shin Na ở công ty để
tham gia đào tạo, mong mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, album mới của
Secret cũng chính thức phát hành vào ngày 4 tháng 1, vì vậy ngoài chuyến đi Hải
Nam ngày mai, tiếp theo sẽ có rất nhiều kế hoạch tuyên truyền cho album mới. Ở đây có sự thay đổi về nhân sự, Lâm
Mặc là trợ lý cho Secret sẽ trở thành người quản lý của Kim Shin Na, cùng với Kim Shin Na tấn công vào thị trường Hàn Quốc.
Ngoài ra, Lâm Mặc còn kiêm chức tổng giám sát bộ phận phát triển sự nghiệp châu
Á mà công ty mới thành lập, đây là do công ty và hãng phim Trí Thần cùng nhau thực
hiện với hy vọng có thể hiểu về thị trường ở Nhật Bản và Hàn Quốc nhiều hơn
nữa, giành thêm nhiều cơ hội hợp tác cho nghệ sỹ của công ty.”
Anh vừa nói dứt lời, cả phòng họp bắt đầu xôn xao. Mọi người dường như không
tin được quyết định của công ty.
Văn Bác tuyên bố kết thúc cuộc họp, Kim Shin Na đứng dậy nói với Lâm Mặc, cô
phát âm tiếng Trung Quốc không chuẩn lắm: “Mong tiền bối chỉ giáo nhiều”.
Lâm Mặc cười: “Sau này tất cả cùng cố gắng”. Nói xong, cô gấp sổ lại và bước ra
khỏi phòng họp.
Cô không nhìn phản ứng của Tô Á Nam và Secret, dường như họ đã không còn
bất kỳ quan hệ nào với cô.
Bề ngoài cô đồng ý quay lại tiếp tục công việc, nhưng trên thực tế cô đã sắp
xếp cho mình ở một vị trí không còn va chạm gì với họ.
Bộ phận phát triển sự nghiệp châu Á? E rằng đó là một bộ phận vô cùng bận rộn
vì cả bộ phận chỉ có một mình cô, hơn nữa cô còn kiêm chức quản lý cho Kim Shin
Na.
Tô Á Nam và Secret đều không nói được lời nào.
Mỗi lần cô bắt đầu một hành trình mới, mọi thứ đều vô cùng khó khăn, càng ngày
càng khó khăn hơn. Vì sao công ty lại đưa ra quyết định như thế? Họ đang phát
triển rất tốt, càng ngày càng nổi tiếng ở châu Á nên hoàn toàn không cần phải
đi tìm bất kỳ một cơ hội phát triển mới nào.
Nhưng Lâm Mặc không trả lời, sau khi kết thúc cuộc họp, họ không thấy bóng dáng
Lâm Mặc đâu nữa. Cô rất bận, bận đến mức chân không chạm được xuống đất, bận
đến mức không nghe điện thoại của họ.
Trên đường đi Hải Nam, Trương Như nói cho họ biết sự thật.
“Mọi người nghĩ công ty nỡ cử cô ấy đi nước ngoài sao? Tất cả do cô ấy quyết
định, nếu cô ấy quay lại thì phải sắp xếp như vậy, nếu không miễn bàn.”
Đương nhiên, mỗi điều kiện cô ấy đưa ra đều khiến lãnh đạo công ty phải cân
nhắc. Hiện tại thị trường ở châu Á ngày càng quan trọng, nhiều công ty giải trí
trong nước cũng đang cố gắng xúc tiến ra thị trường này, hơn nữa, nghe nói sắp
tới sẽ có chính sách tăng cường hợp tác quốc tế vì thế ai đi tiên phong, người
đó sẽ được chia miếng bánh to nhất.
Cả công ty Tranh Tinh chỉ có một mình Lâm Mặc đủ năng lực để đi khai thác thị
trường. Vì vậy, vì sự phát triển của công ty và giữ Lâm Mặc ở lại, lãnh đạo
công ty đã đưa ra quyết định này.
Những ngày gần đây, Tô Á Nam cảm thấy rất khó ở. Chớp mắt đã đến tết Nguyên
đán.
Trước đây, mỗi dịp lễ tết quan trọng như thế này, Lâm Mặc luôn ở bên cô, nhưng
bắt đầu từ năm ngoái, cô biết là mình sẽ phải cô độc.
Ngày 4 tháng 1, Kim Shin Na đến Hồng Kông chính thức tuyên bố tin ký kết với
Tranh Tinh, vì thế ngày mai họ sẽ rời Thượng Hải đến Hồng Kông chuẩn bị.
Sau đó, hầu hết thời gian Lâm Mặc sẽ ở Hàn Quốc, cơ hội gặp được cô ấy càng
ngày càng ít.
Hoàn thành thông cáo, Tô Á Nam từ chối đề
nghị đón Tết cùng bạn bè trong làng giải trí, một mình về nhà. Cô tẩy trang,
mặc quần áo bình thường, đội một chiếc mũ thể thao và đi dạo nhàn rỗi như một
đứa trẻ.
Về nhà cũng vô vị, ở công ty cũng vô vị, đi đâu cũng thấy vô vị. Bởi vì không
có Lâm Mặc, cô cảm thấy một ngày của mình trôi qua không có phương hướng.
Đi qua cửa hàng trang sức, qua lớp cửa kính trong suốt cô nhìn thấy một đôi vòng
đeo tay màu tím. Những hạt vòng sáng lấp lánh khiến cô hoa mắt.
Cô nhớ đến chiếc vòng mà Lâm Mặc đeo ở tay chưa bao giờ tháo ra, các hạt bằng
gỗ đã mòn và không còn nhẵn nữa, sơn cũng đã bong hết.
Cô bước vào cửa hàng, không hỏi giá tiền mà mua luôn hai chiếc vòng đó. Nhân
viên bán hàng cười chúc phúc cho cô và bạn trai mãi mãi yêu thương nhau, bởi vì
thủy tinh màu tím còn có tên là “đá bảo vệ tình yêu”.
Nhưng cô muốn tặng một chiếc cho Lâm Mặc, một chiếc để cô đeo. Cô đã từng tìm
hiểu về thủy tinh, trong thần thoại Hy Lạp, thủy tinh màu tím có tác dụng điều
trị những vết thương lòng bằng sự từ bi và mang đến yên bình may mắn.
Trái tim của cô và Lâm Mặc đã bị tổn thương, cô hy vọng có thể dùng chúng để bù
đắp. Liệu Lâm Mặc có nhận không? Hơn một tháng nay, cô chỉ nhìn thấy Lâm Mặc vài lần ở công ty, cô ấy luôn vội
vàng bước qua cô, không chào hỏi.
Đối với cô, cô ấy đã trở thành một người không quen biết
thân thuộc nhất.
Đang buồn bã, đột nhiên cô nghe thấy tiếng còi ô tô ở phía sau. Quay đầu lại
nhìn, cô thấy một chiếc xe ô tô rất quen.
Người trong xe liên tục bấm còi cho đến khi cô bước lại gần mới dừng lại.
Lâm Mặc ngồi trong xe nói với Tô Á Nam: “Lên xe, cùng nhau đi ăn cơm”. Thấy Tô
Á Nam ngạc nhiên đứng ở chỗ cũ, không có phản ứng gì, cô mở cửa xe: “Ở đây không được phép đỗ xe”.
Tô Á Nam định thần lại, vội vàng ngồi vào trong xe nhưng không dám quay đầu
nhìn, không dám nói gì, tay chân cứng đờ không biết đặt vào đâu, đầu óc cô rối bời.
Lâm Mặc thấy vẻ ngượng nghịu đó của cô, không nhịn được cười phá lên. Tiếng
cười khiến cho Tô Á Nam bật khóc.
Tô Á Nam quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay không ngừng lau nước mắt, trút
bỏ tất cả những phiền muộn trong lòng.
Lâm Mặc thở dài nói: “Khóc nhìn xấu lắm, cẩn thận không bị thợ săn ảnh chụp
được”. Cô biết Tô Á Nam luôn muốn mình thật hoàn hảo trước ống kính.
“Chụp thì chụp, không có bạn bè nữa, chụp được cũng không sao, không làm nghệ
sỹ nữa cũng được.” Cô khóc nức nở, nói với giọng rất chua xót.
“Vẫn còn nói là bạn, ngày mai mình phải đi rồi mà cậu cũng không hẹn mọi người
tụ tập, đi ăn một bữa tiễn mình sao?” Lâm Mặc liếc nhìn cô, trách móc một cách
không che giấu.
Thật ra vào giây phút quyết định quay trở lại Tranh Tinh, cô đã tha thứ cho Tô
Á Nam, dù sao không xảy ra chuyện gì là đáng mừng rồi. Lúc đó tức giận quá nên
tinh thần cô hơi xuống dốc, không muốn gặp cô ấy nữa. Có Bách Vũ Trạch bầu bạn
mấy ngày, cuốicùng cô hiểu ra rằng Tô Á Nam rất quan trọng với cô nên quyết
định tha thứ cho cô ấy.
Mặc dù tha thứ nhưng cô vẫn quyết định giữ khoảng cách với họ, dù sao Tô Á Nam
đã đến với Giang Hạo Vũ rồi, cô không nên xen vào giữa hai người. Điều quan
trọng hon là cô muốn trốn chạy Giang Hạo Vũ, trốn chạy tình yêu càng ngày càng
sâu đậm với anh.
Hơn một tháng nay cô rất bận, cô không hề có chủ định trốn tránh Tô Á Nam và
những người khác. Đến Hàn Quốc thành lập một bộ phận mới không phải là một việc
đơn giản, cần phải tiến hành rất nhiều thủ tục phức tạp, hơn nữa chức vụ tổng
giám sát của cô phải chịu trách nhiệm với Tranh
Tinh và Trí Thần nên không chỉ công
việc của Tranh Tinh mà cả công việc của Trí Thần cô cũng cần làm rõ ràng. Vì
vậy cô bận rộn cho đến tận ngày hôm nay.
Tô Á Nam ngừng khóc, quay đầu sang ngạc nhiên nhìn, không dám tin vào những lời
Lâm Mặc vừa nói. Hôm đó ở bệnh viện, câu nói của Lâm Mặc vẫn văng vẳng bên tai
cô: “Tô Á Nam, cậu không còn là bạn của tôi nữa”. Nhưng bây giờ, cô ấy lại nói
mình không làm tròn trách nhiệm của một người bạn!! Điều này không phải là thể
hiện Lâm Mặc đã tha thứ và không còn giận cô nữa sao?
“Mọi người...”
Tô Á Nam không nghĩ nhiều, vội vàng cầm điện thoại thông báo cho mọi người. Ở
với Lâm Mặc lâu như vậy, cô hiểu điều này. Cô nhìn sắc mặt Lâm Mặc, không dám
hỏi lại chuyện xảy ra hôm đó, sợ rằng nếu cô không cẩn thận, tất cả sẽ trở
thành ảo giác.
Ba người Secret đang chuẩn bị hoàn thành một thông cáo ở gần nhà hàng Lâm Mặc
đã hẹn nên đến đó sớm hơn họ. Trương Như nghe điện thoại thông báo cũng đến
ngay, Lâm Mặc và Tô Á Nam vì tắc đường nên đến cuối cùng.
Mọi người đều biết Lâm Mặc sắp đi Hàn Quốc, rất hiếm có cơ hội để tụ tập như thế này.
Vừa vào tới phòng, mọi người đều đến rồi. Lâm Mặc chào như chưa hề có việc gì
xảy ra, dường như tất cả những gì xảy ra trước đây đều chỉ là một gợn mây bay
qua và gió đã thổi tan biến.
Lâm Mặc không nói nhiều nhưng trên miệng luôn mỉm cười, nét mặt cô bớt đi vẻ
lạnh lùng và ấm áp hơn.
Cô đứng dậy, nâng cao ly rượu nói với tất cả mọi người: “Ngày mai tôi đi rồi,
có lẽ không có nhiều cơ hội về Thượng Hải, hôm nay nhờ mọi người giúp tôi hoàn
thành những việc còn dang dở, mọi người bảo trọng”. Nói xong, cô uống cạn ly
rượu.
“Lâm Mặc, lẽ nào không đi không được sao?” Rõ ràng là biết không thay đổi được
nữa nhưng Liễu Vân Dật vẫn hỏi.
“Tôi đi là tốt cho mọi người, thị trường châu Á rất rộng lớn, các anh muốn trở
thành một nhóm mạnh nhất ở châu Á thì không thể xem thường sự phát triển ở Nhật
Bản và Hàn Quốc.”
“Nhưng...”
Nhưng họ không cần cô phải hy sinh vì họ như thế.
Gỗ đã đóng thành thuyền, nói nhiều cũng vô ích, không
bằng hôm nay uống cho say, chỉ cần Lâm Mặc vẫn là bạn của họ là được rồi.
Mọi người cùng đứng dậy nâng cao ly rượu, không ai suy nghĩ gì nữa, ngày đầu
tiên của năm mới, uống không say không về.
Cuối cùng, có người uống say, có người càng uống càng tỉnh, ví dụ như Lâm Mặc
và Giang Hạo Vũ. Hai người phụ trách nhiệm vụ đưa mọi người về nhà.
Lâm Mặc thanh toán xong quay lại, thấy Giang Hạo Vũ đang đợi mình ở cửa.
Giang Hạo Vũ cầm một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Lâm Mặc.
“Đây là món quà Tô Á Nam trước khi uống say nhờ tôi đưa cho cô, cô ấy muốn nói
xin lỗi cô nhưng không đủ dũng khí, mong cô tha thứ cho cô ấy. Sự thực là cô ấy
sợ đối diện với cô, sợ cô không tha thứ.”
Lâm Mặc yên lặng nhận chiếc hộp rồi mở ra, ánh sáng của thủy tinh màu tím khiến
cô nhức mắt. Bất giác nước mắt cô rơi lên đó.
Cô nhớ lại có một thời Tô Á Nam rất đam mê nghiên cứu thủy tinh, cô ấy còn đưa
cô đi tìm hiểu cùng nên cô hiểu rõ ý nghĩa của từng loại thủy tinh. Thủy tinh
màu tím là loại thủy tinh tuyệt vời nhất, không chỉ làm trong sạch tâm hồn mà
có có thể giúp cho tình yêu ngày càng mạnh mẽ.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Hạo Vũ, mắt long lanh nước.
Giang Hạo Vũ tránh ánh mắt của cô, cố gắng che giấu sự lưu luyến và tình cảm
của mình. Anh nhìn xuống, tiếp tục chuyển lời của Tô Á Nam.
“Có hai chiếc vòng, chiếc còn lại trên tay Á Nam. Cô ấy nói người ta đeo vòng
tay tình nhân nhưng cô ấy đeo vòng tay chị em vì trong lòng cô ấy, chị em mãi
mãi là quan trọng nhất.”
“Tách” một tiếng, có tiếng đóng hộp. Giang Hạo Vũ ngạc nhiên ngước lên nhìn,
thấy Lâm Mặc đưa tay ra trước mặt anh, chiếc vòng thủy tinh đã được đeo vào tay
cô, để lộ ra nước da trắng ngần.
“Có một điều công ty chưa nói. Trong tương lai, nếu mọi người đến Nhật và Hàn
Quốc, công việc sẽ do tôi sắp xếp, vì thế chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp
nhau.” Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Mong những ngày anh ở Thượng Hải sẽ
chăm sóc Á Nam cẩn thận”.
“Tôi sẽ làm vậy, cô yên tâm. Cô... cô cũng bảo trọng, có thời gian nên nghỉ
ngơi thật tốt.”
“Tôi biết.”
Họ nói những lời bình thường nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều tình cảm, đáng
tiếc là đối phương đều không hiểu.
Hôm sau, Lâm Mặc bay đi Hồng Kông, chính thức bắt đầu công việc hoàn toàn mới
mẻ với cô.
Mọi người đều bận rộn, tuyên truyền album mới, quảng cáo phim và đưa ra rất
nhiều thông cáo. Công ty cử thêm
vài người trợ lý làm việc cho Secret nhưng Trương Như vẫn bận luôn tay luôn
chân, cô không ngừng mơ ước, nếu Lâm Mặc quay về thì tốt quá! Đáng tiếc là ông
trời không nghe được lời cầu nguyện của cô nên cô chỉ còn cách quen dần với sự bận rộn.
Vì thế khi biết Lâm Mặc sẽ giúp Tô Á Nam và Secret khi họ đến Hàn Quốc quảng
cáo cho một hãng đồ uống nổi tiếng, cô vui
sướng như muốn hét lên, như vậy là có thể được làm việc cùng Lâm Mặc rồi.
Đầu tiên là quay hình ở đảo Kế Châu.
Ánh nắng mùa hè rực rỡ, bầu trời sáng trong và nước biển xanh thăm thẳm phía
xa. Công ty quảng cáo sắp xếp cảnh quay ở một biệt thự rất sang trọng nằm bên
bờ biển.
Nhưng điều khiến mọi người vui mừng nhất là Lâm Mặc sẽ đi cùng họ trong suốt
hành trình.
Họ làm việc gấp rút, phát huy hết khả năng, trong vòng nửa ngày đã lập xong kế
hoạch quảng cáo. Do nhiếp ảnh gia hẹn họ quay hình vào sáng hôm sau nên
nửa ngày còn lại sáu người có thời gian rảnh rỗi để tụ tập.
Họ ăn BBQ trên bãi cát, vui vẻ kể chuyện đến với mình trong nửa năm qua, tiếng
cười vui vẻ thu hút ánh mắt hiếu kỳ của du khách ngồi xung quanh.
Bách Vũ Trạch rất cẩn thận cầm quà giúp Lâm Mặc, một mô hình tàu biển giống với
loại mà Lâm Mặc vẫn sưu tập. Hơn nửa năm nay, cậu là người thường xuyên liên
lạc nhất với Lâm Mặc, cho dù là nhắn tin hay MSN, hàng ngày chỉ cần có thời
gian rảnh là cậu gửi tin nhắn mặc dù nhiều lúc vì đang bận nên Lâm Mặc không
trả lời. Cậu coi Lâm Mặc là một BLOG mới của cậu, có thể thổ lộ mọi tâm sự.
Lúc tâm trạng cậu bối rối, Lâm Mặc không trả lời để cậu tự suy nghĩ cho rõ
ràng; lúc cậu vui, Lâm Mặc nhắn tin nhắc nhở cậu, ngầm ra hiệu cho cậu không được tự đắc mà quên bảo vệ hình ảnh của mình; khi cậu tiếp tục bộc lộ
tình cảm, Lâm Mặc lảng tránh.
Trong mọi hoàn cảnh cậu đều rất bình tĩnh, không vui mừng quá, cũng không đau
buồn quá. Có lúc cậu cảm thấy giữ quan hệ như bây giờ cũng tốt, trong những
điều râìt giản dị cậu vẫn luôn nuôi một tia hy vọng.
Chỉ có duy nhất một việc cậu chưa bao giờ dám nhắc đến với Lâm Mặc. Bố của bạn cậu đã giúp cậu đưa cho khoa hóa nghiệm của
bệnh viện kiểm tra những viên thuốc cậu lấy từ chỗ cô về, kết quả cho thấy đó
là một loại thuốc chữa bệnh trầm cảm, tên là Maprotiline. Bố của bạn cậu nói với cậu, loại thuốc này có công dụng
giúp trấn tĩnh rất mạnh, nếu uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe.
Mấy lần định nói nhưng cuối cùng cậu kìm nén
được. Bởi cậu hiểu đây là việc mà Lâm Mặc muốn giấu, e rằng đến Tô Á Nam cũng không biết. Nếu cậu nói ra, liệu Lâm Mặc
có giận cậu không?
Cậu thấy lo lắng, mấy ngày liền gọi điện cho Lâm Mặc nói bâng quơ rồi hỏi cô ấy
có còn bị đau đầu nữa không. Lâm Mặc vui vẻ trả lời nên dần dần cậu cũng thấy
yên tâm hon, có lẽ, đó chỉ là thuốc Lâm Mặc dùng để giữ bình tĩnh khi gặp áp lực quá lớn mà thôi, không
phải cô mắc bệnh trầm cảm, nếu không vì sao cô có thể trở thành một phụ nữ mạnh
mẽ không bao giờ lùi bước như thế?
Thật ra Bách Vũ Trạch không biết lần này Lâm Mặc có thể đến, nhưng chỉ cần đến
Hàn Quốc, cậu nhất định mang theo một món quà
tặng Lâm Mặc, nếu không gặp được cậu lại mang về.
Mô hình thuyền này là lần thứ hai cậu mang đi, không ngờ lần này lại tặng được
cô.
Mọi người cổ vũ khiến Bách Vũ Trạch ngượng đỏ mặt. Lâm Mặc không nói gì, nhận
món quà rồi mang về phòng.
Liễu Vân Dật không nén được tò mò hỏi Bách Vũ Trạch: “Vì sao Lâm Mặc lại thích
tàu như thế? Đây không phải là thứ mà phụ nữ vẫn thích, Lâm Mặc quả nhiên không
phải là một người phụ nữ bình thường! Ngay cả sở thích của cô cũng rất đặc
biệt!”.
Chưa đợi Bách Vũ Trạch lên tiếng, Tô Á Nam đã nói: “Ngoài mô hình, Lâm Mặc còn rất thích tàu thật, mỗi
lần nhìn thấy tàu cô ấy đều đứng ngắm rất lâu, không hiểu trên đó có gì hấp dẫn
cô ấy đến thế”.
Tô Á Nam thấy Lâm Mặc chưa đến, tiếp tục tư vấn cho
Bách Vũ Trạch.
“Ngoài tàu thuyền, Lâm Mặc còn thích gấu Pooh! Lần sau, cậu muốn thổ lộ tình
cảm với cô ấy thì hãy thuê một chiếc du thuyền, sau đó tặng một chú gấu Pooh
thật to, nhất định cô ấy sẽ rất cảm động.”
“Gấu Pooh?” Lần này Bách Vũ Trạch và Liễu Vân Dật đều thốt lên ngạc nhiên.
Không ngờ, một người lạnh lùng như Lâm Mặc lại thích gấu Pooh. Vừa mới nói sở
thích của cô ấy không nữ tính, giờ lại thêm một sở thích rất nữ tính? Vì sao có thể trái ngược như thế?
Sắc mặt Giang Hạo Vũ trở nên rất xấu, dường như anh đang nhớ lại điều gì.
“À, hơn nữa phải là một chú gấu Pooh thật to, ít nhất cũng phải cao bằng thân
người. Tôi đã từng đi hỏi qua, loại to như thế phải đặt làm ở nước
ngoài mới có. Không biết ai tặng mà cô ấy rất quý.”
“Ai tặng chị cũng không biết sao? Không đúng, em không nhìn thấy chú gấu Pooh
nào như thế ở nhà chị ấy!” Bách Vũ Trạch nhìn Tô Á Nam vẻ nghi ngờ.
Tô Á Nam không hài lòng: “Tôi lừa cậu làm gì, con gấu đó ở nhà cô ấy ở Hàng
Châu, cô ấy không mang đến đây. Nhưng tôi có ảnh tôi chụp trộm, tôi cho cậu
xem.”
Tô Á Nam lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã hơi ố vàng. Có lẽ tấm ảnh được chụp từ hồi họ học đại học vì
có mặc đồng phục. Thực ra đó là ảnh Tô Á Nam tự chụp, vô tình chụp được Lâm Mặc
đang ôm gấu ngồi thẫn thờ.
“Đúng là to thật, Lâm Mặc ôm nó như có thể trốn vào trong được.” Liễu Vân Dật
ví von một cách hơi khoa trương.
Bách Vũ Trạch đang chuẩn bị lấy bức ảnh để xem thì bị người khác cướp mất.
Giang Hạo Vũ một tay cầm xiên thịt, một tay cướp lấy ảnh, chau mày nhìn, không
để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Lúc này, Lâm Mặc quay lại, Tô Á Nam vội vàng lấy lại tấm ảnh rồi cất đi, có vẻ
như cô không muốn để Lâm Mặc biết. Cô nháy mắt
ra hiệu, mọi người lại bắt đầu một
chủ đề nhạt nhẽo khác.
Còn Giang Hạo Vũ vẫn đứng đó nhìn Lâm Mặc từ đằng xa bước lại, hình bóng của
Chung Nhã Tuệ đang dần dần hiện lên trước mắt anh.
Sau khi anh xác định mình yêu Lâm Mặc, đây là lần đầu tiên nhớ đến Chung Nhã
Tuệ, đột nhiên trong mắt anh hình ảnh của Lâm Mặc và Chung Nhã Tuệ hòa vào làm
một.
Có một suy nghĩ hiện ra trong đầu anh.
Chiều tối, Lâm Mặc đi dạo một mình trên bãi cát, nhìn ra biển phía xa. Nửa năm
nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, hơn nữa lại được ở một bãi biến đẹp như thế này.
Đáng tiếc, ở đây là bãi tắm nên không nhìn thấy tàu.
Cô cúi xuống rồi quyết định ngồi xuống bãi cát, tay bốc một nắm cát rồi để
chúng chảy từ từ xuyên qua khe hở giữa các ngón tay.
Có người đã từng nói, hạnh phúc giống như những hạt cát nhỏ trong lòng bàn tay,
càng giữ chặt thì chúng càng trôi nhanh, nếu thả lỏng bàn tay và giữ nhẹ nhàng,
những hạt cát bé nhỏ sẽ mãi mãi ở đó.
Vì sao đột nhiên cô lại nhớ ra điều này? Cô tự cười mình.
Hạnh phúc quá xa xôi với thế giới của cô. Nhưng thật sự, cô đã từng có hạnh
phúc, hạnh phúc trong một năm ngắn ngủi đã trở
thành kỷ niệm đẹp nhât trong cuộc sống của cô.
Dựa vào những ký ức đó, cô có thể bình tĩnh đi tiếp đến hết cuộc đời.
Có tiếng bước chân phía sau lưng, cô quay đầu thấy Giang Hạo Vũ đang bước về
phía cô, những bước chân rất nặng nề.
Lâm Mặc không đứng dậy, quay đầu lại hỏi: “Á Nam và mọi người đâu?”.
“Họ đi hát karaoke rồi.”
“Ồ.”
Muốn hỏi anh ấy vì sao không đi nhưng cô không sao nói được. Cô biết anh không
thích những hoạt động này. Thời gian đó anh thường dành để đọc sách.
Giang Hạo Vũ ngồi xuống cạnh cô, quay sang nhìn với ánh mắt nóng bỏng.
“Sao thế?” Lâm Mặc thấy hơi lạ.
“Tôi muốn hỏi một lần nữa, rốt cuộc cô có phải là Chung Nhã Tuệ không?”
Giang Hạo Vũ rất nghiêm túc, nét mặt căng thẳng, thậm chínổi cả gân xanh.
Lâm Mặc ngạc nhiên không hiểu vì sao anh lại hỏi như thế cô bối rối trả lời:
“Đương nhiên không phải”.
Giang Hạo Vũ không nói gì. Anh nhìn vào mắt cô, cảm giác như muốn tìm hiểu xem
cô có nói dối không.
Đột nhiên cô hốt hoảng, đứng dậy rồi bỏ đi.
Giang Hạo Vũ ngồi bất động, ánh mắt nhìn xa xăm về phía biển. Lúc này, trong
lòng anh có một cảm giác rất mạnh mẽ, Lâm Mặc chính là Chung Nhã Tuệ, Lâm Mặc
chính là Chung Nhã Tuệ.
Bởi vì Chung Nhã Tuệ cũng thích tàu, món quà cuối cùng anh tặng cho Chung Nhã
Tuệ chính là chú gấu Pooh rất to trong bức ảnh của Tô Á Nam.
Lúc nhìn thấy chú gấu Pooh anh đã nghĩ như vậy.
Anh ngồi trên bãi biển, nhớ lại những ký ức mà anh đã cố gắng cất
giữ xuống tận đáy lòng. Anh không ngừng đặt ra giả thiết và các câu hỏi, không
ngừng có linh cảm mạnh mẽ như vừa rồi.
Nếu Lâm Mặc là Chung Nhã Tuệ, vì sao cô ấy lại ở
Thượng Hải?
Nếu Lâm Mặc là Chung Nhã Tuệ, cô chia tay với anh liệu có vì nguyên nhân nào
khác không?
Nếu Lâm Mặc là Chung Nhã Tuệ, vì sao cô ấy lại giấu tất cả, giả vờ như không
quen biết anh?
Những câu hỏi trước đây chưa nghĩ đến lần lượt hiện lên trong đầu, trở thành
mối nghi ngờ lớn. Anh không muốn trực tiếp tìm Lâm Mặc để có lời giải đáp vì cô ấy sẽ phủ nhận tất cả giống như
vừa rồi.Anh chỉ có thể dựa vào chính mình để đi tìm đáp án.
Thật sự lúc mới chia tay, anh có điều không hiểu, vì sao họ đang yêu nhau như
thế mà Chung Nhã Tuệ có thể phản bội anh để đến với người
khác nhanh như vậy. Vài ngày sau khi
anh thôi học, không có điều gì lạ xảy ra, anh chỉ mới về nhà vài ngày, Chung Nhã Tuệ đã tàn nhẫn đẩy anh
xuống địa ngục.
Lúc đó anh còn trẻ nên không thể chịu
đựng được sự phản bội, khi anh nhìn thấy Chung Nhã Tuệ thân mật với người con
trai khác, anh tin ngay lời cô nói mà không hề nghi ngờ. Về sau, những ký ức đó
được anh đóng kín lại, ngoài việc nhớ Chung Nhã Tuệ, người rất yêu anh, hình
ảnh Chung Nhã Tuệ phản bội anh không bao giờ xuất hiện nữa.
Bây giờ nhớ lại, anh thấy nghi ngờ, dường như có việc gì đó xảy ra mà anh không
biết.
Nhất định anh phải làm cho rõ ràng.
Cầm điện thoại, anh gọi điện cho bạn thân nhất của mình là Duy.
“Duy, giúp mình một việc được không? Giúp mình tìm nhà của Chung Nhã Tuệ.”
“Chung Nhã Tuệ? Bạn gái cũ của cậu? Cậu điều tra về cô ấy làm gì?” Duy cũng
biết Chung Nhã Tuệ, hồi đó tình yêu của cô và Giang Hạo Vũ được tất cả mọi
người ngưỡng mộ, ngay cả chú gấu Pooh cao bằng cả thân người cũng do cậu thay
mặt Giang Hạo Vũ tặng cho cô. Nhưng chỉ được mấy ngày thì đột nhiên họ chia
tay. Giang Hạo Vũ quay về Anh, Chung Nhã Tuệ không còn tin tức gì nữa.
“Cậu đừng nghĩ nhiều, giúp mình kiểm tra là được. Chắc chắn phải có tất cả mọi
tài liệu đấy.”
Thấy sự nóng ruột của Giang Hạo Vũ, Duy đồng ý: “Được, nhưng có thể phải đợi
một thời gian dài, cậu phải biết rằng mình không phải là thám tử, cũng cần nhờ
bạn bè giúp đỡ nên hơi khó khăn”.
“Mình biết, điều tra được thì báo cho mình, cảm ơn
cậu.”
Tắt điện thoại, anh đứng dậy, mặt hướng về phía Lâm Mặc vừa bỏ đi.
Đã muộn, biển yên lặng và tối đen. Giang Hạo Vũ cảm thấy trước mắt là một lớp sương
mù khiến anh không tìm được phương hướng. Lớp sương mù đang dần dần bao trùm
lấy anh và Lâm Mặc.